Chọn: Đăng ký miễn phí ( Miễn phí hoàn toàn 100%) Web chát sex ChatOla.Org tự hào là trang ket ban truc tuyen hữu ích trên điện thoại, mỗi ngày có hàng nghìn lượt đăng ký tham gia và không ngừng gia tăng.
- Tôi nói thẳng cho cô khỏi bất ngờ, tôi không yêu cô và quan trọng hơn hết tôi là gay...Tôi hi vọng cuộc hôn nhân này, sẽ là giao dịch bí mật giữa tôi và cô...Cô giúp tôi che miệng thiên hạ. Tôi giúp cô nuôi các em cô ăn học đàng hoàng. Nếu không đồng ý, ngay bây giờ cô có thể rời khỏi đây. Có điều hãy suy nghĩ cho bố cô chút...
Tôi đứng như trời trồng, đờ hết người ra. Một lúc lâu sau mới định thần được:
- Hóa ra đây chính là mục đích của nhà anh
- Không. Cô sai rồi. Là mục đích của riêng tôi, chứ không phải của bố mẹ tôi...
- Bảo sao anh có tiền, có địa vị lại nhắm mắt đồng ý lấy một đứa con gái nhà quê chân lấm, tay bùn như tôi...
- Tính tôi không thích lằng nhằng, cô cứ suy nghĩ đi, sáng mai trả lời tôi...
- Tại sao là tôi, mà không phải người khác...?
- Đàn bà với tôi 10 người như 1, giống nhau cả thôi...
- Được rồi...không cần suy nghĩ nữa. Anh đã cho vai thì tội gì tôi không diễn..Tôi đồng ý với anh, nhưng anh phải cam kết dù xảy ra chuyện gì anh cũng phải trợ cấp cho hai đứa em tôi học hết lớp 12.
- Ngược lại tôi cũng yêu cầu cô phải giữ bí mật tuyệt đối với mẹ tôi. Để lộ ra một chữ, tôi không tha cho cô đâu. Nói không phải dọa dẫm chứ tôi làm được nhiều điều hơn cô tưởng đấy...
Từng câu, từng chữ ăn sâu vào tâm trí tôi. Ngay đêm tân hôn, ranh giới giữa tôi và người đàn ông này chính thức được thiết lập. Tôi tên Lành - Vũ Thị Lành, sinh ra và lớn lên ở tỉnh Thanh Hóa. Nhà tôi nghèo lắm, đã thế còn đông con. Mẹ tôi mất sớm do tai nạn giao thông. Một mình bố tôi vất vả đi phụ hồ nuôi nấng ba chị em. Năm 19 tuổi tôi được bà cô hàng xóm mai mối cho Cường. Tưởng đâu từ đây số phận tôi sẽ bước sang trang mới, nhưng không tôi nhầm to rồi...
Nhà chồng tôi ở Hà Nội, toàn những người có ăn có học đàng hoàng. Ấy thế mà một điều dè bỉu, hai điều sai khiến. Mẹ ck là giáo viên về hưu. Bên ngoài đạo đức, tử tế bao nhiêu thì bên trong lại cay nghiệt, ích kỉ bấy nhiêu. Hơn 2 năm nay dù tôi có cố gắng đến đâu lọt vào mắt bà cũng chỉ là phá hoại. Làm việc quần quật, ăn không dám ăn, mặc không dám mặc để đổi lại những trận chửi mắng không thương tiếc. Nhiều lúc tôi tự hỏi có phải kiếp trước tôi gây ra nhiều tội lỗi, nên kiếp này ông trời đang trừng phạt tôi không...?
- Chị Lành ơi, chị vứt đôi dép thế này. Tôi mà vấp ngã, chị có nuôi được tôi không?
Tiếng mẹ ck the thé như xé vải, làm tôi giật mình thoát khỏi những suy nghĩ miên man:
- Con xin lỗi mẹ, con vừa dọn nhà xong. Không để ý ạ...
- Chị thì để ý được cái gì...?
Nén tiếng thở dài, đầy mệt mỏi. Tôi nhặt đôi dép lên:
- Mẹ ăn cơm chưa, để con dọn...?
- Chị không phải đánh trống lảng, người gì đâu mà đoảng hết phần thiên hạ...?
Luôn là những lời chì chiết, trách móc không lí do. Ban đầu tôi cũng tủi thân, chạnh lòng lắm, nhưng nghe nhiều rồi tự khắc sẽ quen:
- Cây độc không trái, gái độc không con. Các cụ dạy cấm có sai bao giờ...
- Tháng trước con với anh Cường đi khám rồi, bác sĩ bảo cả hai đều bình thường. Không cần sốt ruột, con cái đến với mình còn do duyên số...
- Các anh chị giờ hiện đại lắm, bình thường kiểu gì mà hai năm nay cứ như cây cau điếc. Nhìn người ta con đàn, cháu đống thèm ơi là thèm...
Tôi nghe mà não lòng, Cường là gay liếc mắt nhìn tôi 3 giây còn sợ nhiều. Một mình tôi tự chửa được chắc. Nhưng chỉ dám nghĩ trong bụng thế thôi:
- Bọn con sẽ cố gắng...
[br]- Ôi thôi...cái bài ca đấy tôi nghe nhiều lắm rồi. Đến cuối năm nay chị còn không có gì nữa, thì đừng trách tôi mời chị ra khỏi nhà này nhé. Tôi nói vậy cho nhanh, chị liệu đường mà tính toán...
[br]
[br]____
[br]
[br]Đến 9h tối, ăn uống xong xuôi mẹ ck gọi tôi và Cường xuống nhà nói chuyện:
[br]
[br]- Bác trưởng họ với ông nội, vừa gọi hỏi thăm đấy...
