Chọn: Đăng ký miễn phí ( Miễn phí hoàn toàn 100%) Web chát sex ChatOla.Org tự hào là trang ket ban truc tuyen hữu ích trên điện thoại, mỗi ngày có hàng nghìn lượt đăng ký tham gia và không ngừng gia tăng.
– Cái thứ đã tịt đẻ rồi còn lười thối thây ra ấy chứ. Nó mà được một phần như con dâu nhà chị thì đã tốt. Tôi cũng vô phúc mới có thứ con dâu như vậy.
Tiếng mẹ chồng Niên ở dưới nhà nói oang oang với bà hàng xóm, vọng cả vào căn buồng của cô. Cô ngồi lặng lẽ ở giường thở dài mấy cái rồi mới bước ra ngoài. Niên và Đăng lấy nhau đến nay cũng hơn bốn năm nhưng chưa có một mụn con nào. Nhiều lúc cô cũng nghĩ không biết kiếp trước mình ăn ở thế nào mà đến kiếp này ông trời lại không cho cô nổi một đứa con. Còn nhớ ngày cưới, mẹ chồng cô nhất định không cho cô đi vào cửa trước với lý do cô mồ côi mẹ. Niên hiền nhưng không ngu tới mức cô không biết rằng các cụ ngày xưa hay vì chửa trước mới bắt con dâu đi cửa sau chứ chẳng ai vì cái lý do mồ côi mẹ mà bắt đi cửa sau như vậy. Cũng may mấy bà thím của Đăng nói mãi, cộng thêm việc Đăng quỳ xuống cầu xin mẹ chồng cô mới chấp nhận để cô đường hoàng bước vào nhà bà.
Niên làm may ở một xí nghiệp gần nhà, dù đồng lương không phải quá thấp nhưng đối với mẹ chồng cô cũng chưa bao giờ là đủ, bà luôn cho rằng cô lấy Đăng là trèo cao bởi Đăng ít nhất cũng làm phó quản đốc của công ty than. Thực ra Niên biết bà ghét cô từ trước khi cưới vì sở dĩ bà thích chị Hà làm kế toán ở uỷ ban xã, gia đình rất có điều kiện và theo bà là môn đăng hộ đối với nhà bà. Thế nhưng đáng tiếc Đăng lại nằng nặc lấy Niên, điều này càng làm cho bà căm ghét Niên vạn phần.
Sáng nay cũng như mọi ngày, Niên dậy từ rất sớm để quét sân, quét nhà xong mới vào gấp quần áo trong buồng vậy mà mẹ chồng cô vẫn chì chiết bên ngoài. Khi cô vừa bước ra còn chưa kịp chào bà hàng xóm một câu mẹ chồng cô đã nguýt dài bỏ đi.
Niên quen rồi, hồi đầu về cô còn buồn nhưng giờ cảm giác đó đã chai sạn cả lại. Phận đàn bà không đẻ được cô càng không dám cãi lời chỉ biết nhẫn nhịn chịu đựng tất cả mọi tủi nhục. Hôm nay là thứ bảy cô được nghỉ, nhưng thực lòng cô lại không thích ngày nghỉ chút nào. Đăng đi công tác trên tỉnh mấy ngày khiến cô càng thấy thời gian dài đằng đẵng. Cô xách làn ra chợ, vừa đi vừa nhìn trời, nhìn đất. Giá mà cô có một đứa con, chỉ cần một đứa con thôi có lẽ cuộc đời cô đã khác. Bốn năm dài hơn cả một thập kỉ, việc mẹ chồng đày đoạ cũng không khổ tâm bằng việc cô không thể sinh cho chồng một đứa bé. Có mấy lần cô tìm hiểu khoa học hiện giờ đã có thụ tinh nhân tạo trong ống nghiệm, nhưng mỗi lần nói đến việc này cả nhà chồng cô đều gạt đi. Đến ngay cả việc cô muốn lên tỉnh thăm khám cũng bị mẹ chồng cô ngăn cản, cấm đoán. Bà suốt ngày có bài ca
– Ngày xưa các cụ đẻ sòn sòn như gà ấy có ai làm sao? Tôi cũng đẻ ra được thằng Đăng với con Hiền giỏi giang chăm chỉ. Chị khỏi cần đi khám cho tốn tiền, bao nhiêu thuốc bắc uống còn chẳng ăn ai nữa là khám rồi uống mấy cái thuốc tây vào người chỉ tổ tốn tiền. Nhà này cũng không thừa tiền để chị làm vài ba cái việc thất đức ấy, có con hay không cứ phải tự nhiên. Thụ tinh thụ tiếc cái gì cũng không phải con mình.
Niên nghe mẹ chồng nói xong cũng chỉ biết thở dài vào trong. Ở cái làng quê này việc thụ tinh được coi là thất đức, nếu không có con tự nhiên được cũng không bao giờ được can thiệp. Vài lần Niên nói với Đăng mong anh nói để mẹ anh hiểu nhưng anh đều gạt đi với lý do anh cũng thích có tự nhiên. Thực lòng mà nói chính cô cũng còn muốn có tự nhiên chứ đừng nói là Đăng hay mẹ chồng cô, vả lại… số tiền kia quá lớn, Niên có tìm hiểu cũng biết mình chẳng bao giờ có cơ hội mà làm. Nhưng Niên khao khát lắm có một đứa con của mình. Bốn năm rồi, sao cô không nhận ra đến ngay cả chồng cô cũng bắt đầu nản dần.
Niên đi chợ về mẹ chồng cô cũng ăn sáng xong. Sáng cô nấu ít cháo để đấy, thế mà vừa vào đến sân bà đã bĩu môi nói:
– Cháo thì loãng như nước, thứ con dâu vụng thối vụng nát. Mà chị mua gì đấy? Cá có tươi không vậy? Bao nhiêu tiền?
– Cá tươi mẹ ạ, còn bơi trong chậu.
– Bao nhiêu tiền đống đấy
– Dạ… tám mươi ngàn cả hành mùi, cà chua, với rau nữa ạ.
Nghe đến đây bà bỗng tru tréo lên:
– Tám mươi ngàn? Chị nghĩ tiền của con trai tôi làm ra là giấy hay sao mà chi tiêu hoang phí thế? Bản thân chị làm ra mấy cái đồng bạc còn không đủ sống, chị cũng phải biết thương chồng chị chứ. Mình nó nuôi mấy cái miệng ăn, tám mươi ngàn chưa kể gạo, muối, đường… chị thừa tiền quá cơ.
Niên nghe xong, cúi gằm mặt, mấy hôm nay ở nhà chỉ ăn quanh đi quẩn lại toàn thịt, bố chồng cô cũng nói ngán tận cổ nên cô muốn đổi bữa một chút. Vậy mà mới mua con cá về mẹ chồng cô đã khó chịu, nấu gì bà cũng chê, mua gì bà cũng không hài lòng, cô thực sự không biết phải làm thế nào nữa. Mẹ chồng cô thấy cô không đáp thì hắt cả chén trà lên người cô quát lớn:
– Chị bị câm à? Không biết nói gì à?
Nói? Nói gì bây giờ? Niên bặm môi mãi mới thốt được lời:
– Con… con xin lỗi…
– Đúng là vô phúc vô phận rước quả báo về nhà. Loại không có mẹ nên cũng không biết sống sao cho phải lối, bố chị cũng không biết dạy chị sống ra sao ạ? Mà từ bố đến con toàn loại không ra gì.
Nghe đến đây tim Niên bỗng thắt lại, đây không phải lần đầu tiên bà sỉ nhục cô, gia đình cô nhưng lần này quả thực cô thấy bà quá đáng rồi. Cô ngước mắt lên nhìn bà đáp lại:
– Mẹ, mẹ ghét con cũng được, mẹ chửi mắng con cũng không sao, nhưng mẹ đừng nói bố con như vậy. Từ nhỏ bố con đã một thân một mình gà trống nuôi con, tuy bố con không giàu sang, nhưng bố con sống đàng hoàng…
Còn chưa dứt lời mẹ chồng cô đã gào lên:
– Cái loại con dâu mẹ chồng nói một câu cãi lại mấy câu. Bố chị đàng hoàng, vậy ý chị là gia đình tôi không đàng hoàng. Gớm bố chị mà đàng hoàng đã không vô phúc có đứa con gái không biết đẻ như chị.
Mặt Niên bỗng dưng nóng bừng, chưa bao giờ cô thấy cay đắng, tủi nhục như bây giờ. Người ta vin vào cái cớ cô không đẻ được để sỉ nhục cả bố cô. Cô đang nhìn bà định lên tiếng thì bên ngoài đã có tiếng mở cổng của Đăng. Anh vừa kéo valy vào vừa hỏi:
– Sao mới sáng mà đã ầm ĩ thế? Em lại cãi lại mẹ à?
[br]Mẹ chồng cô đặt chén trà xuống bàn thở dài:
[br]
[br]– Anh xem xét mà dạy lại vợ anh đi, tôi cũng là phận bề trên mà nói gì chị ta cũng xoen xoét xoen xoét cãi lại.
