Chọn: Đăng ký miễn phí ( Miễn phí hoàn toàn 100%) Web chát sex ChatOla.Org tự hào là trang ket ban truc tuyen hữu ích trên điện thoại, mỗi ngày có hàng nghìn lượt đăng ký tham gia và không ngừng gia tăng.
Chương 11: phương án dự phòng
Một lúc sau, trên sân khấu tràn ngập ánh đèn, một người thanh niên mặc bộ âu phục trắng bước lên, bề ngoài trông khoảng ngoài hai mươi tuổi, vẻ mặt đầy phấn khích, lộ vẻ hài hước, tươi cười
"Xin chào tất cả các quý cô, quý ông. Giờ phút này đây, đã đến giờ nhập tiệc, mời mọi người cùng nâng ly rượu trên tay để khai mừng nào"
Vừa dứt lời, MC dẫn chương trình đưa tay đang cầm ly rượu lên cao. "Mời"
Tiếp sau đó, tất cả mọi người có mặt ở hội trường đều cùng nâng ly lên, nhấp nhẹ vào miệng.
MC lại mở lời tuyên bố lý do buổi lễ hôm nay "Buổi tiệc này do Tống Chủ Tịch đặc biệt tổ chức để Tống Tiểu Thư được một lần vui vẻ giao lưu, tiếp xúc với chúng ta. Và tôi Hoằng Tử Kỳ đã vinh dự được Tống Chủ Tịch chọn làm MC chính trong ngày hôm nay"
Vừa dứt lời, tiếng vỗ tay vang lên liên hồi, theo nhịp âm âm cả khán đài
"Hoằng thiếu, cậu thật may mắn, được Tống chủ tịch xem trọng vậy à"
Hoằng Tử Kỳ tỏ vẻ đắc ý lắm mà vênh váo "Còn phải nói, cha tôi với Tống chủ tịch là huynh đệ vào sinh ra tử, đương nhiên tôi cũng phải có diễm phúc đấy rồi"
"Hoằng thiếu, có phải cậu đã gặp Tống tiểu thư trong truyền thuyết rồi không"
Hoằng Tử Kỳ bị câu hỏi này làm cho nghẹn họng, vì dù có thân thiết đến mấy cũng không có cơ hội được gặp Tống tiểu thư, nhưng thật sự là không thể chối cãi
"À...chuyện này...là cơ mật, tôi không thể tiết lộ được"
Ngồi bên dưới nhìn thấy cảnh Hoằng Tử Kỳ bị hành đến tả tơi như thế, bất giác làm Liễu Trang Như muốn bật dậy ôm bụng cười
"Tống Tiểu Thư trừ tôi ra thì các người làm sao biết bạn ấy, có hỏi cũng bằng thừa"
Ở một vị trí nào đó, Phó Kình Vũ đẩy đẩy vai Phó Quân Hạo "Đó..em nói có sai đâu, ngay cả Hoằng Tử Kỳ thường xuyên lui tới với họ Tống cũng không gặp được Tống tiểu thư kìa"
"Ừm...biết rồi" Phó Quân Hạo bắt chéo chân, ngồi thông thả trên ghế, đảo mắt nhìn quanh khán phòng
Hoằng Tử Kỳ lại lấp liếm tìm cớ né tránh câu hỏi liên quan đến Tống Tiểu Tình. "À, theo thông tin nội bộ, lần này Tống tiểu thư cũng có đến tham gia buổi tiệc cùng chúng ta"
Cả đám người bắt đầu xôn xao như bầy ong vỡ tổ. Ai nấy đều ngơ ngác nhìn nhau
"Gì cơ? Vậy là Tống tiểu thư đã xuất hiện rồi à?"
"Là thật à"
"Đừng đùa vậy chứ"
"Phải đó, chuyện này đem ra troll không vui lắm đâu"
"Nếu là thật thì sao? Nếu vậy thì chẳng phải Tống tiểu thư đã xuất hiện từ sớm rồi mới phải"
Không để mọi người đoán mò. Hoằng Tử Kỳ lại cầm micro lên hò hét
"Không cần nôn nóng, ít phút nữa đây, Tống tiểu thư sẽ cùng chúng ta lên sân khấu. Ê Ê ~ mọi người sắp được khai nhãn rồi nha"
"Hoằng thiếu, cậu nói thật"
[br]
[br]"Ôi...thế thì đúng thật là buổi tiệc này quá đặc biệt rồi"
[br]
[br]"Thật không ngờ vị Tống tiểu thư trong truyền thuyết đó lần này chịu lộ diện rồi"
[br]
[br]Hoằng Tử Kỳ lại đắc ý hả hê "Không sai đâu, tin tức này là chính miệng Tống chủ tịch khai kim khẩu nói cho cha tôi biết, các người lần này đúng thật là may mắn nha"
[br]
[br]Phó Kình Vũ mừng thầm "Anh đúng thật lợi hại, ngay cả chuyện này cũng đoán trúng, thật là Tống tiểu thư sẽ xuất hiện. Hôm nay được đại khai kim nhãn rồi"
[br]
[br]Chính vì đoán được buổi tiệc này sẽ có Tống Tiểu Tình xuất hiện nên Phó Quân Hạo mới nhất nhất cùng Phó Kình Vũ đến đây.
[br]
[br]Ở xa xa, sắc mặt của Liễu Trang Như cũng từ từ thay đổi, cô liếc mắt nhìn chú Lâm quản gia, lúc này sắc mặt quản gia cũng gần xanh méc
[br]
[br]"Chú Lâm, giờ cháu phải làm sao?"