[br]
[br]Cường mất hứng, đặt mạnh cái điều khiển tivi xuống bàn:
[br]
[br]- Thì mẹ cứ lựa lời mà nói. Bọn con còn trẻ, công việc chưa đâu vào đâu mà cả nhà cứ rối hết lên...
[br]
[br]- Rối lên là phải, con là cháu đích tôn của dòng họ. Học hành giỏi giang nên các cụ ở quê sốt ruột là chuyện bình thường...
[br]
[br]- Mẹ lúc nào cũng thế, không chán à...?
[br]
[br]- 27 tuổi đầu rồi, bé bỏng gì nữa đâu. Nhà người ta mắn con khéo khi cả 2, 3 đứa rồi ý. Hay là vk ck chúng mày có điều gì dấu bố mẹ...?
[br]
[br]Tôi ngồi bên Cường mà giật nảy mình. Bố ck thấy không khí ngột ngạt, hắng giọng vài cái:
[br]
[br]- Nó đi làm về mệt rồi, bà đừng cằn nhằn nó nữa...
[br]
[br]- Ông biết gì mà nói...?
[br]
[br]- Ơ cái bà này, tự dưng cáu bẩn thế...
[br]
[br]- Bố con các ông chỉ bênh nhau là giỏi, không để tôi vào mắt nữa phải không...?
[br]
[br]- Nói chuyện với bà tôi thà nói với cái đầu gối còn hơn. Còn các cụ ở quê bà cứ từ từ tôi sẽ lựa lời
[br]Cường nháy mắt ra hiệu, gọi tôi lên phòng:
[br]
[br]- Cô bép xép gì với mẹ tôi à...?
[br]
[br]- Anh điên vừa thôi, muốn tấu tôi tấu lâu rồi. Sao phải chờ đến hôm nay...?
[br]
[br]- Nhớ lấy lời cô nói, chờ tôi thêm 1 năm nữa thôi. Tôi sẽ giải thoát cho cô...
[br]
[br]Tôi bắt đầu thấy bực mình, hai mẹ con nhà này cũng lạ thật. Người chửi bới, người nghi ngờ, rốt cuộc có để tôi sống nữa không...?
[br]
[br]___
[br]
[br]Vài ngày sau mẹ ck tôi có thuê một bà thầy bói về cúng. Hương khói nghi ngút, tiếng mõ, tiếng chuông vang lên không ngừng. Cứ gõ đến đâu, bà lạy đến đấy đó:
[br]
[br]- Cô đi đền cao cửa rộng, xin cô kêu thay lạy đỡ cho chúng con có tí lộc đường con cái...
[br]
[br]- Vì bà thành tâm nên tôi cũng nói thẳng. Cái tuổi con trai bà không hợp với mệnh nữ kia đâu. Không cẩn thận rước họa vào nguời, nhà tan cửa nát như chơi đấy...
[br]
[br]Mẹ ck nghe xong, khuôn mặt tái hẳn đi:
[br]
[br]- Liệu có cách nào hóa giải không cô...?
[br]
[br]- Có chứ, nhưng tốn kém lắm. Phải lập một khóa lễ riêng, may ra mới được...
[br]
[br]- Chi phí toàn bộ khoảng bao nhiêu ạ...
[br]
[br]- Ngót nghét cũng gần 50 triệu...
[br]
[br]Tôi nấp trong bếp, nghe toàn bộ câu chuyện mà không sao hiểu được một giáo viên về hưu như mẹ ck tôi, sao lại có thể dễ dàng tin vào dăm ba cái trò mê tín, lừa bịp này. Rồi thể nào cũng đổ hết tội lỗi lên đầu tôi cho xem. Cái số tôi sao mà đen đủi thế, càng nghĩ càng buồn. Đúng phận đàn bà 12 bến nước biết bến nào trong, biết sông nào đục...?
[br]
[br]Thôi đến đâu thì đến, trăm đường tránh chẳng khỏi số, làm việc mình trước đã. Bê chậu quần áo to đùng vừa giặt xong ra phơi, thì bố đẻ gọi điện:
[br]
[br]- 18 tháng sau có về giỗ mẹ không con...?
[br]
[br]- Con chưa biết nhưng chắc là không. Dạo này anh Cường bận lắm, hôm nào cũng hơn 9h tối mới về...
[br]
[br]Bố thở dài, giọng trầm xuống:
[br]
[br]- Lấy chồng xa đành chịu thiệt thòi thôi con ạ...
[br]
[br]- Con không sao đâu, bố còn đau lưng không, để con mua thuốc gửi về...
[br]
[br]- Bố đỡ nhiều lắm rồi, không phải gửi về nữa đâu, tốn kém lắm. Mẹ ck dạy gì thì cố mà nghe, chứ đừng cãi lại người ta đánh giá không hay...
[br]
[br]Chỉ có bố mẹ thương con vô điều kiện, cúp máy bố mà lòng tôi nghẹn đắng. Không phải tôi không muốn về, mà có muốn cũng không được. Cứ ho he xin xỏ là mẹ ck lại làm um lên...
[br]
[br]____
[br]
[br]Gần trưa chị ck sang chơi, mang cho mấy con cua biển quà mới đi du lịch về:
[br]
[br]- Mợ mang vào hấp cả nhà ăn, không phải dành dụm đâu...
[br]
[br]- Cua to thế chị ơi, chắc đắt lắm hả...
[br]
[br]Chưa kịp trả lời, mẹ ck đã gọi to:
[br]
[br]- Mai ơi vào đây mẹ bảo...
[br]
[br]- Sao thế mẹ ơi, để con hỏi mợ chút chuyện đã...