[br]
[br]Từ trước đến nay mẹ chồng Niên vẫn vậy, cứ có con trai về bà tỏ ra là người bị hại. Niên biết lúc này có nói gì cũng chẳng có ích nên cuối cùng đành im lặng. Đăng cũng không nói gì nữa mà kéo valy vào buồng, Niên cũng xuống bếp nấu ăn. Khi đang chuẩn bị dọn cơm cô nghe tiếng Đăng và mẹ chồng rì rầm trên nhà, không biết họ nói gì mà cô gọi mấy lần cả hai người mới xuống ăn cơm. Bố chồng cô hôm nay đi ăn đám giỗ làng bên, cô ngồi ăn cơm mà lòng bỗng thấy lạnh buốt.
[br]
[br]Tối hôm ấy hai vợ chồng nằm ngủ cạnh nhau, mấy ngày Đăng đi vắng Niên có rất nhiều chuyện muốn tâm sự, giãi bày. Thế nhưng vừa đặt mình xuống anh đã ngủ, cô nằm bên cạnh thấy cô đơn vô cùng. Bốn năm nay cô biết thân phận mình không đẻ được nên chưa bao giờ đòi hỏi anh thứ gì. Có điều càng ngày cô bỗng cảm thấy cuộc hôn nhân này sao mong manh quá, cảm giác mơ hồ ấy càng lúc càng rõ rệt. Đăng… hình như cũng không còn như xưa nữa rồi.
[br]
[br]Sáng hôm sau khi Niên dậy sớm quét sân nhà rồi nấu ăn sáng cho cả nhà mới phát hiện mẹ chồng cô đi đâu từ sáng sớm. Mãi đến buổi trưa, nấu xong cơm trưa mới thấy bà về. Khi Niên đang định ra gọi bà ăn cơm, đột nhiên cô phát hiện trên tay bà đang bế một đứa trẻ được ủ trong chăn. Còn chưa kịp hiểu chuyện gì xảy ra mẹ chồng cô đã bế vào nhà rồi oang oang:
[br]
[br]– Ông Quốc đâu, thằng Đăng đâu, cả con Niên nữa ra đây tôi có chuyện muốn nói.
[br]
[br]Khi mọi người ra đông đủ mẹ chồng cô mới bắt đầu cất lời:
[br]
[br]– Chả là sáng nay đi sang làng bên chơi, lúc đi qua bìa rừng thấy thằng bé này bị bỏ rơi, hình như mới bị bỏ thôi, trên người còn bức thư của mẹ nó để lại. Nhà mình giờ cũng không có cháu, tôi thấy tội quá thôi thì mang nó về nuôi lấy phúc lấy phần, biết đâu nuôi nó rồi thằng Đăng lại có con thì sao.
[br]
[br]Niên nhìn đứa bé trên tay mẹ chồng cô, áng chừng nó phải hơn một tháng rồi, gương mặt rất bụ bẫm đáng yêu. Bố chồng Niên trước nay nghe vợ nên cũng không ý kiến gì, Đăng nhìn Niên khẽ hỏi:
[br]
[br]– Niên, hay vợ chồng mình nuôi đứa bé này nhé. Mẹ gặp dù sao cũng là cái duyên, vợ chồng mình chưa con cái nuôi cho vui cửa vui nhà.
[br]
[br]Đứa bé thật sự rất đáng yêu, gần hai mươi tám tuổi Niên chưa biết làm mẹ là gì. Nhìn thấy nó bỗng dưng trong cô lại trỗi dậy thứ bản năng của người đàn bà. Cô đưa tay chạm lên má nó, mùi hơi sữa vẫn còn vương vấn. Nhà này mẹ chồng cô và Đăng quyết thì cô đâu dám cãi, nhưng lúc này cô cũng thật lòng muốn chăm sóc nó. Có điều không hiểu sao trong chuyện này cô cứ có một linh cảm gì đó rất mơ hồ. Mẹ chồng cô từ trước tới nay… đâu phải người thích làm phúc đức gì cho cam? Nhưng rồi cô khẽ gạt đi, bốn năm nay nói sao thì nói ông bà vẫn cứ khao khát có đứa cháu để bế là chuyện thường tình mà. Cô nhìn Đăng, khẽ gật đầu.[br][br][br]Ngay buổi trưa ấy sau khi ăn cơm xong mẹ chồng Niên đưa cho vợ chồng một khoản tiền để đi sắm đồ, mua sữa cho đứa bé. Bà còn đặt tên nó là Nguyễn Minh Đức, tên gọi ở nhà cu Bin. Đây là lần đầu tiên Niên thấy mẹ chồng mình hào phóng và vui vẻ như vậy. Thế nhưng do quá bận rộn cô cũng không nghĩ ngợi nhiều.
[br]
[br]Đến trưa sắm sửa đồ cho đứa bé xong cô cũng mệt nhoài người. Trộm vía đứa bé này rất ngoan, ít khóc, nhất là lúc Đăng bế. Nhìn chồng cô bỗng thấy thương anh. Có lẽ không riêng gì cô mà đến cả anh cũng thèm khát tiếng trẻ nhỏ biết bao nhiêu. Bốn năm nay cô không sinh con được anh cũng không bỏ cô, đó chẳng phải phúc của cô hay sao? Dù mẹ chồng cô chì chiết, đôi khi nói những câu như cứa vào tim thì đến giờ cô vẫn thấy mình may mắn. Nhìn đứa bé này cô lại muốn yêu thương nó, cùng chồng chăm sóc nó. Hi vọng nó sẽ thành sợi dây gắn kết giữa cô và gia đình chồng, nếu như sau này vĩnh viễn cô không thể sinh con cũng sẽ chân thành đối xử tốt với nó. Nhưng thật tâm cô vẫn mong nó mang lại cho cô chút ít may mắn, để cô có thể tự mình mang bầu, dù sau này có đẻ đứa con ruột của mình cô vẫn hứa với lòng sẽ đối xử tốt với Bin.
[br]
[br]Lần đầu tiên được làm mẹ với Niên thật bỡ ngỡ, cũng may có sự giúp đỡ của cả bố mẹ chồng lẫn Đăng nên cô bắt đầu quen dần. Đêm đứa bé ngủ cùng cô và Đăng, đêm đầu tiên cô đã không thể ngủ được, cả đêm cứ ôm lấy con trong lòng. Đứa bé này không được bú sữa mẹ, đêm nào cũng rúc vào ngực cô đòi ti. Lắm lúc cô còn nghĩ sau này giả dụ có con thật có khi cô còn thương đứa bé này hơn cả con ruột cô mất. Nhìn nó tội nghiệp quá, bé tí đã phải uống sữa ngoài, ti ngực cô chẳng có chút sữa nào mà vẫn ti ngon lành.
[br]
[br]Mấy ngày đầu Niên phải nghỉ làm ở nhà chăm Bin, mãi gần một tháng nghỉ không lương cô mới đi làm trở lại. Ban đầu Đăng không muốn cô đi làm, nhưng Niên biết nếu không đi làm lương của Đăng không thể đủ nuôi tất cả mọi người, chưa kể chi phí nuôi Bin bằng sữa ngoài rất đắt, dù lương chồng cô có cao thế nào cũng thật sự không kham nổi. Cũng may việc này mẹ chồng cô hoàn toàn đồng ý, bà ở nhà chăm con cho cô đi làm nên cô cũng yên tâm hơn.
[br]
[br]Trước khi có Bin sáng nào cô cũng dậy từ năm giờ sáng để quét sân nhà, nấu ăn sáng cho cả nhà mới đi làm. Thế nhưng có con vào cô phải dậy từ bốn giờ giặt đồ, pha sữa rồi tranh thủ đi chợ mua thức ăn vứt tủ lạnh để trưa về nấu vì mẹ chồng cô bận trông Bin rồi.
[br]
[br]Một buổi sáng thứ sáu đi làm công ty có cuộc họp khẩn cấp. Tất cả nhân viên may như cô cũng đều phải tham gia, đến khi lên đến phòng họp cô mới biết hoá ra trưởng phòng công ty mới về thay cho trưởng phòng cũ. Nghe đâu trưởng phòng cũ tham ô công quỹ nên bị cách chức, đuổi việc. Công ty của cô là công ty may mặc lớn, trưởng phòng bộ phận may cũng là trưởng phòng mà ai ai cũng nể. Tuy rằng cô chỉ làm ở một xí nghiệp nhỏ trong cả tổng công ty nhưng chuyện này cô cũng biết. Thế nhưng cô không quan tâm cho lắm, với đám công nhân may như cô chỉ cần làm đủ công, hàng tháng nhận đủ lương thưởng là mừng lắm rồi. Mà cũng lạ thật, bình thường sắp xếp nhân sự thế nào chỉ cần thông báo qua với bọn cô, sau đó gặp mặt là được chứ sao còn bày vẽ ra họp hành làm gì. Khi còn đang nghĩ vẩn vơ thì có tiếng nói của quản đốc cất lên:
[br]
[br]– Giới thiệu với mọi người đây là anh Quang, trưởng phòng mới của chúng ta. Anh Quang tiếp nhận bộ phận may mặc chính ở cả xí nghiệp dưới này lẫn trên tỉnh nên sẽ làm việc cả hai nơi. Tối nay trưởng phòng mới sẽ mời tất cả mọi người đi ăn.