[br]
[br]Chú Lâm thần thái cũng không còn tốt được nữa, gương mặt tối sầm nhìn Liễu Trang Như
[br]
[br]"Không sao, cứ đợi xem mọi chuyện chuyển biến thế nào, nếu như không ổn thì phải lập tức dùng phương án dự phòng của tiểu thư đưa ra"
[br]
[br]Liễu Trang Như ngạc nhiên mở to mắt nhìn chú Lâm"Còn phương án dự phòng nào nữa vậy chú, sao cháu không biết?"
[br]
[br]Chú Lâm mới chậm rãi khẽ nói nhỏ vào tai Liễu Trang Như. Vừa nghe thấy thì sắc mặt Liễu Trang Như dần trở nên ổn định, cơ mặt cũng giản ra mấy phần, không trông khó coi như lúc nãy
[br]
[br]Đúng là lợi hại, ngay cả phương án dự phòng cũng nghĩ ra rồi. Tiểu Tình, mình phục cậu sát đất[br][br][br]Chương 12: Tiểu Tình là thần hộ mệnh
[br]Vào ngay lúc này, đột nhiên cả hội trường như im bặt. Một người đàn ông khoảng trên ngoài năm mươi tuổi, bước vào cửa. Phía sau còn theo hai bảo vệ mặc vest đen, gương mặt lạnh như nước đá ngàn năm không tan. Người đàn ông toát ra xung quanh một khí thế mãnh liệt mà không phải ai cũng có, cái khí lạnh oanh toạt cả một vùng hội trường đầy ngập người
[br]
[br]Đông người thì sao. Cái khí thế hào quang trên người ông ta gần như lấn áp hết từng người có mặt ở đây. Gương mặt có vài nếp nhăn của ông đâm đâm nhìn về phía quản gia đang đứng trong một góc và cô gái nhỏ đang che mặt ngồi run rẩy.
[br]
[br]"Vị đấy là Tống lão gia"
[br]
[br]"Là Tống chủ tịch kìa. Hôm nay phúc khí của tôi cao quá"
[br]
[br]"Không ngờ lần này ông ấy cũng đến đây, vậy chắc chắn Tống tiểu thư cũng đến rồi"
[br]
[br]"Lý nào Tống tiểu thư ấy đến mà lại không khua chiêng đánh trống để phô trương thân thế à? Cái này hơi nghịch lý rồi"
[br]
[br]Nghe thấy những lời xì xầm về con gái cưng, ông không giận, đến cả nửa cái liếc nhìn cũng không thèm bố thí. Ông chỉ đứng lại một chỗ
[br]
[br]Chính lúc này, Hoằng Tử Kỳ mới cầm micro lên tiếng, âm thanh của anh so với cái khí lạnh nơi đây thật sự là ấm áp hơn vô cùng.
[br]
[br]"Tống chủ tịch, người đến rồi"
[br]
[br]Tống Chính Ngạn nhìn thấy Hoằng Tử Kỳ thì nở một nụ cười chào hỏi, cái nụ cười của ông sao lại khiến người khác thấy gần gũi đến vậy, trông ông không khác nào một người cha, người chú hay bậc tiền bối trong gia đình
[br]
[br]"Phải, trông cháu hôm nay thật bảnh bao, trưởng thành rồi. Cha cháu sẽ vui lắm"
[br]
[br]Hoằng Tử Kỳ đắc ý quá nên cười hề hề, bộ dạng như thân thiết với Tống gia lắm đấy
[br]
[br]"Chú Tống, chú quá xem trọng cháu rồi, cháu vẫn chỉ là một kẻ vô danh tiểu tốt, đâu đáng gì so với một sợi tóc của chú"
[br]
[br]Tống Chính Ngạn cười sang sảng, âm thanh lại vô cùng ấm lòng "Thằng bé này, còn rất biết nói chuyện nữa"
[br]
[br]"Dạ...*thẹn đỏ mặt* à, mời chú lên sân khấu để cho đám hậu bối chúng cháu được cơ hội thiển thị một lần"
[br]
[br]Tống Chính Ngạn vốn là một người tài giỏi trong kinh doanh, thật sự là rất tài giỏi, nhưng trong mắt ông lại vô cùng xem trọng những người tuổi trẻ, hậu bối.
[br]
[br]Tống Chính Ngạn không ngần ngại bước lên sân khấu cùng mọi người
[br]
[br]Cùng lúc đó, ngay dưới sân khấu, vị trí mà Liễu Trang Như ngồi dường như sắp biến thành hình trường rồi
[br]
[br]*Hình trường: nơi xử tử tử tù thời phong kiến
[br]
[br]Lâm quản gia run rẩy không kém, mồ hôi thi nhau từng đợt đổ xuống, ông liên tục cầm miếng khăn giấy lau mồ hôi tuôn ra trên trán
[br]
[br]Liễu Trang Như sắc mặt cũng trắng bệt rồi lúc này tay chân cô rụng rời, tê cứng, không còn chút cảm giác. Đừng nói là phương án dự trù, ngay cả nước bài chùn cô cũng không thực hiện nổi
[br]
[br]Chết rồi, lần này thật sự chết chắc rồi, có mười cái mạng cũng không đỡ nổi
[br]
[br]Đột nhiên Liễu Trang Như nhìn thấy một bóng người quen thuộc, đôi mắt lập tức sáng rực như bóng đèn, trên môi lập tức nở ra một nụ cười như người chết chìm vớt được phao cứu sinh
[br]
[br]"Tiểu...tiểutiểutiểu.tiểu..." lắp bắp nửa ngày cũng không nói được hai chữ: Tiểu Tình
[br]
[br]Tống Tiểu Tình vội khom lưng, co người, cuốn gối chạy đến bên cạnh Liễu Trang Như, thời khắc cô chạy vọt qua thì dáng người nhỏ nhắn của cô đã vô tình lọt vào mắt Phó Quân Hạo, cái bóng dáng đáng yêu này như thể khiến anh không rời mắt được vậy
[br]
[br]Mặc cho mọi sự việc diễn ra thế nào, Phó Quân Hạo vô thức đứng lên bước chân không kìm chế được mà đi vội theo cái bóng dáng đang lom khom như làm chuyện mờ ám
[br]
[br]Phó Quân Hạo khẽ nở một nụ cười nhàn hạ. Ngay cả anh còn không biết bản thân đã bất giác cười từ lúc nào. Phó Kình Vũ như gặp phải ma
[br]
[br]"Anh àđi đâu vậy.anh bị ma nhập hả?"