[br]
[br]- Mẹ vừa mời cô về lễ đấy, cô bảo mệnh con khỉ kia xung khắc mới nhà mình. Nên mấy năm nay làm ăn chẳng đâu vào đâu, giờ phải sắm một khóa lễ lớn cho bớt tai ương đi...
[br]
[br]- Mẹ ơi thời đại nào rồi mà còn tin vào những thứ vớ vẩn này...Vợ ck cậu mợ còn trẻ, vài ba năm nữa sinh em bé cũng được chứ sao. Còn chuyện làm ăn mợ có biết gì đâu, mẹ nói thế mợ nghe thấy mợ lại tủi thân...
[br]
[br]- Tao sợ gì nó, tao cứ nói to lên cho nó nghe thấy đấy, đồ hãm tài...
[br]
[br]- Mẹ quá đáng lắm rồi đấy...
[br]
[br]- Ơ cái con này, mày là con gái tao hay là kẻ thù của tao đấy...?
[br]
[br]- Con không bênh ai, nhưng nói gì phải đúng chứ.
[br]- Con không bênh ai, nhưng nói gì phải đúng chứ...
[br]
[br]- Tao nói gì sai nào...?
[br]
[br]- Nói chuyện với mẹ chán quá, mợ Lành tốt tính không để bụng chứ như đứa khác chúng nó nhảy bổ lên rồi. Thời giờ muốn kiếm được đứa con dâu như vậy, còn khó hơn lên trời đấy. Mẹ cứ ở đó mà đay nghiến, đến lúc mất rồi lại tiếc ngẩn người ra...
[br]
[br]- Thôi mày về đi, ăn nói linh tinh tao càng thêm bực...
[br]
[br]Nhìn theo bóng lưng con gái, mẹ ck vẫn không ngừng lẩm bẩm:
[br]
[br]- Con với cái, càng ngày càng mất dạy. Học cho lắm vào về nhà mà cãi mẹ...
[br]
[br]Ngang qua tôi, chị ck dịu giọng:
[br]
[br]- Mợ đừng trách mẹ nhé, tính mẹ thế thôi chứ không để bụng lâu đâu...
[br]
[br]- Em biết mà chị...
[br]
[br]- Ừ, chị về đây. Có gì cứ nói với chị, giúp được thì chị giúp...
[br]
[br]- Em cảm ơn, chị đi đường cẩn thận...
[br]
[br]_____
[br]
[br]1 tháng sau kể từ ngày chị Mai sang chơi, cả nhà không ai nhắc tới chuyện sinh nở nữa. Tôi cũng bớt căng thẳng, mệt mỏi hơn. Cường đi tối ngày mới về, có hôm còn say khướt, mồm cứ lẩm bẩm tên Nam. Lôi mãi lên phòng thì hậm hực:
[br]
[br]- Bỏ tôi ra, ai cho cô động vào người tôi...
[br]
[br]- Tôi thèm lắm nhỉ...
[br]
[br]- Cô có biết không...? Tôi yêu Nam thật mà, sao mọi người lại làm thế với chúng tôi...
[br]
[br]- Ai làm gì các anh à...?
[br]
[br]- Có nói cô cũng không hiểu đâu. Khát nước quá...
[br]
[br]Tôi bật cười, lật đật xuống nhà pha cho cốc nước chanh. Tu ừng ực một hơi, rồi lăn ra ngủ. Nghĩ cũng tội mà thôi cũng kệ, chứ tôi biết làm gì bây giờ...?
[br]
[br]Trằn trọc suy nghĩ vu vơ, lỡ bố mẹ Cường biết chuyện thì sao...? Còn bố tôi ở quê nữa, con gái mang tiếng bỏ ck liệu có yên ổn không...?
[br]
[br]Sáng hôm sau tôi thấy Cường dậy sớm lắm, không ăn uống gì mà đi làm luôn. Mặt cau có như ông già, hỏi cũng không thèm trả lời:
[br]
[br]- Tôi lấy trộm sổ gạo của anh à...?
[br]
[br]- Hay anh mất tiền...?
[br]
[br]- Cô nói lắm thế...
[br]
[br]- Ơ kìa, anh uống nhầm thuốc hay sao tự dưng cáu với tôi...
[br]
[br]- Tôi làm sao mặc kệ tôi, không cần cô quan tâm...
[br]
[br]- Coi như tôi lo chuyện bao đồng đi. Nhưng lần sau có say, đừng hành tôi dọn dẹp nữa.
[br]
[br]- Tôi để cho cô thiệt thòi bao giờ chưa...?
[br]
[br]- Phải rồi, anh lúc nào cũng thoải mái hết. Đến lúc ngủ còn gọi tên Nam cơ mà...
[br]
[br]- Cô im mồm đi...
[br]
[br]Phát hiện ra mình vừa lỡ lời, tôi không dám nói thêm câu nào. Định bụng xuống nhà dọn bữa sáng, thì Cường như phát điên gào lên với tôi:
[br]
[br]- Có phải cô cũng khinh thường, miệt thị giới tính của tôi không...?
[br]
[br]- Anh đang nói gì thế, tôi buột miệng thôi mà...
[br]
[br]Cửa phòng mở toang, mẹ ck đứng sừng sững:
[br]
[br]- Giới tính con làm sao...?
[br]
[br]Mặt tôi tái mét, hai tay run run:
[br]
[br]- Không có gì đâu mẹ ạ, vk ck bọn con đang trêu nhau ấy mà...
[br]
[br]- Chị câm mồm lại, tôi đang nói chuyện với con tôi. Không đến lượt chị xen vào...