[br]
[br]Niên đưa đôi mắt nhìn lên, bỗng dưng toàn thân sững sờ cả lại. Quang cũng nhìn cô, vẻ mặt đầy bình thản đứng lên phát biểu một bài. Bao nhiêu năm rồi mới gặp lại anh ta, Niên cũng không nghĩ gặp lại ở hoàn cảnh thế này. Trước kia cô và Quang từng yêu nhau, yêu nhau hai năm thì chia tay. Lý do ngớ ngẩn lắm, cãi vã nhau rồi đùng phát chia tay. Khi đó cả hai còn trẻ, cái tôi đều quá lớn nên chẳng ai chịu làm lành với ai. Chia tay hơn một năm Niên gặp Đăng rồi yêu và cưới anh. Nghe đâu Quang cũng lấy vợ rồi, còn lại thì cô gần như mù tịt thông tin.
[br]
[br]Niên ngồi mãi, trong lòng chợt cảm thấy hơi ngột ngạt. Cũng may Quang phát biểu khá ngắn, có điều nghe anh ta nói anh ta sẽ trực tiếp ở xí nghiệp này, phụ trách chính, một tuần chỉ lên xí nghiệp tỉnh một lần lại càng làm Niên thấy thêm phần khó thở. Dù sao ngày xưa cô cũng từng khá hận anh ta, mà có lẽ anh ta cũng chẳng ưa cô là mấy. Đã là người cũ rồi thì thực lòng cô chẳng mong gặp lại ở hoàn cảnh này, nhất là khi hai người đã có cuộc sống riêng.
[br]
[br]Đến tối Niên xin phép quản đốc nhà có việc nên không tham gia bữa tiệc được. Cũng may quản đốc biết cô giờ có nuôi con nên không làm khó. Xưa nay cô chăm chỉ làm việc nên lãnh đạo xí nghiệp này đều khá quý mến cô.
[br]
[br]Về nhà, Niên lại tất bật với công việc nội trợ, chăm sóc Bin nên cũng quên mất việc sáng nay gặp Quang. Khi con người ta bận rộn thường ít nghĩ đến những chuyện không đáng nghĩ thì phải. Ở trên nhà Bin đang chơi với Đăng và bà nội. Mấy hôm trước Đăng có nói với Niên về việc đi khai sinh cho Bin, nhưng vì Bin là đứa bé bị bỏ rơi nên thủ tục loằng ngoằng mãi cũng chưa thể làm được. Thực lòng Niên cũng muốn làm cho nhanh, muốn được pháp luật công nhận đây là con của cô. Có điều nghe Đăng giải thích cô cũng không muốn gấp gáp quá làm gì.
[br]
[br]Nấu cơm ăn xong Niên tắm cho Bin rồi bế con lên giường ngủ. Thằng bé quấn quýt cả cô lẫn Đăng. Nhiều khi cô cứ tự nghĩ sao ông trời lại cho cô đứa con ngoan ngoãn đến vậy. Hay bản thân con cũng biết thân phận mà thương bố mẹ nuôi của mình.
[br]
[br]Sáng hôm sau Niên được nghỉ nên đến bảy giờ mới ra chợ. Khi vừa đến hàng thịt cô bỗng thấy tiếng bà bán rau oang oang:
[br]
[br]– Cô Hà đi chợ hử? Hình như lâu lắm rồi mới thấy cô ra ngoài, trước tôi còn tưởng cô chuyển công tác đi lên tỉnh rồi chứ. Mà lâu không gặp cô giờ đẹp thật đấy, da dẻ trắng bóc như trứng gà, người nhà nước có khác cô Hà nhẩy.
[br]
[br]Niên đưa mắt nhìn theo, là chị Hà kế toán ở Uỷ ban xã, người mà mẹ chồng cô luôn muốn Đăng lấy làm vợ. Nghe bà bán rau nói Niên cũng mới ngớ người ra. Hình như bảy tám tháng nay rồi Niên không gặp chị Hà, cách đây gần một năm có gặp mà thấy mặt mũi chị mọc mụn lắm. Người thì bảo chị đi chữa mụn, người thì bảo chị lên tỉnh làm, lại bảo chị đi nước ngoài. Lần này thấy chị ở đây Niên cũng ngạc nhiên. Ở phía trên chị Hà cười cười nói:
[br]
[br]– Cháu đi công tác ở vùng cao mấy tháng, ở đó không có nắng nên trắng ra thôi cô ạ.
[br]
[br]– Thế hở? Mà đi vùng cao béo trắng ra thế này ai chả thích nhỉ. Thế bao giờ thì cho mọi người ăn cỗ đây? Đẹp gái thế nhưng cũng phải lấy chồng đi chứ.
[br]
[br]– Dạ vâng, cứ từ từ cô ạ.
[br]
[br]Niên nhìn chị Hà, công nhận chị càng ngày càng đẹp thật, hai má hồng hây hây, da trắng nõn nà, người có ăn có học lại đẹp như chị làng này không nhiều. Khi cô định lên chào chị một câu chị đã đưa mắt nhìn về phía cô. Vừa thấy cô chị chỉ gật đầu rồi ngoảnh mặt bỏ đi. Trước kia dù cho mẹ chồng cô thích chị Hà hơn cô, nhưng mối quan hệ của cô với chị Hà cũng tương đối tốt đẹp. Có vài lần chị còn đến nhà cô ăn cơm, tuy không thân thiết như chị em nhưng cucng không đến mức xã giao thế này nên cô có chút hẫng. Cô khẽ thở dài bước ra chợ cá. Khi vừa đến nơi đã có tiếng xì xào:
[br]
[br]– Này, con Hà nhà ông Lân đếch phải đi công tác đâu. Nghe nói nó có chửa rồi nghỉ mấy tháng đi đẻ đấy.
[br]
[br]– Nói liên thiên, đi đẻ thế con nó đâu.
[br]
[br]– Không biết, thằng cháu tôi làm ở Uỷ Ban nói thế. Nghe đâu con này làm giấy xin nghỉ đi chữa bệnh nhưng thực ra là đi đẻ. Mấy tháng đầu bụng nhỏ vẫn đi làm được rồi đến tháng thứ sáu mới nghỉ làm.
[br]
[br]– Bà cứ đồn vớ va vớ vẩn, nó có chồng đâu mà đẻ?
[br]
[br]– Nó chửa hoang với thằng nào đó chứ chồng con gì. Chồng con đã không phải giấu.
[br]
[br]– Thôi bà ơi, mấy cái chuyện này đừng đồn đoán lung tung, người ta nghe được lại chửi cho.
[br]
[br]– Tôi kể với bà thôi không tin cũng chịu. Thằng cháu tôi làm trong uỷ ban chẳng lẽ nó nói dối. Nghe nói chẳng ai biết đâu, mỗi ông chủ tịch với thằng cháu tôi biết. Thằng cháu tôi biết vì lúc đó nghe được con này nói chuyện thôi, chứ nhà nó kín lắm không lọt được ra ngoài đâu.
[br]
[br]Niên nghe xong chợt cười cười, ở cái làng này cái gì cũng đồn được thành một câu chuyện đầy thuyết âm mưu. Hết chị Hà đi chữa mụn, đi công tác, đi lên tỉnh làm giờ lại là đi đẻ. Mới nghe cũng thấy vô lý rồi. Đi đẻ thì con của chị đâu, một mạng người chứ có phải cây kim ngọn cỏ đâu mà giấu được? Niên mua cá xong cũng vội về nhà chứ chẳng rảnh ngồi đó nghe mấy bà tám chuyện.
[br]
[br]Khi vừa về đến hiên bỗng nghe tiếng mẹ chồng cất lên:
[br]
[br]– Này ông ơi, ông thấy thằng Bin giống thằng Đăng hồi nhỏ không? Giống y ông nhỉ?
[br]
[br]Tự dưng nghe đến đây Niên bỗng chột dạ, thứ linh cảm bất an lần đầu mẹ chồng cô mang Bin về bỗng xuất hiện trở lại. Mẹ chồng cô cũng vừa hay nhìn lên cô, bà cười cười trừ rồi nói:
[br]
[br]– Về rồi đấy à? Trông thằng bé cho tôi một tí. Tôi vào buồng gấp quần áo.
[br]
[br]Niên nhìn mẹ chồng cố gạt đi suy nghĩ vừa rồi bế Bin lên. Tiện cầm túi thức ăn mang xuống dưới bếp. Thế nhưng ở dưới bếp hình như mẹ chồng cô mới lau, đi được mấy bước Niên bỗng trượt chân ngã vồ xuống, ngay giây phút ngã xuống cô hốt hoảng như một phản xạ ôm lấy Bin vào lòng. Bàn tay cô đau nhói sưng vù lên, dù đã cố đỡ Bin nhưng đầu thằng bé vẫn bị chạm xuống đất, tuy đã giảm bớt lực nhưng vẫn đỏ lên. Thằng bé bị đau hét toáng lên, trên nhà bố mẹ nghe tiếng rầm cũng chạy cả xuống. Mẹ chồng cô không hỏi không mà lao vào ôm lấy Bin gào lên:
[br]
[br]– Ôi giời đất ơi, chị sao lại để thằng bé ngã thế này?
[br]
[br]– Mẹ… con…
[br]
[br]– Thôi đừng có giải thích nữa, chị ác cũng ác vừa vừa thôi chứ. Thằng bé có tội tình gì mà chị lại làm vậy với nó?
[br]
[br]Nghe mẹ chồng nói Niên bỗng kinh ngạc tột độ, làm Bin ngã là lỗi của cô, nhưng sao mẹ chồng cô lại cho rằng cô cố ý? Nó cũng là con cô cơ mà, còn chưa kịp nói gì mẹ chồng cô lại tru tréo:
[br]
[br]– Nó không phải con ruột chị nên chị không thương nó chứ gì. Đúng là loại cây độc không trái, gái độc không con.