[br]
[br]Vừa nãy anh trai cười, không tin được, đúng là ma nhập thật rồi
[br]
[br]Chẳng nghe thấy lời nói của Phó Kình Vũ, Phó Quân Hạo âm trầm bước đến chỗ của Tiểu Tình. Lúc này cô ấy chỉ đang quan tâm chuyện chính sự, chẳng đề phòng ai cả, không hơi đâu mà để ý tới mấy người xung quanh
[br]
[br]Tống Tiểu Tình thoắt cái đã ngồi xuống cạnh Liễu Trang Như "Nhanh, đưa khăn che mặt cho mình"
[br]
[br]Vừa nghe đã hiểu ngay, Liễu Trang Như nhanh chóng tháo khăn che mặt đưa cho cô
[br]
[br]Tiểu Tình nhìn thấy ánh mắt của Liễu Trang Như có ba phần an tâm, bảy phần ngạc nhiên thì cười khẩy một cái
[br]
[br]"Cậu ngồi đây đợi mình, chút nữa mình sẽ giải thích cho cậu nghe sau"
[br]
[br]Liễu Trang Như gật đầu, vẻ mặt lần này lại vô cùng yên tâm, thật là hạnh phúc quá. Lúc nào may mắn cũng đến từ phút cuối, những khi bản thân cảm thấy tuyệt vọng thì người luôn xuất hiện giải vây cho cô là Tống Tiểu Tình.
[br]
[br]Xem ra Tiểu Tình là thần hộ mệnh của cô rồi.[br][br][br]Chương 13: tam vị kiêu hào
[br]Phó Quân Hạo bước đến ngồi xuống cạnh Tiểu Tình, anh ngồi xuống một cách nhẹ nhàng, nhưng mà cũng đủ làm Tiểu Tình giật mình, cô mở to đôi mắt sợ hãi nhìn người đàn ông đang ngồi cạnh
[br]
[br]"Là anh?"
[br]
[br]Phó Quân Hạo nhìn cô với ánh mắt đầy tính xâm lược. Ánh mắt ấy không chỉ muốn chiếm lấy người con gái trước mặt anh mà còn ham muốn luôn cả trái tim cô. Đừng nói ai, ngay cả bản thân Phó Quân Hạo cũng không hiểu nổi mình. Anh gặp cô ấy chỉ vẻn vẹn ba lần, nhưng mỗi lần trông thấy cô, anh đều tự nảy sinh trong người một cảm giác lân lân khó tả. Không biết là duyên hay nghiệt, vì cái cảm giác chết tiệt này từ trước đến nay anh chưa bao giờ có với bất kỳ người nào.
[br]
[br]"Em đến tìm tôi à? Có phải em nhớ tôi không?"
[br]
[br]Anh ấy lại mắc bệnh hoang tưởng có đầu tư, còn đang trong giai đoạn bà dì đến thăm nữa đây mà
[br]
[br]Tống Tiểu Tình nhếch một bên khóe miệng cười như không cười, khóe môi giật giật
[br]
[br]"Phó tiên sinh..anh lại mắc bệnh tự luyến rồi "
[br]
[br]Tôi...
[br]
[br]Thời khắc này, Hoằng Tử Kỳ trên sân khấu đã khơi nguồn cảm hứng. Anh ta muốn náo động sân khấu này
[br]
[br]"Nếu như ngay cả long nhan của Tống chủ tịch đây mọi người cũng được gặp rồi. Bây giờ là thời khắc chúng ta mong đợi nhất"
[br]
[br]Cả hội trường im lặng hướng về phía sân khấu
[br]
[br]"Xin mời Tống tiểu thư lên sân khấu để chung vui cùng mọi người. Xin mời cô"
[br]
[br]Vừa dứt lời, Tiểu Tình lấy khăn che mặt đeo vào. Cô đứng lên nhưng ngay lúc này, cổ tay cô bị ai đó nắm chặt
[br]
[br]Anh đang muốn níu giữ cô sao
[br]
[br]Cô chỉ nhìn anh, không hề nói lấy một chữ. Ánh mắt cô phơi bày một sự kiên quyết kỳ lạ. Lúc nhìn vào mắt Phó Quân Hạo, trực giác Tiểu Tình như đang nói với cô cái gì đó: Anh đang ngạc nhiên sao? Anh bất ngờ ư. Anh đang đặt câu hỏi cho cô
[br]
[br]Chính ánh mắt cương quyết này làm Phó Quân Hạo mất hết sức lực bàn tay đang siết chặt kia dần thả lỏng
[br]
[br]Không chừng chừ, Tiểu Tình cứ thế một lượt bước lên sân khấu. Dưới cái nhìn trầm trồ của tất cả mọi người. Ai cũng cho rằng Tống tiểu thư rất kiêu ngạo, ương ngạnh, chắc chắc sẽ lấy khí thế giàu sang dập chết bọn họ. Nhưng thật không ngờ, cô chỉ mặc lấy lệ một bộ váy màu hồng nhạt, cổ thuyền, bên phía gần eo phải còn thắt một chiếc nơ tiệp màu vô cùng nhã nhặn
[br]
[br]Tuy đơn giản nhưng khi để Tiểu Tình mặc vào lại có cảm giác khác lắm, vô cùng sang trọng.