[br]
[br]Tưởng đâu như mọi lần, Cường sẽ chối bay chối biến, ậm ừ cho qua. Nhưng không, câu trả lời làm tôi hoàn toàn bất ngờ:
[br]
[br]- Con thuộc giới tính thứ 3. Hay người ta vẫn gọi là bê đê...
[br]
[br]"Choang."
[br]
[br]Cốc nước lọc trên tay mẹ ck rơi thẳng xuống sàn, văng tung tóe:
[br]
[br]- Con biết mình đang nói gì không...?
[br]
[br]- Con xin lỗi mẹ...Mày giết mẹ đi, thằng khốn nạn này
[br]
[br]- Con đâu được quyền tự quyết định giới tính. Bao nhiêu năm qua vì bố mẹ, vì gia đình con đã cắn răng dấu diếm, khổ sở lắm rồi. Giờ con muốn được sống đúng với bản chất của mình, thì có gì sai...?
[br]
[br]Mẹ ck vừa khóc vừa lao đến đấm thùm thụp vào người Cường:
[br]
[br]- Tao đẻ được mỗi mày là con trai, mày như thế này tao còn mặt mũi nào gặp người ta nữa, con ơi là con...
[br]
[br]- Mặt mũi mẹ quan trọng, thế còn hạnh phúc của con mẹ lót dép lên à...?
[br]
[br]Tôi ngây người ra, ai cũng có lí lẽ riêng của mình. Ngay từ đầu cách làm của Cường là sai lầm, nhưng cũng khó trách. Cha mẹ sinh con trời sinh tính. Hơn nữa những người ở cộng đồng lgbt đâu có gì đáng chỉ trích. Xã hội phát triển lắm rồi, họ cũng là người bình thường thì họ phải có quyền được hưởng hạnh phúc chứ. Ở một số nước phát triển, chính phủ còn đồng ý cho họ kết hôn cơ mà...
[br]
[br]- Mới sáng ra đã ầm ĩ, nhà có mấy người mà lúc nào cũng như cái chợ
[br]
[br]Là tiếng bố ck tôi, chắc ông vừa đi tập thể dục về, giọng còn hơi khàn khàn...
[br]
[br]- Ông về đây mà xem con trai ông này. Tôi không muốn sống nữa. Người không muốn lại muốn làm cái thứ gì...?
[br]
[br]- Bà nói rõ xem nào, chẳng đầu chẳng cuối. Ai mà hiểu được...?
[br]
[br]- Ông tự hỏi nó đi...
[br]
[br]- Cường...mẹ con đang nói gì thế...?
[br]
[br]Cường ngẩng đầu lên nhìn bố, thở dài một hơi, dõng dạc nói to:
[br]
[br]- Con là đồng tính...Con yêu anh đồng nghiệp của con, chứ không yêu Lành...
[br]
[br]- Bà ơiii, sao thế này...?
[br]
[br]Bố ck kêu thất thanh, mẹ ck mặt trắng bệch, toàn thân run rẩy:
[br]
[br]- Con mình có bệnh...nó bị bệnh thật rồi ông ơi...
[br]
[br]- Con không có bệnh, con hoàn toàn bình thường...
[br]
[br]- Im đi, tao không muốn nghe nữa...
[br]
[br]- Nhưng con phải nói, con không chịu nổi nữa rồi. Cứ như thế này sớm muộn con cũng điên thôi...
[br]
[br]- Vậy hai năm qua, mày với con Lành hợp tác lừa bọn tao hả..?
[br]
[br]Trời đất quỷ thần ơi, tự dưng lôi tôi vào chuyện này làm gì???
[br]
[br]Cường quay sang nhìn tôi, cái nhìn đầy áy náy:
[br]
[br]- Do con ép Lành che mắt thiên hạ...
[br]
[br]"Bốp"
[br]
[br]Một cái tát đau điếng rơi xuống má Cường, mẹ ck hình như đã mất hết kiên nhẫn. Hai mắt trừng to, người lảo đảo về phía sau. Phải nhờ tới bố ck đỡ, mới đứng vững được:
[br]
[br]- Khốn nạn thật. Mày gọi ngay thằng bạn biến thái của mày về đây cho tao xem mặt mũi nó thế nào?
[br]
[br]- Nam không biến thái...
[br]
[br]Chưa nói hết câu, bố ck đã cắt ngang. Xem như lần này ông giận thật rồi:
[br]
[br]- Mẹ mày bảo sao, thì cứ làm vậy đi. Chẳng lẽ mày muốn mẹ mày đi cấp cứu thì mày mới vừa lòng hả...?
[br]
[br]Tôi bước qua người Cường một tay dơ lên đỡ mẹ ck, thì bà gạt phắt ra:
[br]
[br]- Đừng động vào tôi
[br]
[br]Mọi chuyện càng ngày càng rối ren, không còn cách nào tôi đành phải gọi cho chị Mai. Hy vọng duy nhất của tôi bây giờ...
[br]
[br]Nửa tiếng sau Nam tới, Cường dẫn vào nhà đứng trước mặt bố mẹ:
[br]
[br]- Cháu chào hai bác...
[br]
[br]- Tôi không dám nhận đâu. Cậu đã làm gì con trai tôi để nó ra nông nỗi này...?
[br]
[br]- Con với Cường yêu nhau thật lòng. Mong hai bác hãy hiểu cho bọn con...
[br]
[br]Lời Nam nói ra như một gáo nước lạnh, tạt thẳng vào người hai vị phụ huynh đang ngồi kia. Bố ck mặt đanh lại, cất tiếng nói nghiêm túc hơn bao giờ hết:
[br]
[br]- Thế cậu có biết nó là cháu đích tôn của cả dòng họ không...?
[br]
[br]- Nhưng bác không thể bắt bọn cháu rời xa nhau được...