[br]
[br]Nghe xong câu nói của mẹ chồng bỗng dưng Niên thấy đau đến mức không thở được. Ở ngoài có tiếng dép loẹt xoẹt của Đăng, anh lao vào thấy cu Bin khóc liền hỏi:
[br]
[br]– Mẹ có chuyện gì đấy?
[br]
[br]– Chuyện gì? Con vợ anh đấy, cái thứ ác độc, kể cả thằng cu Bin có là con nuôi đi chăng nữa sống cũng phải có tình cảm chứ. Vậy mà nó nỡ lòng làm thằng bé ngã sưng cả đầu lên. Anh xem…
[br]
[br]Còn chưa kịp nói hết câu mẹ chồng lại thì thầm vào tai Đăng câu gì đó, đột nhiên Đăng lao vào tát bốp một phát vào mặt Niên rồi quát:
[br]
[br]– Niên, sao cô lại làm như vậy?
[br]
[br]Niên ngước mắt nhìn chồng, đôi tay sưng vì ngã xuống nền cũng không đau bằng trái tim cô lúc này. Đăng đánh cô? Anh đánh cô, lần đầu tiên anh ta tay đánh cô vì anh xót đứa con nuôi của hai người… trong khi cô đã cố hết sức để bảo vệ nó. Bốn năm năm sống chung với nhau, hoá ra đến giây phút này cô vẫn chưa thể hiểu hết được người chồng đầu ấp tay gối của mình.
[br]
[br]***
[br]
[br]Lời tác giả: ai còn hóng truyện đọc truyện thì đừng quên cmt, like, share cho tớ với nhé. Vẫn hai ngày 1 chương, nếu trên 5k like thì mai có tiếp không thì ngày kia có.[br][br][br]Đăng vả Niên đến tận ba cái rồi bỗng buông thõng bàn tay xuống. Anh nhìn cô, trong một giây lát như sực tỉnh khẽ nói:
[br]
[br]– Niên…
[br]
[br]Lúc này Niên mới từ từ đứng dậy, cô không khóc, ráo hoảnh nhìn những người đứng trước mặt mình bỗng thấy sợ hãi vô cùng. Không phải cô so đo bản thân với một đứa trẻ nhưng cô lại không nghĩ Đăng có thể vì nó mà ra tay với cô như vậy. Chí ít anh cũng phải hỏi cô đầu đuôi, cái thái độ này của Đăng thực sự khiến Niên vô cùng đau lòng, ngoài đau lòng còn có cả thất vọng và đầy rẫy những nghi hoặc trong lòng.
[br]
[br]Niên lách người qua phía mẹ chồng đi về buồng, bà vẫn ôm lấy Bin dỗ dành, chỉ có bố chồng cô và Đăng là im lặng. Cô ngồi trên giường rất lâu, nghĩ lại lời mẹ chồng nói sáng nay, nghĩ đến thái độ lạ lùng của Đăng khi vội vàng đánh cô sống mũi chợt cay xè. Trước nay chưa bao giờ anh nóng nảy như vậy, dù cô đôi khi cãi cự mẹ chồng anh cũng chỉ nhắc nhở đôi điều. Trong lòng cô rối như mớ bòng bong, những linh cảm bất an càng lúc càng lớn. Tự dưng cô thấy tủi vô cùng, sống mũi cũng cay xè.
[br]
[br]Bên ngoài tiếng mẹ chồng cô lại cất lên lanh lảnh nói với Đăng:
[br]
[br]– Mẹ nói thật mẹ không phải khắt khe gì với nó, nhưng bốn năm năm nay nó đã không đẻ được thì thôi đi. Đằng này tính nết lại cũng chẳng ra làm sao. Phận gái độc sống cũng biết điều tí chứ.
[br]
[br]– Mẹ… mẹ cũng thôi đi, đừng hở tí lại gái độc nọ kia chứ.
[br]
[br]– À thằng này, giờ mày lại bênh nó phải không?
[br]
[br]Đăng không đáp, thở dài đi vào buồng. Nhìn thấy Niên ngồi trên giường anh cũng ngồi xuống khẽ nói:
[br]
[br]– Niên… ban nãy anh nóng quá, cho anh xin lỗi.
[br]
[br]Niên không nhìn Đăng, một lời xin lỗi đủ để khiến cô cảm thấy nhẹ lòng hay sao? Cô nhìn người chồng đầu ấp tay gối, khoé mắt đỏ hoe không đáp. Đăng kéo lấy tay cô, vả mạnh lên miệng mình nói tiếp:
[br]
[br]– Em giận thì em đánh anh đi, đánh anh đi.
[br]
[br]Niên nhìn chồng chợt bật khóc tu tu. Cô giận anh nhưng không nỡ nhìn anh thế này liền rụt mạnh tay lại.
[br]
[br]– Niên. Anh xin lỗi. Em đừng giận anh nữa nhé. Để anh tự đánh mình, để anh tự đánh lại mình.
[br]
[br]Nói rồi Đăng lại tự tay vả mạnh lên mặt, Niên đau lòng, thực sự rất đau lòng. Cô ôm lấy Đăng rồi đáp:
[br]
[br]– Anh đừng làm vậy nữa
[br]
[br]– Kệ anh đi, cứ để anh tự đánh mình đi
[br]
[br]– Đăng… đừng…
[br]
[br]– Tha thứ cho anh nhé. Anh hứa từ sau anh sẽ không như vậy nữa. Thật lòng do nãy anh nóng quá, anh không nên như vậy chút nào. Lần đầu… em tha cho anh nhé không có lần sau nữa đâu.
[br]
[br]Lúc này Niên không còn cách nào đành khẽ gật đầu. Cô đau lắm chứ, nhưng cô cũng không muốn Đăng tự hành hạ mình như vậy. Và hơn hết cô không muốn vì chuyện này hôn nhân của hai người đi vào ngõ cụt. Đăng thấy Niên gật đầu liền kéo sát cô vào lòng nói tiếp:
[br]
[br]– Anh biết thời gian qua đã vất vả cho em rồi. Nhưng thật sự anh muốn cùng em coi Bin như con ruột. Bao nhiêu năm nay nhà mình không có tiếng trẻ con, bốn năm chứ không phải ít, nên trời cho mình đứa bé này rồi em cũng bỏ qua ích kỉ coi nó như con ruột được không? Đừng nghĩ nó là con nuôi mà tội con. Anh sai vì đánh em nhưng em cũng nên nhìn nhận lại bản thân mình.
[br]
[br]Nghe Đăng nói đến đây Niên bỗng sững sờ cả lại, cứ ngỡ anh hối hận nhưng Niên không ngờ anh vẫn nghi ngờ cô. Cô nhìn Đăng lòng bỗng lạnh tanh, cảm xúc thương xót anh biến mất hoàn toàn. Khi cô chưa kịp lên tiếng anh đã nói tiếp:
[br]
[br]– Em đừng nhìn anh như vậy. Em cũng biết đấy, bốn năm mình thả mãi mà em không có gì, nếu là người khác liệu cuộc hôn nhân này còn tồn tại được đến bây giờ không? Anh đã cố gắng rồi, giờ cũng không bỏ em mà cùng em nhận con nuôi, anh mong em cũng nên biết điều một chút. Đàn bà không biết đẻ…
[br]
[br]Đăng nói đến đây thì dừng lại, Niên cũng ngỡ tim mình như có ai cứa vào đau nhói. Cô nhìn chồng, giống như anh đang ban ơn cho cô. Phải! Cô không đẻ được, đó là lỗi của cô. Nhưng bốn năm nay cô hầu hạ cả nhà anh, từ bếp núc, giặt giũ, dọn dẹp đều mình cô tự tay chăm sóc. Mẹ anh đối xử tệ với cô là vậy nhưng lúc bà ốm đau cô thức đêm thức khuya chăm sao anh không nói? Anh nghĩ đó là nghĩa vụ của cô, vậy có bao giờ anh nghĩ cô cũng là con người cũng cần chăm sóc không? Mấy chữ không đẻ được thốt ra từ miệng anh sao cay đắng thế? Nó chạm vào nỗi đau cô đã cố gắng cất giấu đi. Đăng không nói gì nữa, anh mặc chiếc áo khoác bước ra ngoài. Cô cũng ngồi thẫn thờ trong buồng rất lâu. Đến khi có tiếng mẹ chồng cô tru tréo kêu đói cô mới bật dậy như cái máy xuống nấu cơm. Vừa nấu đến đâu nước mắt cô cũng chảy dài đến đấy.
[br]
[br]Thực sự đến lúc này nấu cơm ở đây cô cũng thấy giống như một phản xạ, một thói quen chứ bản thân cô cũng đang không biết mình làm gì. Trưa Đăng không về, cô ăn cơm xong cũng lên giường nằm ngủ.
[br]
[br]Cả ngày hôm sau khi Đăng về cô và anh không ai nói với ai câu nào. Căn nhà bỗng trở nên ảm đạm vô cùng. Thằng Bin được mẹ chồng cô cho ngủ cùng bà, có lẽ bà cũng biết cô và Đăng đang xảy ra chiến tranh lạnh. Sáng thứ hai Niên đi làm mà mắt thâm quầng. Mấy ngày không ngủ được khiến cô rệu rã vô cùng. Khi đang làm việc trong xưởng quản đốc liền gọi cô lên phòng rồi nói:
[br]
[br]– Niên, trưởng phòng muốn gặp cô.