[br]
[br]Cô bước lên sân khấu, bước đến bên cạnh Tống Chính Ngạn, cúi đầu lẳng lặng gọi ông một tiếng "Cha"
[br]
[br]Tống Chính Ngạn nghe thấy giọng nói ngon ngọt êm tai mà ngày ngày ông vẫn hay nghe thì trong lòng ấm áp vô cùng, ánh mắt còn tỏ ra một tia hạnh phúc
[br]
[br]"Con gái ngoan, con đến rồi"
[br]
[br]Đến lúc chính miệng Tống Chính Ngạn thừa nhận thì mọi người mới hết bất ngờ
[br]
[br]"Ôi trời, là Tống Tiểu Thư, Tống Đại Tiểu Thư trong truyền thuyết"
[br]
[br]"Thật là cô ấy sao"
[br]
[br]"Sao phải dùng khăn che mặt vậy"
[br]
[br]Một đám người chụm đầu to nhỏ xì xầm
[br]
[br]"Không lẽ như lời đồn đoánTống tiểu thư có dung mạo rất xấu xí à"
[br]
[br]"Tôi cũng nghĩ vậy, nếu không tại sao phải dùng khăn che mặt"
[br]
[br]"90% là vậy rồi, không xấu đến ma chê quỹ hờn thì chắc cũng chẳng khá được bao nhiêu"
[br]
[br]Tống Tiểu Tình tự giận bản thân quá, tại sao lại thính tai đến vậy.
[br]
[br]Các người mới xấu đến ma chê quỷ hờn đó. Được rồi, bà sẽ ghi nợ từng đứa, sau này có dịp sẽ tính cả vốn lẫn lãi
[br]
[br]Bên dưới góc tối, Phó Quân Hạo ngạc nhiên nhìn cô gái đứng trên sân khấu, rồi đảo mắt nhìn sang Liễu Trang Như như sắp hỏi điều gì.
[br]
[br]"Khụ...khụ...Phó tổng, có gì anh cứ trực tiếp hỏi Tiểu Tình, tôi không biết gì cả"
[br]
[br]Phó Quân Hạo tâm tư như đang rối loạn, nhưng vẻ mặt lại không có gì biến sắc. Anh lạnh lùng đứng lên, đôi mắt sâu hun hút chưa bao giờ rồi khỏi cô bé xinh xắn của anh
[br]
[br]"Tiểu Tình"
[br]
[br]Miệng Phó Quân Hạo chỉ thốt ra được tên của cô. Anh chậm rãi bước lên sân khấu. Gương mặt lạnh băng ấy không có một chút biến sắc cơ học nào
[br]
[br]Hoằng Tử Kỳ vừa thấy Phó Quân Hạo bước lên sân khấu thì lòng vui như mở cờ.
[br]
[br]Sao không vui được, đứng cùng sân khấu với "tam vị kiêu hào" của Đế Thành cơ mà. Hoằng Tử Kỳ, vận may anh cao lắm nha
[br]
[br]Không đợi nhắc, Hoằng Tử Kỳ lập tức giới thiệu ngay "Xin hoan nghênh Phó tổng của chúng ta. Phó Quân Hạo"
[br]
[br]Phó Quân Hạo bước đến đứng cạnh Tiểu Tình. Sau đó, hướng mắt nhìn sang Tống Chính Ngạn, tuân theo quy tắc lễ nghĩa và vai vế. Phó Quân Hạo đưa tay sang phía Tống Chính Ngạn ngụ ý chào hỏi
[br]
[br]"Tống chủ tịch, chào ngài"
[br]
[br]Tống Chính Ngạn nhìn một lượt Phó Quân Hạo, nét mặt tỏ vẻ vô cùng hài lòng "Chào cậu, Phó Quân Hạo"
[br]
[br]Không đợi Phó Quân Hạo phản ứng, Tống Chính Ngạn cười một cách tự nhiên nhất "Đúng là thiếu niên anh tài, chắc chắn là trụ cột quốc gia rồi"
[br]
[br]Phó Quân Hạo ánh mắt sắt lạnh "Chủ tịch Tống quá xem trọng tôi rồi, không thể so với Tống tiền bối được"
[br]
[br]Tiểu Tình đứng giữa hai vị quân vương này có cảm giác như sắp ngạt thở chết vậy. Khí lạnh từ người tỏa ra bao phủ lấy cô như muốn bóp chết cô ngay tại chỗ. Không nhanh không chậm mà là hành hạ đến chết đi sống lại.