[br]
[br]- Cậu dám ăn nói thế với tôi à. Hay bố mẹ cậu không biết dạy con...?
[br]
[br]- Mẹ xúc phạm Nam quá đáng rồi đấy. Nếu mẹ còn cương quyết không đồng ý, con sẽ dọn ra ngoài ở cùng Nam...
[br]
[br]May mắn đúng lúc này chị Mai vừa sang:
[br]
[br]- Em vừa nói gì...Nói lại lần nữa chị nghe xem nào...?
[br]
[br]- Chị...
[br]
[br]- Đừng gọi chị, dù thế nào thì em cũng không được phép nói với mẹ như thế...
[br]
[br]- Nhưng em mệt mỏi lắm rồi, em không thể lừa dối bản thân mình sống theo ý mọi người thêm nữa. Không ai hiểu em, rốt cuộc em sinh ra để làm gì...?
[br]
[br]Khuôn mặt bố ck dãn ra, cố gắng lấy lại bình tĩnh:
[br]
[br]- Hai đứa ngồi xuống nói chuyện đi, cả cậu Nam nữa. Cường, con bị như vậy lâu chưa...?
[br]
[br]- Ngay từ khi học cấp 2, con đã không thích con gái rồi..
[br]
[br]- Sao giờ con mới nói...?
[br]
[br]- Gia đình mình có ai chịu nghe con nói không...? Một điều con trai, hai điều cháu đích tôn ai sẽ chấp nhận con...?
[br]
[br]Mẹ ck đứng bật dậy, cả người xiêu vẹo chị Mai ngồi bên dơ tay ra đỡ:
[br]
[br]- Em nó đã vậy rồi thì mẹ cứ bình tĩnh...
[br]
[br]- Mày bảo tao bình tĩnh sao được...?
[br]
[br]Bố ck đảo mắt quay sang nhìn Cường vừa xót, vừa giận:
[br]
[br]- Bà không bình tĩnh thì bà định làm gì...? Nó do bà sinh ra, nói gì thì nói chứ trong chuyện này nó có lỗi gì đâu...
[br]
[br]Nam im lặng nãy giờ mới lên tiếng:
[br]
[br]- Cháu đến với Cường là thật lòng, mong hai bác hãy cho cháu một cơ hội...
[br]
[br]- Bố mẹ cậu biết chưa...?
[br]
[br]- Bố mẹ cháu hiện đang ở nước ngoài, đã biết chuyện và cũng đã chấp nhận...
[br]
[br]- Thôi được rồi, giờ cậu cứ về đi. Hôm khác tôi nói chuyện với cậu sau...
[br]
[br]- Nhưng mà...
[br]
[br]- Không nhưng nhịn gì hết, tôi còn phải giải quyết chuyện riêng của gia đình tôi đã...
[br]
[br]Cường gật đầu với Nam:
[br]
[br]- Anh về đi, bố nói vậy là bố có ý của bố rồi đấy...
[br]
[br]Nam vừa lên xe, bố ck hỏi thẳng tôi:
[br]
[br]- Con giờ định thế nào...?
[br]
[br]- Con cũng không biết ạ...
[br]
[br]Mẹ ck lại bắt đầu bù lu, bù loa:
[br]
[br]- Li hôn thôi còn thế nào nữa, cô lừa gia đình tôi hai năm qua chắc vui lắm nhỉ...?
[br]
[br]- Con xin lỗi bố, mẹ. Con sẽ đi.
[br]
[br]- Con không có lỗi, duyên số rồi không trách ai được. Thủ tục li hôn cứ để thằng Cường làm. Mai kia có thời gian bố sẽ xuống nhà xin lỗi bố con.[br][br][br]Cuộc hôn nhân giữa tôi và Cường cứ thế kết thúc nhanh hơn dự đoán. Tôi biết đây là chuyện sớm muộn, nhưng trong lòng vẫn bứt rứt không yên. Ngày tôi chuyển đi Cường dấm dúi nhét vào tay tôi 20 triệu:
[br]
[br]- Tôi xin lỗi vì đã làm cô liên lụy...
[br]
[br]- Tôi không trách anh, nên anh cũng đừng áy náy nữa...
[br]
[br]- Cô định đi đâu, có về quê luôn không...?
[br]
[br]- Không. Tôi sẽ ở lại Hà Nội. Anh đừng vội nói chuyện này với bố tôi, tôi sợ ông không chịu nổi...
[br]
[br]- Cô cứ yên tâm..Mà cô tìm được chỗ ở mới chưa...?
[br]
[br]- Tạm thời tôi sẽ ở cùng bà chị họ. Sau đó kiếm một công việc, tích góp dần mở một quán hoa tươi. Thực hiện ước mơ từ nhỏ của tôi...
[br]
[br]- Chúc cô may mắn...
[br]
[br]Tôi quay đầu bước đi mạnh mẽ. Tương lai còn dài, hãy để quá khứ ngủ yên. Mọi người hỏi tôi có buồn không...?
[br]
[br]Có chứ. Tôi với Cường tuy không yêu nhau, nhưng dù sao cũng ở chung một mái nhà tận 2 năm trời. Đùng một cái, từ nay không còn gặp lại nhau nữa. Con người có chứ con phải con vật đâu mà vô tri vô giác thế...
[br]
[br]___
[br]
[br]Nhà chị họ tôi là một căn phòng thuê ở chung cư, nhìn rộng rãi và sạch sẽ lắm:
[br]
[br]- Ở đây chắc đắt lắm chị nhỉ...?
[br]
[br]- Cũng bình thường thôi, mỗi tháng gần 10 triệu.
[br]
[br]- Ui nhiều thế, em không dám ở đâu...