[br]
[br]Mấy ngày mệt mỏi Niên thực sự chẳng có chút tâm trạng làm việc nào, giờ Quang muốn gặp cô cô càng cảm thấy ngột ngạt. Nhưng phận cấp dưới cô không thể không nghe theo đành bước lên phòng của anh ta. Nhìn thấy Niên Quang hơi khựng lại, cô cũng tự nhận thấy hình như mình có chút bê tha. Đầu tóc tóm một cách cẩu thả, gương mặt không trang điểm, nhìn cô còn thấy chán nữa là người khác. Quang ngồi xoay xoay bút khẽ nói:
[br]
[br]– Cô Bính kế toán còn vài tháng nữa là nghỉ đẻ. Trước kia cô cũng học kế toán giờ về chỉ làm may tôi thấy phí lắm. Tôi đang định cử cô đi học lớp sáu tháng trên tỉnh, chỉ học thứ bảy, chủ nhật để mấy nữa thay cô Bính làm kế toán ở đây luôn. Tôi cũng không thích tuyển người mới vào làm gì, với tôi nghĩ chuyên môn của cô khá có thể làm được. Cô nghĩ thế nào?
[br]
[br]Niên nghe Quang nói thoáng chút giật mình. Trước kia đúng là cô học kế toán nhưng gia cảnh quá nghèo không xin được việc đành làm công nhân may ở đây. Bằng kế toán cô vẫn vứt nhà bố đẻ vì nghĩ cả đời này không dùng đến. Trước kia cô cũng mơ ước mình được làm đúng nghề lắm, nhưng lúc này tự dưng cô lại khẽ lắc đầu đáp:
[br]
[br]– Tôi… tôi không làm được đâu.
[br]
[br]– Tôi không nghĩ giờ cô nhụt chí thế đâu? Chẳng phải trước kia cô từng nói với tôi nếu được làm kế toán cả đời này có đánh đổi gì cô cũng không tiếc sao?
[br]
[br]Niên cúi gằm mặt, đó là cô của những năm tháng thanh xuân. Giờ cô có gia đình rồi, gia đình nhỏ ấy lại đang náo loạn, rối rắm, vả lại cô biết Đăng và mẹ chồng cô sẽ không đời nào cho cô đi. Thấy Niên im lặng Quang lại nói:
[br]
[br]– Tôi không nghĩ cô lấy chồng lại bị chôn vùi những hoài bão thế đâu. Thật sự nhìn cô bây giờ tôi không tưởng tượng nổi bản thân từng yêu cô.
[br]
[br]Sau bao nhiêu năm gặp lại, những lời đầu tiên Quang nói với cô lại là những lời chê bai. Nhưng… anh nói đúng, cô tự chôn vùi hoài bão, thanh xuân bên Đăng, bao nhiêu năm nay chỉ có đi làm về rồi lại cắm đầu vào việc nội trợ. Nhiều khi cô nghĩ cô còn thua cả con osin. Niên thở dài vừa đáp vừa xoay người:
[br]
[br]– Nếu không có gì nữa thì tôi xin phép.
[br]
[br]– Cô đứng lại!
[br]
[br]Tiếng Quang ở phía sau cất lên đanh thép. Niên chưa kịp phản ứng đã bị anh lao vào bóp chặt lấy vai. Cô cố đẩy anh ra nhưng bất thành, đôi mắt anh đỏ ngầu lên đầy tức giận nói:
[br]
[br]– Niên! Cô ngu ngốc vừa thôi, đây là cơ hội tốt cho cô tại sao cô không tận dụng? Bao nhiêu năm nay cô đày đoạ tâm trí tôi thì cũng thôi đi, vậy mà đến cả bản thân cô cô cũng tự đày đoạ mình sao? Tôi còn nghĩ cô lấy chồng tốt đẹp thế nào hoá ra cũng là cuộc hôn nhân địa ngục. Cô thấy cô hi sinh như vậy có đáng không?
[br]
[br]Niên mở to mắt kinh ngạc nhìn Quang, sao anh lại biết chuyện của cô. Thế nhưng cô chẳng lấy gì làm vui mà còn thấy bị tổn thương gào lên:
[br]
[br]– Buông tôi ra, anh điên à? Chuyện của gia đình tôi liên quan gì đến anh? Anh cũng có gia đình rồi, chúng ta sống hai cuộc sống khác nhau rồi anh đừng có xen vào chuyện của tôi.
[br]
[br]– Ai bảo tôi có gia đình?
[br]
[br]Câu hỏi của Quang càng khiến Niên kinh ngạc, nhưng rồi anh khẽ buông tay cô nói:
[br]
[br]– Được! Tôi không xen vào việc của gia đình cô nhưng đây là mệnh lệnh của cấp trên. Cô suy nghĩ đi, trong tuần này trả lời cho tôi.
[br]
[br]Nói rồi Quang quay trở lại bàn làm việc, Niên cũng vội vàng rảo bước quay trở lại xưởng may. Cả ngày hôm ấy cô chẳng làm được việc gì nên hồn. Trước kia cô và Quang từng yêu nhau mặn nồng, say đắm, nhưng đã là quá khứ rồi, cô thật sự không muốn liên quan gì đến anh ta. Dù cô và Đăng đang xảy ra chuyện thì vẫn là vợ chồng, cô ghét nhất là phản bội và nói dối. Vậy nên cái hành động ban nãy của Quang khiến cô khó chịu vô cùng. Nhưng về công việc Quang nói đúng, hoài bão ước mơ của cô sao cô lại chôn vùi như vậy. Trong lòng cô bỗng dưng… lại có chút phân vân.
[br]
[br]Buổi tối trở về nhà đã thấy cái Hiền ngồi trong nhà. Hiền là em gái Đăng lấy chồng tận trên tỉnh, trước kia ở nhà cũng hạnh hoẹ Niên ghê lắm, giờ ở xa nhưng mỗi lần về Niên đều ngại giáp mặt. Khi vừa bước chân vào nhà mẹ chồng cô đã oang oang:
[br]
[br]– Con Hiền đang chửa đứa thứ hai rồi đấy, chị xuống nấu cơm cho nó ăn đi. Gà tôi mua để đấy rồi, tiện pha sữa cho thằng Bin rồi lau nhà cửa nữa
[br]
[br]Niên nghe mấy lời sai bảo của mẹ chồng lại nghĩ đến việc hôm trước, cộng thêm chuyện vợ chồng cô chiến tranh lạnh và buổi sáng nay gặp Quang lòng bỗng khó chịu vô cùng. Thực sự cô còn kém cả một con osin. Thế nhưng cô cũng không cãi lại mà xuống bếp hầm gà cho cái Hiền trước. Xong xuôi việc dưới bếp lên Đăng lại sai cô pha sữa, thay bỉm rồi giặt tay đống quần áo bẩn của Bin. Cô làm quần quật cả tối mới xong, đến khi nấu xong cơm dọn lên còn bị chê ỏng chê eo.
[br]
[br]Cả ngày đã đủ mệt, rửa bát xong leo lên giường dỗ Bin đi ngủ mà thằng bé vẫn không chịu ngủ. Mẹ chồng cô thấy vậy lại mắng chửi cô xa xả bên ngoài. Bao nhiêu uất ức dồn nén lại khiến cô bật khóc tức tưởi. Nhưng chẳng ai biết, chẳng ai thèm để ý, mọi người vẫn đang ngồi bên ngoài nói chuyện vui vẻ. Mãi đến khi Bin ngủ cô cũng nằm xuống mà thiếp đi. Không biết Đăng đi đâu mà nửa đêm mới về, lúc này cô cũng đã tỉnh. Vừa thấy Đăng cô liền nói:
[br]
[br]– Công ty đang muốn cử em đi học kế toán, học trên tỉnh, chỉ học thứ bảy chủ nhật.
[br]
[br]Vừa nghe Niên nói Đăng liền gạt đi:
[br]
[br]– Không học hành gì cả. Thời gian chăm con còn không có học hành gì? Em dở hơi à?
[br]
[br]Niên nhìn Đăng, bỗng thấy chồng mình ích kỉ vô cùng liền đáp:
[br]
[br]– Tại sao em lại không được đi học? Anh thừa biết em đã mơ ước được làm kế toán thế nào mà
[br]
[br]– Trước kia thế nào cũng được, nhưng giờ ở nhà chăm thằng Bin đấy. Em làm cho tốt trách nhiệm của người mẹ đi.
[br]
[br]– Em chỉ học có cuối tuần, Bin ăn sữa ngoài bà nội có thể chăm được
[br]
[br]– Mẹ già rồi, em đừng có bắt mẹ phải làm mấy việc của em.
[br]
[br]– Mẹ… anh lúc nào cũng mẹ mẹ. Mà cuối tuần anh cũng nghỉ, anh ở nhà có gì giúp mẹ, em sáng đi học chiều em về rồi xong sáng chủ nhật em lại đi. Giờ làm kế toán lương cao hơn hẳn…
[br]
[br]– Anh bảo không đi là không đi!
[br]
[br]Niên nhìn Đăng, từ tối cô đã suy nghĩ rất kĩ, đây là cơ hội cho cô, cũng là bước ngoặt giúp cô thoát khỏi việc bao năm nay nhẫn nhịn liền kiên quyết đáp:
[br]
[br]– Em sẽ đi!