[br]
[br]Cô có làm gì đâu mà hành hạ cô như vậy[br][br][br]Chương 14: chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu
[br]Tống Tiểu Tình không chịu nổi nữa, nghĩ cách tìm lý do tránh đi
[br]
[br]"Cha...khụ khụ...Ở đây hơi lạnh..khụ khụ...hay là con xuống dưới ngồi trước nha"
[br]
[br]Thấy sức khỏe của con gái không tốt, đôi lông mày của Tống Chính Ngạn nhăn tít lại
[br]
[br]"Con đó, không lo giữ gìn sức khỏe cho tốt, hiện đang bị nhiễm phong hàn, không nên chịu nhiệt độ quá thấp"
[br]
[br]Nói rồi ông quay sang nhìn trợ lý đang ôm trên tay chiếc áo khoác của ông
[br]
[br]"Tiểu Dương, mang áo khoác của tôi đến đây" vừa dứt lời, ông liền nói tiếp "À, chỉnh điều hòa cao lên một chút, tiểu thư không chịu được lạnh"
[br]
[br]Trợ lý Dương "Dạ, ông chủ"
[br]
[br]Thấy thái độ quan tâm chăm sóc của Tống Chính Ngạn, ai nấy đều bắt đầu tỏ ra kiên dè cô gái nhỏ đang đứng trước mặt họ. Thêm vào đó, chỉ là một câu nhiễm phong hàn của ông cũng khiến bọn họ tin sái cổ về việc đeo khăn che mặt của Tiểu Tình chỉ là đang không khỏe trong người.
[br]
[br]Lúc trợ lý mang áo đến, Tống Chính Ngạn tự tay khoác áo lên người cô. Mọi người đều đang trầm trồ, thầm cảm phục tấm lòng làm cha của Tống Chính Ngạn, một người cha mẫu mực
[br]
[br]Cảm thấy lần này bản thân quá gây chú ý rồi, Tiểu Tình tỏ ý muốn ngăn cản và kết thúc chuyện này càng sớm càng tốt
[br]
[br]"Khụ...khụkhông sao, con không sao. Chỉ là cảm nhẹ, không vấn đề gì"
[br]
[br]Tống Tiểu Tình cô vừa dứt lời thì đã nghe thấy âm thanh phát ra từ miệng của Phó Quân Hạo
[br]
[br]"Tống chủ tịch, thật ra cảm phong hàn không hề đơn giản như nhiều người vẫn nghĩ. Nếu như không kịp thời ngăn chặn mà để bệnh kéo dài sẽ khiến dễ dàng dẫn đến tình trạng nguy hiểm"
[br]
[br]Tống Chính Ngạn hiểu ý của Phó Quân Hạo đang cố bày tỏ với ông. Ông liền quay sang dặn dò trợ lý
[br]
[br]"Ngày mai sắp xếp cho tiểu thư một cuộc kiểm tra tổng quát. Dặn dò viện trưởng phải báo cáo kết quả ngay cho tôi sau khi hoàn tất"
[br]
[br]"Dạ, ông chủ"
[br]
[br]Phó Quân Hạo được thế liền thêm vào chút muối "À, chủ tịch Tống, ông có biết là có nhiều người sau khi kiểm tra tổng quát mà không được nghỉ ngơi tốt liền bị đột tử ngay sau đó"
[br]
[br]Tống Chính Ngạn âm trầm một lúc, lại tiếp tục dặn dò trợ lý
[br]
[br]"Tiểu Dương, cậu sắp xếp ngay một phòng đặc biệt tại bệnh viện để sau khi tiểu thư kiểm tra xong có thể nghỉ ngơi một chút, không cho phép tiểu thư chạy lung tung"
[br]
[br]"Dạ, cứ nghe theo ông chủ sắp xếp hết"
[br]
[br]Tống Tiểu Tình biết Phó Quân Hạo đang nhắm vào cô, không biết là ý tốt hay xấu nhưng những việc này như đang cản trở sự tung tăng của cô, điều đó khiến cho Tiểu Tình vô cùng khó chịu...
[br]
[br]"Cha, nếu như cha sợ như vậy thì cứ mời người của bệnh viện đến nhà mình là được, việc gì phải phiền phức đến vậy"
[br]
[br]Nghe con gái cưng nói như vậy, ông thấy cũng hợp tình hợp lý
[br]
[br]Nhưng chưa kịp lung lay suy nghĩ đã bị Phó Quân Hạo châm vào một câu nữa
[br]
[br]"Việc mời người của bệnh viện đến nhà đúng là một ý kiến hay"
[br]
[br]Xem như anh có lương tâm
[br]
[br]"Nhưng mà.thiết bị không đủ để kiểm tra, rất dễ dàng dẫn đến chuẩn đoán bị sai lệch cao"
[br]
[br]Tiểu Tình "..."
[br]
[br]Vừa dứt lời, Phó Quân Hạo đã nhìn thấy Tiểu Tình dùng ánh mắt viên đạn để liếc anh. Ánh mắt như đao, như kiếm, từng nhát cắt mỗi miếng thịt trên người anh ra
[br]
[br]Tiểu Tình nghiến răng nghiến lợi nói với Phó Quân Hạo, âm thanh chỉ vừa đủ để hai người nghe
[br]
[br]"Anh muốn chết à?"
[br]
[br]Phó Quân Hạo chỉ cười phì một cái, cúi người hơi thấp một chút để gần hơn với cô. Anh thì thào nói khẽ vào tai cô
[br]
[br]"Chết dưới kiếm mỹ nhân. Làm quỷ cũng phong lưu"*
[br]
[br]Phó tổng đại boss, anh đang thả thính đấy à, còn sửa luôn thơ của người ta nữa
[br]
[br]*Thơ đúng: Chết dưới hoa mẫu đơn, làm quỷ cũng phong lưu.[br][br][br]Chương 15: yêu cầu không quá đáng
[br]Tiểu Tình không còn đường chạy trốn, thế là đành cam chịu số phận vậy.