[br]
[br]- Điên vừa thôi, chị có lấy tiền phòng của em đâu. Nhà còn 2 phòng trống, em cứ thoải mái chọn...
[br]
[br]- Mai em sẽ đi xin việc...
[br]
[br]- Em k bằng cấp, k kinh nghiệm muốn xin được việc ngon ngon ở Hà Nội này hơi khó đấy...
[br]
[br]- Biết là thế, nhưng em sẽ cố gắng...
[br]
[br]- Hay chị có thằng bạn thân mới li hôn vk được 1 năm, đang tìm bảo mẫu cho con gái hơn 6 tuổi. Em có làm không chị bảo nó cho...
[br]
[br]- Vậy thì tốt quá, em cảm ơn chị...
[br]
[br]- Ơn huệ gì...Muộn rồi chị đi làm đây, trong tủ lạnh còn ít thịt lợn đấy trưa em ở nhà mang ra nấu mà ăn, không phải tiết kiệm đâu...
[br]
[br]Tôi gật gật đầu cho chị yên tâm, dọn dẹp nốt đống quần áo bẩn, rồi ra ngân hàng gửi về quê cho bố 4 triệu. Sang đầu năm học mới chắc bọn thằng Tuấn, cái Ly phải đóng nhiều tiền lắm. Ngang qua đống quần áo thanh lý ven đường, tôi dừng lại mua hai bộ để dành cuối tuần về quê cho các em...
[br]
[br]___
[br]
[br]Ba ngày sau, chị Hoa dẫn tôi tới nhà bạn chị ấy. Anh chủ nhà tên Dũng, nhìn cũng cao ráo, đẹp trai lắm:
[br]
[br]- Em ngồi đi, anh nói sơ lược về công việc cho em nhé. Hiện tại cô bảo mẫu của con gái anh mới về quê, anh chưa tìm được người thay thế. Cũng may cái Hoa giới thiệu em. Công việc chủ yếu là chăm bé Cốm, và dọn dẹp nhà cửa. Có điều con bé hơi bướng bỉnh, anh mong em cố gắng kiên nhẫn với nó nhiều hơn...
[br]
[br]- Em sẽ cố gắng...
[br]
[br]- Tháng đầu tiên thử việc anh trả em 5 triệu rưỡi, từ tháng sau trở đi lương sẽ là 7 triệu rưỡi. Ăn ở tại nhà anh, em yên tâm anh đi tối ngày mới về, không phải ngại đâu...
[br]
[br]- Vậy bé Cốm đâu ạ...?
[br]
[br]- Nó đang chơi trên lầu, để anh gọi con bé xuống...
[br]
[br]10" sau Dũng bế một bé gái xuống:
[br]
[br]- Con chào cô đi. Từ nay cô sẽ ở nhà mình với con...
[br]
[br]- ...(im lặng)
[br]
[br]- Cốm nghe bố nói gì không???
[br]
[br]- ...(im lặng lần nữa)
[br]
[br]- Cốm, không được hư, chào cô đi...
[br]
[br]Lúc này bé gái mới ngẩng đầu lên nhìn tôi. Khuôn mặt tròn xoe ửng hồng, đôi mắt to đen láy. Mặt xụ ra, tỏ vẻ miễn cưỡng:
[br]
[br]- Chào cô...
[br]
[br]Tôi mỉm cười, đưa tay vẫy vẫy:
[br]
[br]- Cô chào Cốm, Cốm cho cô chơi với nhé...
[br]
[br]- Không, con đợi bà Tư cơ...
[br]
[br]Dũng kéo con gái về phía mình:
[br]
[br]- Bà Tư về quê với anh Tí rồi, khi nào có thời gian bà mới lên thăm Cốm...
[br]
[br]Nói đến đây tự nhiên con bé khóc òa lên:
[br]
[br]- Bố đưa Cốm về với bà Tư đi...
[br]
[br]- Cốm còn phải đi học nữa cơ mà. Không đi học sau này Cốm làm sao làm bác sĩ được...
[br]
[br]Tôi ngồi lặng lẽ nhìn hai bố con, lần đầu tiên trong đời tôi cảm phục một người đàn ông khác ngoài bố tôi...
[br]
[br]___
[br]
[br]Tôi đưa bé Cốm đến trường, suốt cả đoạn đường con bé chẳng nói với tôi câu gì. Tôi mà có hỏi thì nó cũng chỉ gật mới lắc. Trẻ con bây giờ khó chiều thế sao...?
[br]
[br]Gần trưa rảnh rỗi tôi mới có thời gian gọi cho bố:
[br]
[br]- Bố ơi nhà mình đã gặt xong chưa...?
[br]
[br]- Còn 2 sào nữa, mai bố mượn bác Hà gặt nốt...
[br]
[br]- Không thì bố cứ thuê đi, con gửi thêm tiền về...
[br]
[br]- Không cần đâu con ơi, hôm kia 4 triệu con gửi về bố để dành đóng học cho hai em vẫn còn thừa gần 1 triệu nài...
[br]
[br]- Bố đừng tiết kiệm quá, cẩn thận ảnh hưởng sức khỏe. Con mới xin được việc, lương tháng hơn 7 triệu cơ bố ạ..
[br]
[br]- Thật hả...? Gia đình thằng Cường có đồng ý cho con đi làm không...?
[br]
[br]- Bố cứ yên tâm, mẹ ck con hơi khó tí thôi chứ thương con lắm...
[br]
[br]Tôi nghe mãi, đầu dây bên kia chẳng có tiếng trả lời...
[br]
[br]- Bố ơi, bố còn đó không...?
[br]
[br]- Con không cần dấu bố nữa đâu. Bố biết hết rồi...