[br]
[br]– Được! Nếu em đi chúng ta ly hôn.
[br]
[br]Ly hôn? Nghe mấy lời từ miệng Đăng thốt ra Niên bỗng cảm thấy tim như có ai bóp nghẹn. Cô nhìn anh gào lên:
[br]
[br]– Được! Ly hôn thì ly hôn.
[br]
[br]Lần này đến lượt Đăng kinh ngạc, trước nay anh cũng biết Niên không phải hiền lành gì, cô nhiều khi cũng cãi lại mẹ anh chứ không phải lúc nào cũng cam chịu. Nghe cô nói anh tức giận nói:
[br]
[br]– Niên, cô đúng là cái loại đàn bà vô lại. Mẹ tôi nói không sai, cây độc không trái, gái độc không con.
[br]
[br]Nói rồi Đăng đùng đùng bỏ đi, Niên ngồi trên giường cuối cùng cũng nhận ra bản thân mình lâu nay hi sinh quá nhiều, hi sinh một cách ngu ngốc. Đêm ấy cô không ngủ mà nhìn lên trần nhà, nước mắt cứ chảy dọc hai bên thái dương. Cuộc hôn nhân này càng lúc càng mong manh, mong manh đến mức cô hình như không níu nổi. Sáng hôm sau cô xin nghỉ về nhà bố đẻ để lấy bằng kế toán, cũng nói qua với bố mẹ chồng trưa không về ăn cơm được. Cũng may bố mẹ chồng cô hôm nay đưa Bin lên nhà cái Hiền ở tỉnh chơi, chỉ còn mình Đăng ở nhà. Công ty than của Đăng mỗi tháng được nghỉ thêm hai ngày ngoại trừ lịch nghỉ thông thường. Đêm qua Đăng đi đâu Niên cũng không biết nhưng sáng ra đã thấy anh nằm ở sofa. Niên mặc kệ đợi bố mẹ chồng đi rồi ra đầu ngõ bắt xe, đứng đợi rất lâu mới có xe đến. Chiếc xe đi được một đoạn bỗng có tiếng nói phía sau lưng Niên:
[br]
[br]– Niên đấy à? Hôm nay không đi làm mà đi đâu vậy em?
[br]
[br]Hoá ra là chị Hồng, hàng xóm cũ của nhà cô. Chị Hồng làm hành chính trên uỷ ban xã, tính cách bỗ bã nhưng khá tốt. Thấy chị Hồng Niên cười đáp:
[br]
[br]– Em về thăm bố một lát ạ.
[br]
[br]Chị Hồng đổi ghế ngồi cạnh Niên rồi khẽ thở dài:
[br]
[br]– Khổ, bố em ở quê một mình cũng buồn nhỉ. Mà này…dạo này trông em có vẻ mệt mỏi, hay có gì rồi?
[br]
[br]– Em… chưa có gì cả.
[br]
[br]– Haiz, nghe nói nhà em nhận nuôi một thằng bé phải không?
[br]
[br]– Dạ vâng.
[br]
[br]Chị Hồng nhìn Niên hơi thương cảm nói:
[br]
[br]– Niên, chị nói cái này… em… mà chị không biết nên nói không?
[br]
[br]– Có chuyện gì vậy chị?
[br]
[br]– Chuyện này
[br]
[br]– Chị cứ nói đi, chị em mình có gì đâu mà giấu?
[br]
[br]– Ừ tại chị thương em nên cũng không muốn giấu em, nhưng sợ lại mang tiếng lắm chuyện mà không nói thấy có lỗi với em
[br]
[br]– Chị Hồng, trước nay có gì chị đều nói thẳng với em mà, có gì chị cứ nói em nghe, yên tâm, em không nghĩ ngợi gì đâu
[br]
[br]– Thực ra… chị… chị nghe nói… thằng bé đó là con riêng của thằng Đăng đấy.
[br]
[br]Mới nghe đến đây toàn thân Niên bỗng như rụng rời. Thứ linh cảm bất an cô từng thấy bỗng dưng hiện rõ mồn một, vậy mà chính tai nghe chị Hồng nói cô lại cảm thấy không đứng vững. Chị Hồng gượng gạo nói tiếp:
[br]
[br]– Chị nghe người ta đồn lâu rồi, nhưng mà… chẳng dám nói. Chị cũng không biết thực hư thế nào nên không dám phán xét, nhưng em nghĩ xem ai lại nuôi con đầy tháng rồi bỏ rơi cho mà nhặt. Mà mẹ chồng em sống tốt đẹp gì cho cam, tự dưng đi nhặt đứa trẻ về còn chăm sóc nó hơn cả cháu ruột mình.
[br]
[br]Chính Niên cũng đã từng nghĩ như vậy, nhưng cô không dám thừa nhận. Cô đều dối mình, dối lòng, bỗng dưng cô thấy mình như bừng tỉnh, chị Hồng còn nói nhiều lắm nhưng cô không nghe được thêm gì nữa mà vội vàng kêu bác tài xế dừng lại rồi bước vội xuống đường. Mới đi được một phần ba quãng đường mà cô thấy đường trở về nhà lại dài quá đỗi. Trên xe chị Hồng nói gì đó nhưng cô không quan tâm mà chạy sang đường bắt một chiếc xe bus, nhất định cô phải hỏi Đăng cho ra nhẽ. Trời lúc này cũng đã nắng lên, chín giờ rồi, chiếc xe bus lăn bánh rất chậm, phải bốn năm mươi phút sau Niên mới quay lại được đến nhà. Khi vừa bước chân vào cổng Niên bỗng thấy có chiếc xe Lead đỏ dựng ngay ở góc sân. Cô lao vào như cái máy, bỗng nghe tiếng cười khúc khích trong phòng ngủ của mình. Cả người cô nóng bừng từng bước từng bước nhẹ nhàng rồi mở cửa phòng. Khi vừa bật đèn lên, cô cũng đứng sững sờ nhìn hai thân thể loã lồ trên giường, người đàn ông không ai khác là người đầu ấp tay gối với cô bốn năm, còn người bên cạnh… là chị Hà.[br][br][br]
[br][br][br]Vừa thấy Niên cả hai người liền buông tay ra, Đăng mặc vội chiếc quần lao xuống phía cô lắp bắp:
[br]
[br]– Niên… Niên… sao em lại…
[br]
[br]Niên nhìn chồng, không kìm nổi cơn tức giận vung tay tát mạnh, mạnh đến mức tay cô cũng đau như sắp gãy. Khoé miệng Đăng rỉ cả máu, anh kéo Niên lại gần rồi nói tiếp:
[br]
[br]– Niên à, chuyện không như em nghĩ… anh…
[br]
[br]Đến nước này Đăng vẫn còn có thể bao biện, Niên nhìn Đăng không chỉ là uất ức mà căm hận đến tột cùng. Mà không! Cô phải tự trách cô ngu! Nghe người ta đồn Hà có thai cô cũng không tin, mẹ chồng cô tự dưng không đâu dắt một đứa bé về cô lại tin là bà nhặt được. Ngay từ đầu cô đã đó linh cảm đứa bé này vốn dĩ không thể là nhặt mà cô vẫn cố chấp cho rằng họ không lừa cô. Hoá ra cô nhầm! Chỉ có mình cô là một con rối trong trò chơi của đám người bạc ác này. Đăng vừa giữ tay Niên vừa quay sang Hà nói:
[br]
[br]– Em ra ngoài trước đi.
[br]
[br]Thế nhưng ngay khi chị ta định mặc áo Niên liền quát lớn:
[br]
[br]– Chị đứng im đấy cho tôi.
[br]
[br]Đăng thấy Niên tức giận càng sợ hãi, chưa bao giờ anh thấy cô như vậy. Lúc này như thể cô lao vào được mà cắn xé, gϊếŧ chết cả hai người đến nơi. Đăng bặm môi, lí nhí:
[br]
[br]– Niên, để cô ấy về, hai vợ chồng mình nói chuyện.
[br]
[br]– Đừng gọi tôi là vợ.
[br]
[br]Câu nói của Niên cất lên đầy đanh thép. Đăng cũng từ từ buông thõng tay trượt dài trên vai Niên xuống. Cô ráo hoảnh nhìn chồng nói tiếp:
[br]
[br]– Ba mặt một lời luôn, sao phải đuổi chị ta về? Hay anh sợ tôi đụng đến nhân tình của anh? Bao lâu nay anh lừa tôi nuôi con của một con đĩ anh không một chút day dứt nhỉ?
[br]
[br]Hà đang đứng ở góc giường nghe vậy khựng lại rồi gào lên:
[br]
[br]– Niên, em nói ai là con đĩ?
[br]
[br]– Tôi nói chị đấy. Thứ đàn bà ngủ với chồng người khác chị muốn tôi phải gọi là gì? Không con đĩ thì có cái gì hợp với chị hơn nữa. Còn cả anh, loại đàn ông như anh cũng không khác gì thằng đĩ đực
[br]
[br]Đăng không tin nổi người đàn bà cam chịu bốn năm nay đứng trước mặt mình thốt ra những lời như vậy. Anh ta tức giận nói:
[br]
[br]– Niên! Em quá đáng rồi đấy
[br]
[br]– Quá đáng cái con cờ. Lừa tôi, để tôi nuôi con riêng của anh so với mấy lời này có là cái gì? Anh và gia đình anh đéo phải là quá đáng đâu mà là thất đức! Là thất đức đấy anh hiểu không.