[br]
[br]"Vậy con xuống dưới ngồi với Trang Như, bạn ấy đang đợi con"
[br]
[br]Tống Chính Ngạn nhìn con gái vẫn bình thường, không có chịu chứng lạ mới an tâm gật đầu
[br]
[br]"Được rồi, nhớ là uống ít thôi"
[br]
[br]"Con biết rồi, cha không cần lo lắng đâu"
[br]
[br]Nói rồi Tiểu Tính ba chân bốn cẳng nhanh chóng rời khỏi cái nơi quỷ quái này "Chết tiệt"
[br]
[br]Tống Tiểu Tình cô hậm hực đi thật nhanh đến chỗ phòng kính của Liễu Trang Như. Cô bực tức tháo bỏ chiếc khăn che mặt vứt mạnh xuống ghế.
[br]
[br]May mắn thay chỗ bọn họ ngồi là góc kín đáo vô cùng, không mấy ai để ý. Cô có thể tự do một chút
[br]
[br]Nghe thấy hết những gì vừa diễn ra, Liễu Trang Như đương nhiên biết tại sao Tiểu Tình lại bức xúc như vậy. Cô vỗ vỗ vai Tiểu Tình, muốn an ủi, làm dịu đi ngọn lửa đang hừng hực cháy của cô
[br]
[br]"Được rồi, không sao mà"
[br]
[br]Tiểu Tình bắt gặp ánh mắt an ủi mà Liễu Trang Như đang dùng để nhìn cô thì lửa giận cũng nguôi ngoai đi phần nào
[br]
[br]"Mình không sao. Ngày mai xem ra mình không thể đến tiệm bánh được rồi"
[br]
[br]Liễu Trang Như liên miệng nói luôn "Để mình làm giúp cậu"
[br]
[br]"Nhưng mà"
[br]
[br]Tiểu Tình chưa nói xong thì đã bị Liễu Trang Như đưa một ngón tay lên miệng cô ngăn lại "Đừng nhưng nhị gì cả, chúng ta là bạn, không có gì là không thể giúp nhau được"
[br]
[br]Tiểu Tình cảm động chu cái miệng xinh xinh ra hôn lên ngón tay của Liễu Trang Như "Ôi! Thật cảm ơn nàng, nàng đúng là ân nhân của trẫm. Được rồi, tối nay trẫm sẽ thị tẩm nàng một đêm vậy"
[br]
[br]*Thị tẩm: Dùng để chỉ quan hệ xác thịt của nam và nữ
[br]
[br]Liễu Trang Như ôm một bụng cười ngạo nghễ, cô xỉa ngón tay vào trán của Tiểu Tình, thái độ biểu lộ vẻ bất cần
[br]
[br]"Thị tẩm cái đầu cậu, đừng khiến mình buồn nôn như vậy. Haha"
[br]
[br]Phó Quân Hạo đứng phía sau Tiểu Tình, nghe cô đòi thị tẩm với một nữ nhân khác, cảm thấy bản thân bị thất sủng. Trên mặt cũng nổi lên ba vạch đen
[br]
[br]"Em muốn thị tẩm, tôi cũng không ngại giúp đỡ"
[br]
[br]"Ôi...mẹ ơi" Tiểu Tình bị dọa, hốt hoảng đến mức nói loạn miệng nên ngay cả bản thân cũng không biết mình vừa nói gì "Anh cứ theo tôi làm gì vậy, giờ hết giờ làm rồi, tôi không bán bánh nữa"
[br]
[br]Phó Quân Hạo như không chịu buông tha cô, cứ bám lấy như sam, một bước thật không muốn rời
[br]
[br]"Tôi không mua bánh"
[br]
[br]"Vậy anh muốn gì, nói đi tôi sẽ đáp ứng, đừng theo tôi nữa" Tống Tiểu Tình chỉ là tiện miệng nói ra, không để ý mấy
[br]
[br]Phó Quân Hạo nhếch miệng cười, lộ ra gương mặt đầy ẩn ý. Anh cúi người xuống, gần kề bên cô gái đang ngồi thư thả dưới bộ ghế sofa.
[br]
[br]"Tôi muốn em làm vợ tôi, em có đáp ứng được không?"
[br]
[br]"Yêu cầu này của tôi không quá đáng đâu nhỉ?"
[br]
[br]Được rồi, Phó tổng, anh thả thính giỏi lắm nha, tôi thua vậy
[br]
[br]"Anh" Tiểu Tình tức đỏ mặt "Thật không ngờ Phó tiên sinh đây lại mặt dày vô sỉ đến vậy"
[br]
[br]Phó Quân Hạo cười nhẹ một cái "Mặt dày, nếu như nó giúp tôi có được em thì dày thêm một vài xăng-ti-mét cũng đâu có sao"
[br]
[br]"Còn về phần vô sỉ, thật ra từ lúc gặp em ở quán Bar Phi Hương, tôi đã không quan tâm đến sĩ diện của bản thân rồi".
[br]
[br]Nói đến đây, Phó Quân Hạo mới đề cập đến một chuyện quan trọng mà chuyện này đã quấy rầy tâm can của anh từ lúc nãy đến bây giờ
[br]
[br]"Tôi hỏi em một chuyện"
[br]
[br]Tiểu Tình mất hết kiên nhẫn "Lại hỏi nữa, xem ra Phó tiên sinh có thật nhiều câu hỏi đó. Nhanh lên, anh muốn gì, tôi bận lắm"
[br]
[br]"Được, tôi hỏi em? Em là ai? Tống tiểu thư có liên quan gì đến em?"