[br]
[br]Tôi giật nảy mình, hoang mang cực độ:
[br]
[br]- Bố biết gì cơ...?
[br]
[br]- Chuyện con với thằng Cường ý. Sao con không nói cho bố biết...
[br]
[br]- Con xin lỗi bố, con sai rồi...
[br]
[br]- Đúng hay sai giờ đâu quan trọng, chỉ cần biết con vẫn sống tốt là bố yên tâm rồi. Khi nào thành phố mệt mỏi quá về đây với bố, với các em cũng được...
[br]
[br]- Cuối tuần con về, bố đừng lo...
[br]Ở nhà những lúc rảnh rỗi, tôi đều tranh thủ thời gian lên mạng tìm kiếm thông tin liên quan đến trẻ em. Cứ tưởng công việc này đơn giản, nhưng khi bắt tay vào làm mới thấy khó khăn. Cốm xa mẹ từ nhỏ, lại quen với cô giúp việc cũ nên càng khó hòa đồng với tôi. Nhiều người cho rằng một đứa trẻ hơn 6 tuổi chưa biết gì ư...?
[br]
[br]Không đâu, bọn chúng hiểu hết đấy...
[br]
[br]Có lần đi học về, Cốm tự nhiên hỏi tôi:
[br]
[br]- Sao cô lại đón cháu, các bạn toàn được bố mẹ đón cơ mà...
[br]
[br]Tôi suy nghĩ một hồi, không biết trả lời sao cho phải. Cuối cùng đành ấp úng:
[br]
[br]- Tại mẹ Cốm bận quá thôi, khi nào hết bận mẹ Cốm sẽ về đưa Cốm đi công viên chơi...
[br]
[br]- Cô Lành nói dối, bố cháu bảo mẹ cháu đi xa lắm, không về nữa đâu...
[br]
[br]Hai mắt tôi rưng rưng, ôm chặt con bé vào lòng. Mẹ tôi tuy không còn nữa, nhưng ít nhất tôi vẫn được hưởng trọn vẹn tình yêu thương đến năm 11 tuổi. Chỉ như vậy thôi nhưng so với Cốm tôi thấy mình may mắn hơn rất nhiều rồi...
[br]
[br]- Cốm vào cô tắm cho...
[br]
[br]- ...(im lặng)
[br]
[br]- Cốm ơi...
[br]
[br]- ...(vẫn im lặng)
[br]
[br]- Cốm đừng buồn nữa, không cô Lành lại buồn theo Cốm đấy
[br]
[br]- Nhưng mấy bạn ở lớp không chơi với cháu. Các bạn bảo cháu là con hoang, là đồ không có mẹ...
[br]
[br]Đây là câu nói của những đứa trẻ 6 tuổi sao??? Có khác gì những lời cay nghiệt như cứa vào tim người lớn không...?
[br]
[br]- Bạn nào nói vậy là hư, ai sinh ra mà chẳng có bố mẹ. Mẹ Cốm còn rất giỏi nữa...
[br]
[br]- Thật hả cô...
[br]
[br]- Cô Lành đã lừa Cốm bao giờ chưa...
[br]
[br]Nói đến đây, Cốm mới ngoan ngoãn theo tôi vào tắm..
[br]
[br]___
[br]
[br]Tối hôm đó tôi xin Dũng cho nghỉ 3 ngày về quê thăm bố. Sớm hôm sau, tôi bắt xe về Thanh Hóa luôn. Bố đang băm bèo cho lợn, thấy tôi về bỏ luôn con dao xuống, sách túi quần áo cho tôi:
[br]
[br]- Về mà không báo thế con...
[br]
[br]Hai mắt tôi rưng rưng, cứ tưởng mình mạnh mẽ lắm. Nhưng khi đứng trước mặt bố, tôi vẫn muốn òa khóc thật to, kể ra hết những uất ức, tủi hờn mình phải chịu trong thời gian qua:
[br]
[br]- Con được về có 3 ngày thôi...
[br]
[br]- Không sao đâu, về là tốt rồi. Vào nhà ngồi cho mát, bố mới mua thêm cái quạt điện đấy, đi đường nắng nóng quá mặt mũi đỏ hết lên thế kia...
[br]
[br]- Con xin lỗi bố...
[br]
[br]- Thôi con ạ, số mình nó đã vậy rồi thì đành chịu
[br]
[br]- Nhưng con sợ hàng xóm dị nghị, bố lại mang tiếng có con gái bỏ ck...
[br]
[br]- Miệng ở gần tai, ai thích nói gì thì cứ nói. Bố không sợ tai tiếng chỉ sợ các con lầm lỡ một đời...
[br]
[br]- Vâng ạ...
[br]
[br]Tôi tủi thân chảy nước mắt, ngoài kia bao nhiêu sóng gió cuộc đời nhưng tôi vẫn có bố ở đây làm chỗ dựa vững chắc nhất...
[br]
[br]- Đợi bố tí, bố ra vườn bắt con gà thịt cho mà ăn...
[br]
[br]Tôi vui vẻ gật đầu lia lịa, bữa cơm trưa cả nhà quây quần nói chuyện rôm rả. Lâu lắm rồi tôi mới có cảm giác này. Không đâu bình yên bằng mái ấm gia đình...
[br]
[br]- Chị có quà cho hai đứa đấy...
[br]
[br]Thằng Tuấn hớn hở:
[br]
[br]- Thật ạ...chị cho em xem nào?
[br]
[br]Cái Ly ngồi kế bên húych nhẹ vào tay em:
[br]
[br]- Để yên cho chị ấy ăn đã...