[br]
[br]Lúc này Đăng cũng không còn giấu giếm, anh ta nhìn Niên gật đầu:
[br]
[br]– Phải! Thằng Bin là con riêng của tôi đấy thì làm sao? Cô trách ai sao không tự trách mình không đẻ được đi.
[br]
[br]– Anh lật mặt cũng nhanh quá nhỉ. Tôi còn tưởng anh định phản biện, định nói dối, hoá ra thừa nhận rồi sao?
[br]
[br]– Đúng! Tôi thừa nhận thằng Bin là con riêng của tôi với Hà đấy thì làm sao? Làm gì có thằng đàn ông nào có thể chung thuỷ với một con đàn bà không đẻ được? Khác gì hai thằng đực rựa ở với nhau không?
[br]
[br]Đau! Niên thấy tim mình quặn thắt cả lại, nhưng rồi cô cố bình tĩnh cười nhạt đáp:
[br]
[br]– Tôi thấy tôi và anh không khác gì hai con đàn bà sống với nhau thì đúng hơn, cần tôi cho mượn mấy cái váy mà mặc. Coi như bốn năm nay tôi dẫm phải cứt. Chúng ta ly hôn!
[br]
[br]– Ly hôn thì ly hôn cô tưởng tôi sợ cô à? Bấy lâu nay tôi vì nghĩ đến chút tình nghĩa nên không đuổi cô đi, nhưng loại cô không biết điều thì nên thế.
[br]
[br]– Ừ! Tôi đéo biết điều đấy. Anh rước con đĩ kia về rồi cho mẹ con nó nhận nhau.
[br]
[br]– Cô!!! Loại đàn bà bố láo.
[br]
[br]– Láo cái lờ, với loại như anh đếch cần lịch sự.[br][br][br]Niên chưa bao giờ cảm thấy cuộc đời mình cay đắng tủi nhục thế này. Giá mà Đăng còn van xin ít nhất cô còn đỡ đau. Đằng nào cũng ly hôn, nhưng cảm giác bị Đăng và cả nhà anh ta dắt mũi, đến khi ngộ ra lại bị trở mặt, bốn năm tình nghĩa bằng con số không. Ngay từ giây phút Đăng đánh cô, đến khi anh ta ích kỉ không muốn cho cô đi học, và đến giờ lộ ra cả việc anh ta phản bội lừa dối cô biết tình yêu trong mình đã chết. Trên đời này cô ghét nhất là phản bội và nói dối, Đăng lại có cả hai. Thật khốn nạn. Hà vẫn đứng ở góc giường hậm hà hậm hực õng ẹo:
[br]
[br]– Anh xem, vợ anh nói em như thế mà nghe được à?
[br]
[br]– Kệ cô ta đi. Loại đàn bà như cô ta bị bỏ là đúng.
[br]
[br]Niên đi về phía tủ, kéo valy xuống vừa cười nhạt vừa nói:
[br]
[br]– Hôm nay là tôi bỏ anh chứ không phải anh bỏ tôi. Loại đàn ông đi động đực rồi về trách vợ không biết điều nó tệ lắm anh Đăng ạ.
[br]
[br]Đăng không thèm đáp, Niên biết cái kết cục này chỉ là sớm hay muộn mà thôi. Vốn dĩ Bin là con riêng của anh ta, nếu hôm nay cô không bắt tại trận anh ta và Hà ngủ với nhau có lẽ mai kia thôi cô sẽ bị đuổi ra khỏi nhà. Nhặt quần áo xong, Niên nhìn Đăng rồi nói:
[br]
[br]– Đơn ly hôn tôi sẽ gửi qua cho anh.
[br]
[br]– Ừ!
[br]
[br]Niên không nói thêm câu gì nữa, cô cũng không muốn đánh chửi, càng không muốn ở đây đôi co, ly hôn là xong, đi là xong, đứng đây ngồi cãi vã chẳng khác gì hạ thấp giá trị bản thân và càng khiến cô tổn thương. Ngay giây phút này cô chỉ muốn ra khỏi đây càng sớm càng tốt, Niên thấy lòng lạnh tanh kéo valy ra khỏi căn nhà bốn năm quen thuộc. Thế nhưng mới đi được một đoạn cô bỗng thấy không chịu nổi bật khóc thành tiếng. Ban nãy mạnh mẽ bao nhiêu giờ cô lại thấy yếu đuối bấy nhiêu. Gần một năm yêu nhau, bốn năm sống chung, kể cả giờ cạn tình vẫn còn nghĩa. Nếu cô nói cô không đau thì cô đang nói dối, cô đau lắm, đau đến quặn thắt tim gan lại rồi. Cô kéo valy lại một con hẻm nhỏ rồi ngồi xuống nhìn lên bầu trời. Thôi! Có lẽ ly hôn cũng tốt, cô không có khả năng sinh con, bản thân cũng không nên ích kỉ níu giữ người ta. Trách anh ta cũng nên trách số phận mình hẩm hiu, đàn bà không đẻ được… khổ lắm. Thực ra không phải cô ích kỉ, trước kia cô từng vài ba lần muốn ly hôn với Đăng để anh có thể tìm người đàn bà có thể sinh con cho anh nhưng anh nằng nặc không chịu. Cái mà Niên cay cú không phải là chấm dứt cuộc hôn nhân, cái cô cay nhất là anh ta lừa cô suốt một khoảng thời gian quá dài, để cô ảo tưởng rằng anh ta yêu mình, để cô cảm thấy anh ta ban ơn khi không bỏ cô dù cô không đẻ được. Bốn năm nay có cay đắng tủi nhục gì cô chưa phải chịu? Cả nhà chồng cô hắt hủi, Đăng cũng càng ngày càng thay đổi, chỉ là… không nghĩ nó nhanh đến mức này. Khi còn đang khóc đột nhiên có tiếng điện thoại vang lên, là một số lạ. Ban đầu cô tắt máy, nhưng gọi quá nhiều lần cuối cùng cô đành phải nghe. Vừa nhấn nút xanh đầu dây bên kia đã cất lên:
[br]
[br]– Niên! Lấy được bằng chưa
[br]
[br]Giọng nói ấm áp quen thuộc của Quang nhưng lúc này cô thấy thật xa lạ. Cô cố quệt nước mắt đáp:
[br]
[br]– Tôi… tôi chưa.
[br]
[br]Mới nghe giọng Niên Quang bất chợt lên tiếng:
[br]
[br]– Niên, cô khóc đấy à?
[br]
[br]Trước đây khi còn yêu nhau, chỉ cần giọng nói của Niên thay đổi một chút Quang đều nhận ra. Bốn năm ở với Đăng, ngay cả khi Niên khóc anh ta đều không biết, vậy mà bao nhiêu năm trôi qua rồi Quang vẫn nhận ra. Niên cố gắng giữ bình tĩnh đáp lại:
[br]
[br]– Tôi… không
[br]
[br]– Cô đừng nói dối nữa, cô đang ở đâu? Rốt cuộc có chuyện gì xảy ra rồi?
[br]
[br]Nghe tiếng Quang nói bao nhiêu uất ức bỗng ùa về, Niên bật khóc tu tu rồi vội tắt máy. Mãi đến khi nước mắt không thể chảy ra nữa cô mới đứng dậy kéo valy ra ngoài đường. Nhưng cô không biết phải đi đâu, cô muốn về nhà với bố nhưng lại sợ làm bố lo lắng. Lúc này cô như người chết đuối nằm chơi vơi giữa dòng nước. Thế nhưng rồi cuối cùng Niên vẫn bắt xe trở về nhà bố, cô chỉ còn duy nhất nơi này để về. Khi vừa kéo valy đến cổng đã thấy một chiếc xe ô tô đậu ngay đó. Niên vội vàng bước vào vừa hay Quang cũng từ trên ô tô bước xuống. Vừa thấy cô anh liền hỏi:
[br]
[br]– Niên, có chuyện gì xảy ra rồi? Cô có sao không? Sao tự dưng lại khóc?
[br]
[br]– Không có gì, chuyện gia đình tôi thôi, anh đến đây làm gì? Tìm tôi có việc gì à?
[br]
[br]Nghe Niên nói vậy Quang lại không biết nói gì nữa, chẳng lẽ anh nói vì anh lo cho cô, lúc này anh đâu có tư cách mà nói câu đó. Nhìn đôi mắt sưng húp của Niên, Quang biết có chuyện rồi, kết cục này anh đã đoán trước được từ khi anh gặp chồng cô cùng người đàn bà kia ở một nhà nghỉ trên tỉnh. Bao nhiêu năm rồi gặp lại cô anh vẫn thấy tim mình khó chịu như vậy. Ngày xưa cả hai đứa cùng sai, anh cũng ngỡ cứ thế là quên được cô, hoá ra anh mới thấy mình nhầm, đến tận giây phút này anh vẫn đau lòng khi thấy cô bị đối xử tàn nhẫn. Niên nhìn Quang một lúc sau mới cất lời:
[br]
[br]– Anh cho tôi nghỉ vài ngày giải quyết chuyện gia đình được không? Còn việc đi học tôi sẽ đi.