[br]
[br]Nghe hơi thôi Tiểu Tình cũng đoán ra Phó Quân Hạo đang nghi ngờ cô và thân phận Tống tiểu thư, nhưng nếu thừa nhận thì quả thật là nguy hiểm, cha cô sẽ lập tức bị người khác nắm cán, cái cán khốn kiếp đó lại là cô.
[br]
[br]Tống Tiểu Tình biết rằng Phó Quân Hạo cũng là một người trong giới kinh doanh, đa phần người thuộc giới kinh doanh đều rất tàn nhẫn trong việc loại bỏ đối thủ trên thị trường, ai cũng muốn trở thành độc quyền. Cũng chính vì vậy, dựa vào đâu cô phải tin tưởng Phó Quân Hạo, tin là anh ta sẽ không làm tổn hại đến cha cô.
[br]
[br]Quay lại nhìn Phó Quân Hạo, đường nét trên gương mặt Tiểu Tình lập tức thay đổi ngay. Ánh mắt bừng bừng như ngọn lửa dần biến thành một đôi mắt long lanh đầy thương hại. Đôi lông mày cau có khi nãy như biến thành một cặp sâu con đang ngọ ngoạy. Đôi môi đo đỏ xinh xắn mím lại bày ra đường nét đáng yêu.
[br]
[br]"Phó tổng à, anh không biết đâu, thật ra đây là nổi khổ của tôi"
[br]
[br]Phó Quân Hạo hiếu kỳ "Nổi khổ?"
[br]
[br]Tống Tiểu Tình cố gắng làm vẻ mặt oan uổng để giải thích
[br]
[br]"Thật ra Tống tiểu thư là bạn thân nhất của tôi, anh biết đó, đã là bạn thân thì đương nhiên giúp đỡ nhau trong hoàn cảnh khó khăn"
[br]
[br]"Lần này, Tống tiểu thư vì cứu tôi mà gặp tai nạn, hiện giờ chân đang bị thương, không thể đi lại, vì thế tôi đã giả dạng dùng thân phận của cô ấy để giúp cô ấy thực hiện những việc cha...Tống lão gia muốn"
[br]
[br]Thấy Phó Quân Hạo đang bán tín bán nghi. Tiểu Tình lại nói tiếp như muốn che lấp điều gì đó
[br]
[br]"Phó tổng, tôi hy vọng anh có thể giữ bí mật này, tôi sẽ mang ơn anh rất nhiều, Tống tiểu thư cũng sẽ mang ơn anh lắm nha"
[br]
[br]Phó Quân Hạo "Được"
[br]
[br]Tống Tiểu Tình "..."
[br]
[br]Liễu Trang Như "..."
[br]
[br]Không cần biết lời của cô gái trước mặt anh nói ra là thật hay giả, chỉ cần là cô ra yêu cầu, bằng mọi giá anh đều đồng ý.[br][br][br]Chương 16: tận dụng cơ hội
[br]Mắt hướng về Tống Tiểu Tình, nhưng khoảng im lặng này lại làm tâm trí Phó Quân Hạo dấy lên một ngọn sóng lòng
[br]
[br]Cô nói cô không phải là Tống tiểu thư, vậy thái độ ân cần, quan tâm một cách không nhân nhượng kia của Tống Chính Ngạn là sao, nếu như cô chỉ thay mặt Tống tiểu thư đi dự tiệc thật thì lý nào thái độ yêu chiều của ông ấy dành cho cô lại thật đến vậy, thật đến mức người ngoài như anh còn cảm thấy ghen tỵ với cô. Nếu như mọi thứ chỉ là giả vậy tại sao khi cô gọi lên từ "Cha" lại không hề tỏ ra ngượng miệng một xíu nào, âm thanh nghe như đứa con gái ngoan đang làm nũng với cha mình khi đòi quà vặt.
[br]
[br]Buổi tiệc đông người như vậy mà trong mắt Phó Quân Hạo chỉ chứa nổi mỗi một Tiểu Tình. Đột nhiên một tiếng nói phát ra như phá vỡ bức tường khoanh vùng của anh
[br]
[br]"Tiểu Tình, con đang làm bài sao?"
[br]
[br]Cô ngước lên thì thấy cha của mình, Tiểu Tình đặt laptop xuống bàn, tính chạy đến ôm lấy người cha cô yêu quý vào lòng. Nhưng sau đó, cô bỏ ngay ý định ấy đi, cô chỉ đứng lên mỉm cười cúi đầu
[br]
[br]"Tống lão gia"
[br]
[br]Thấy con gái có hành động đó, ông liền biết là cô đang cố ý che giấu thân phận, đành phối hợp diễn theo vậy
[br]
[br]"Ừm, tiểu thư không đến, thật khiến cháu phải nhọc lòng rồi"
[br]
[br]Tống Tiểu Tình vẫn ngoan ngoãn cúi đầu lễ phép "Dạ không sao đâu ạ, cháu chỉ muốn giúp đỡ Tống tiểu thư thôi, việc này không khó gì đâu ạ"
[br]
[br]Chị nhà diễn sâu phết
[br]
[br]Tống lão nhân gia phối hợp diễn cũng tuyệt vời lắm nha. Ông cười hề hề rồi quay sang nhìn thấy Phó Quân Hạo ngạc nhiên
[br]
[br]"Cháu cũng ở đây à. Cháu và Tiểu Tình biết nhau sao?"
[br]
[br]Thật may mắn khi cô giới thiệu mình là Tiểu Tình chứ không phải là một cái tên khác, nếu không là bại lộ lần này chắc rồi
[br]
[br]Phó Quân Hạo gật đầu, vẻ mặt thản nhiên "Dạ, chúng cháu rất thân"
[br]
[br]Tống Tiểu Tình liếc xéo Phó Quân Hạo ngụ ý không mấy hài lòng
[br]
[br]Thân chỗ nào vậy, tôi với anh thân lắm sao, Ngay cả tôi còn không biết đấy
[br]
[br]Tống Chính Ngạn ngạc nhiên, ông quay sang nhìn Tiểu Tình.
[br]
[br]"Hai người biết nhau từ lúc nào vậy?"
[br]
[br]Tống Tiểu Tình như ngặm phải bồ hòn, nếu để ông biết chuyện cô đi Bar còn xảy ra chuyện gây thương tích thì chắc chắn về nhà sẽ bị cấm túc cho xem
[br]
[br]"Chuyện này...chuyện nàythật ra..."
[br]
[br]Tống Chính Ngạn bắt đầu mất kiên nhẫn "Thật ra thế nào?"
[br]
[br]Thấy được vẻ mặt sợ hãi, mất bình tĩnh của Tiểu Tình, Phó Quân Hạo lập tức tiếp lời
[br]
[br]"Thật ra lần trước cháu đến tham gia buổi từ thiện ở Khang Tri Vĩnh Cảnh đã gặp được Tiểu Tình, cô ấy cũng đã quyên góp từ thiện nên lúc đó chúng cháu gặp nhau một lần ạ"
[br]
[br]Tống Tiểu Tình nghệch mặt ra
[br]
[br]Mình có đến Khang Tri Vĩnh Cảnh à. Vậy mà anh ta cũng nghĩ ra được. Nhưng không sao, miễn có lý do hợp lý là được, xem như lần này anh ta làm việc tốt, không so đo với anh ta.
[br]
[br]Lập tức thay đổi vẻ mặt, cô trợn mắt nói dối để phối hợp với Phó Quân Hạo.
[br]
[br]"Dạphải phải...lần trước cháu đến đó, lấy danh nghĩa của Tống tiểu thư quyên góp một sợi dây chuyền kim cương S, cháu cũng không ngờ là gặp được Phó tổng ở đó, vài lần trò chuyện nên cũng được xem là quen biết"
[br]
[br]Nhìn vẻ mặt như thật như đùa của con gái lại làm ông bán tín bán nghi. Không phải tại ông đa nghi mà vì ông quá hiểu cô con gái này, lúc nào cũng làm mấy việc mờ mờ ám ám.
[br]
[br]"Cháu chắc chắn không xảy ra chuyện gì chứ?"
[br]
[br]"Khôngtuyệt đối không có ạ" Tiểu Tình vội đáp lời ngay, thanh minh cho bản thân thật tốt. Gì cũng được, miễn không phải là quen biết nhau trong Bar là được.
[br]
[br]Tống Chính Ngạn không tin lời cô con gái của ông nhưng ít nhất sẽ tin lời của Phó Quân Hạo, cậu ta không có lý do gì phải nói dối giúp con gái ông hết. Làm này xem như không có gì. Mắt nhắm mắt mở cho qua, không cần hỏi cặn kẽ quá.
[br]
[br]"Bài tập nhiều đến mức không có thời gian làm phải mang đến đây à Tiểu Tình" Ông nhìn vào laptop của cô đầy ân cần cùng quan tâm
[br]
[br]"Dạ...thật ra cũng không nhiều. Thật ra là sắp xong rồi nên cháu tiện thể làm cho xong luôn" Tiểu Tình cố gắng giải thích ý tứ của cô.
[br]
[br]Vì trong mắt Tống Chính Ngạn, Tiểu Tình là một con bé tham công tiếc việc, làm việc không có điểm dừng. Ông luôn lo lắng cho sức khỏe của cô. Vì ông là người hiểu rõ cô hơn ai hết.
[br]
[br]"Ừm...nhưng mà nhớ không được quá ép buộc bản thân, phải chú trọng sức khỏe"
[br]
[br]"Dạ. cháu biết rồi ạ"Tiểu Tình thận trọng đáp lời ông
[br]
[br]Tống Chính Ngạn nhìn Tiểu Tình với ánh mắt phức tạp. Sau một lúc ông thở dài
[br]
[br]"Được rồi, hai đứa cứ nói chuyện đi, ta có việc đột xuất nên rời khỏi đây trước. À..Tiểu Tình, tranh thủ về sớm, đường khuya rất nguy hiểm"
[br]
[br]"Tống lão gia không cần lo lắng vậy đâu, cháu có thể tự bảo vệ bản thân mình mà" Tiểu Tình cố trấn an Tống lão gia
[br]
[br]"Cháu nhìn cháu xem, cháu như vậy ai mà an tâm cho được". Tống lão gia càu nhàu cô con gái bướng bỉnh nhà mình
[br]
[br]"Vậy để cháu đưa cô ấy về" Phó Quân Hạo không chần chừ, quyết đoán nói ngay
[br]
[br]Tống lão gia "..."
[br]
[br]Tống Tiểu Tình "..."
[br]
[br]Liễu Trang Như "..."
[br]
[br]Chú Lâm quản gia "..."
[br]
[br]Cả bốn người Tống lão gia, Tống Tiểu Tình, Liễu Trang Như và chú quản gia đều tròn xoe mắt nhìn về Phó Quân Hạo.
[br]
[br]Đưa về cái đầu nhà anh, tôi không cần đâu nha.