[br]
[br]– Được. Vậy… vậy cô cứ nghỉ ngơi đi.[br][br][br]Niên thở dài kéo valy vào nhà, Quang cũng lên xe ô tô trở về công ty. Khi vừa bước vào trong Niên thấy bố đang nhóm củi nấu cơm. Nhìn mái tóc hoa râm của bố vẫn lủi thủi một mình Niên lại không kìm được nước mắt. Bố cô thấy cô về, nước mắt lưng tròng liền vội hỏi:
[br]
[br]– Niên, sao vậy con? Có chuyện gì vậy?
[br]
[br]Nghe bố hỏi Niên càng khóc to, từ nhỏ tới lớn có ấm ức gì cô cũng nói với bố, nhưng giờ bố già rồi cô vẫn chưa đủ trưởng thành. Cô thật sự không muốn làm khổ bố. Bố cô kéo cô vào ghế, gương mặt lo âu hỏi:
[br]
[br]– Rốt cuộc có chuyện gì? Con với thằng Đăng xảy ra chuyện gì sao? Nói bố nghe nào. Niên, đừng khóc nữa, nói bố nghe.
[br]
[br]Lúc này Niên cũng không còn muốn giấu nữa mà kể từ đầu tới đuôi. Đến khi nghe xong bố cô mắt cũng đỏ hoe cả lại. Ban đầu cô còn nghĩ bố sẽ khuyên cô níu kéo cuộc hôn nhân này, không ngờ ông lại nói:
[br]
[br]– Vậy thì về với bố, người ta đã có con riêng, đã không cần mình thì về với bố con ạ.
[br]
[br]Nghe bố nói vậy Niên ôm lấy bố mà gục mặt vào vai ông khóc tu tu, bốn năm đi lấy chồng hầu hạ nhà người ta, thời gian về với bố cũng ít. Bố cô từ trước đến nay vốn dĩ hiền lành, lúc nào cũng cố gắng vun vén cho cuộc hôn nhân của cô. Mấy lần Đăng về ông đều tiếp đãi như khách quý vì sợ con gái thiệt thòi. Trước kia ông cũng nghe loáng thoáng Đăng có bồ nhưng ông cũng chẳng dám nói gì với Niên. Hôn nhân đại sự ông không ép, cũng không tham gia quá nhiều, ông muốn cô tự quyết định. Hôm nay cô về đây rồi ông cũng hiểu từ nay hai bố con lại nương tựa nhau mà sống. Chỉ là ông thương cô, từ nhỏ đã mồ côi mẹ, lớn lên lấy chồng mang tiếng không đẻ được, hôn nhân không hạnh phúc, số con gái ông cũng bạc bẽo quá mà.
[br]
[br]Trưa Niên và bố nấu cơm dưới bếp, mùi khói bốc lên khiến khoé mũi cô cay xè. Cô lại nhớ lại tuổi thơ bên cạnh bố. Ở nhà chồng bị chì chiết hắt hủi, hoá ra cô vẫn còn một nơi gọi là nhà để về.
[br]
[br]Mấy ngày ở nhà Niên cũng bắt đầu chấp nhận dần với sự thật. Không đau là nói dối, nhưng cô không níu kéo, càng không một lần gọi cho Đăng. Cả nhà anh ta dường như cũng rất mong chuyện này, bố mẹ Đăng không gọi cô lấy một cuộc! Phũ! Nhưng thế lại tốt, càng phũ cô càng thấy lựa chọn ly hôn là đúng. Đơn ly hôn cô gửi Đăng vào ngày thứ ba sau khi cô bỏ đi. Lại nói về Quang, từ hôm Niên về hôm nào tối anh chỉ đến một lần để lấy hồ sơ của cô hoàn thiện việc đi học còn không gặp lại nữa.
[br]
[br]Niên nghỉ đến cuối tuần thì bắt đầu đi làm lại. Khoảng một tuần sau đó toà án gọi cô lên hoà giải ly hôn. Sau một khoảng thời gian gặp lại Đăng vẫn phong độ như vậy. Anh ta đến cái liếc mắt cũng không dành cho Niên. Con người ta khi thay đổi thật đáng sợ. Hoà giải bất thành, mấy hôm sau Niên và Đăng chính thức ly hôn. Sống cùng nhau một khoảng thời gian dài vậy mà ngay lúc ra khỏi toà án Đăng và Hà đã ôm ấp nhau trước mặt Niên chẳng chút kiêng nể. Niên thở dài bước ra ngoài, bầu trời xám xịt nhưng lòng cô lại có chút nhẹ nhõm. Nếu hỏi cô hối hận không chắc chắn cô đáp không! Cô buồn có buồn nhưng quyết định ly hôn này là quyết định cô thấy đúng đắn nhất.
[br]
[br]Khi vừa ra đến cổng có tiếng Hà cất lên:
[br]
[br]– Niên! Cảm ơn em.
[br]
[br]Nghe tiếng mỉa mai châm biếm của Hà, Niên bỗng thấy lòng khó chịu vô cùng. Xưa nay mấy kẻ thứ ba thường thích trêu người người khác như vậy. Cô không đáp mà định bước ra ngoài bắt xe chị ta lại nói:
[br]
[br]– Sao em vội thế? Chị cảm ơn thật mà, cảm ơn em đã đi để chị và anh Đăng được chính thức ở cạnh nhau, cũng cảm ơn em đã buông tha cho anh ấy để chị được nhận con chị về, cảm ơn em đã chăm sóc con của chị…
[br]
[br]Mới nghe đến đây Niên đã thấy ứa hết tim gan. Loại người này thật vô liêm sỉ. Cô nhìn chị ta dõng dạc nói:
[br]
[br]– Chị Hà, cố mà giữ lấy anh Đăng nhé. Tôi tác thành cho hai người thì cố mà giữ lấy nhau, một con đĩ và một thằng vô liêm sỉ nên giữ chặt nhau cả đời vào đừng để xổng ra lại làm khổ người khác.
[br]
[br]Niên vừa nói xong mặt Hà đã tím đen cả lại. Chị ta lộ rõ sự tức giận trên mặt như thể muốn lao vào tát Niên đến nơi. Niên nhìn quanh không thấy Đăng đâu mà để chị ta ở đây nói nhăng nói cuội thế này. Khi chị ta định nói thêm câu gì nữa một chiếc xe ô tô bóng loáng đã đâu ngay trước toà. Ở huyện này người có ô tô không ít nhưng cũng không nhiều, nhưng ai có ô tô đều là những người giàu có. Khi chị Hà còn đang quan sát chiếc xe Camry đời mới thì Quang đã mở cửa rồi nói:
[br]
[br]– Niên! Lên xe thôi.
[br]
[br]Niên hơi liếc sang chị Hà, mặt chị ta biến dạng méo mó vô cùng. Vốn dĩ Niên cũng không muốn lên, thực sự cô rất ngại vì cô không muốn cô và Quang khiến người khác hiểu nhầm. Thế nhưng thấy vẻ mặt của Hà cô liền bước lên trên. Phía sau Đăng cũng từ đầu chạy lại, Niên liếc nhìn hai người qua gương chiếu hậu trong lòng chợt có chút hả hê. Đi được nửa đường Niên mới quay sang hỏi Quang:
[br]
[br]– Sao anh lại đến đây?
[br]
[br]– Đón cô.
[br]
[br]– Đón tôi? Sao tự dưng lại đón tôi làm gì?
[br]
[br]– Rảnh!
[br]
[br]Nghe Quang nói Niên cũng không biết đáp thế nào nữa, cô nhìn anh, một lúc lâu sau mới hỏi lại:
[br]
[br]– Anh đến đón tôi thế này nhỡ có ai nhìn thấy mách vợ anh thì sao?
[br]
[br]Quang hơi cười, tự dưng Niên thấy nụ cười của anh quen đến vô cùng. Sau bao nhiêu năm không gặp anh tuy đã có vài nếp chân chim nhưng vẫn đẹp trai phong độ như ngày nào. Anh quẹo xe về phía một quán ăn rồi đáp:
[br]
[br]– Tôi nào đã có vợ. Ai mà đồn ác ý thế?
[br]
[br]Nói rồi anh mở cửa xe bước xuống, chỉ có Niên kinh ngạc không thốt nên lời. Trước cô cũng không nhớ nghe ai nói, hình như là Đăng, hay ai khác cô cũng không rõ. Còn tưởng anh yên bề gia thất hoá ra vẫn độc thân, tự dưng tim cô lại thấy có chút xót xa! Hai người xuống ăn sáng trong tâm trạng khác nhau, cả hai tự dưng bỗng im lặng không ai nói với ai câu nào nữa.
[br]
[br]Những ngày sau ly hôn Niên lao đầu vào công việc và đi học. Cuối tuần nào Quang cũng đưa cô lên tỉnh, ban đầu Niên từ chối nhưng vì Quang cuối tuần đều phải lên xí nghiệp trên đó để báo cáo nên cô cũng không biết từ chối thế nào đành đi cùng. Quang chưa vợ, cô lại ly hôn chồng nhưng không vì thế mà cô không giữ khoảng cách với anh. Trong thâm tâm cô luôn nghĩ cô và anh chỉ là sếp và nhân viên không hơn không kém. Căn bản đối với cô những gì thuộc về quá khứ cô thực lòng không muốn níu giữ. Thế nhưng mỗi lần ở cạnh Quang những kỉ niệm cũ lại ùa về, nhiều khi cô cũng thấy trong lòng xót xa, hoài niệm nhưng rất nhanh cô khẽ gạt đi. Thời gian này cô chỉ muốn tập trung cho việc học hành của mình.[br][br][br]Còn Tiếp...