[br]
[br]Tôi bật cười nhìn hai đứa em ngày một lớn dần. Tự nhủ với bản thân phải cố gắng hơn nữa. Đời tôi ít học, bươn chải ra sao cũng được, nhưng hai em nhất định phải có ăn học đàng hoàng cho bớt khổ. Có như thế tôi mới không thấy hổ thẹn với mẹ...
[br]
[br]Hôm sau, đang làm dở con cá chép nấu canh riêu, thì Dũng gọi đến thông báo phải đi công tác đột xuất, nhờ tôi về trông Cốm. Chào bố, chào các em tôi lại lên Hà Nội luôn...
[br]Vừa bước chân xuống cổng, tôi đã nghe tiếng gắt nhẹ của Dũng:
[br]
[br]- Hôm nay sao con lại cấu cô Trang...?
[br]
[br]Cốm không trả lời chỉ thút thít, mếu máo...
[br]
[br]- Bố đang hỏi con đấy, con có nghe không...?
[br]
[br]- ...(im lặng)
[br]
[br]Dũng bực mình quát to hơn:
[br]
[br]- Cốm...Bây giờ bố không nói được con nữa à? Sao con càng lớn càng lì lợm thế này?
[br]
[br]Tôi đứng ngoài chờ xem Cốm định làm gì? Nhưng công nhận cô bé này "lì" thật, mặc bố quát mắng ra sao vẫn cương quyết không chịu mở miệng xin lỗi. Dũng dơ tay định tét vào mông con gái, thì tôi đã nhanh chân chạy vào ôm lấy nó:
[br]
[br]- Anh đừng đánh Cốm, tội nghiệp nó lắm...
[br]
[br]- Em lên rồi à? Em không biết đấy thôi, chứ dạo này nó học được ở đâu cái tính bướng bỉnh lắm. Nay anh cho nó đến công ty, đang yên đang lành không biết tại sao lại chạy đến cấu người ta...?
[br]
[br]Tôi vỗ nhẹ vào lưng Cốm mấy cái:
[br]
[br]- Cốm làm vậy là sai rồi, Cốm mau xin lỗi bố đi. Trẻ con như thế là hư đấy...
[br]
[br]Òa khóc nức nở trong lòng tôi, Cốm nhìn trộm bố một hồi mới lên tiếng:
[br]
[br]- Con xin lỗi bố. Lần sau con không dám như vậy nữa...
[br]
[br]Mặt Dũng từ từ dãn ra:
[br]
[br]- Thôi được rồi. Hai cô cháu lên lầu đi...
[br]
[br]____
[br]
[br]Tôi đóng kín cửa phòng, chưa kịp xếp quần áo Cốm đã cầm lấy tay tôi:
[br]
[br]- Cháu không cấu cô Trang đâu...
[br]
[br]Tôi lơ mơ, nửa tin nửa ngờ:
[br]
[br]- Thật á, thế sao bố lại mắng cháu...?
[br]
[br]- Tại cô ấy mách bố cháu đấy, cháu thấy trên váy cô ấy cho cái nơ hồng đẹp lắm cháu muốn sờ thử. Cô ấy không cho cháu động vào, còn đẩy cháu nữa...
[br]
[br]- Cốm đã nói với bố chưa...?
[br]
[br]- Cháu nói rồi, mà bố không tin. Cô Lành ơi có phải bố hết thương cháu rồi không...?
[br]
[br]- Không phải đâu. Cốm đừng nói thế, bố Dũng nghe được bố lại buồn. Chuyện hôm nay chẳng qua là do bố bận quá, bố chưa hỏi rõ cô Trang thôi...?
[br]
[br]- Cốm không giận bố nữa đâu...
[br]
[br]- Cốm thông minh thật, phải thế mới ngoan chứ...
[br]
[br]___
[br]
[br]Dũng đi công tác dưới Quảng Ninh 2 ngày mới về. Tôi với Cốm ở nhà, bất ngờ mẹ Dũng sang chơi, bà nhìn tôi một lượt từ trên xuống dưới. Cái nhìn đầy dò xét, khiến tôi không được thoải mái lắm:
[br]
[br]- Cô là giúp việc thằng Dũng mới thuê à...
[br]
[br]- Vâng ạ, cháu tên là Lành...
[br]
[br]- Nhà cô ở đâu?
[br]
[br]- Quê đẻ cháu ở Thanh Hóa, nhưng cháu lên Hà Nội được hơn hai năm rồi...
[br]
[br]- Vậy hả, cô lấy ck chưa...?
[br]
[br]Tôi hơi bối rối khi nghe câu hỏi này, cũng không biết trả lời sao cho phải nữa. Thôi cứ đánh liều nói đúng sự thật đi:
[br]
[br]- Cháu có ck rồi, nhưng mới li hôn...
[br]
[br]- Tôi xin lỗi, tôi hơi vô duyên. Nhưng cô có thể cho tôi biết lí do hai vk ck cô không ở cùng nhau nữa không...?
[br]
[br]Không những vô duyên, còn mất lịch sự nữa. Lần đầu tiên gặp mặt đã hỏi tôi dồn dập như hỏi cung tội phạm. Dù tôi có là giúp việc đi chăng nữa thì bà ta cũng không có quyền xâm phạm đời tư của tôi thế này.
[br]
[br]Nghĩ thầm trọng bụng vậy thôi, chứ tôi nào dám bọc lộ ra mặt. Ý kiến, thái độ mất việc như chơi:
[br]
[br]- Tại quan điểm sống của bọn cháu không hợp nhau, không tìm được tiếng nói chung cô ạ...
[br]
[br]- Thanh niên bây giờ suy nghĩ lạ thật, chẳng như hồi xưa. Hở tí là lôi nhau ra phường, lời bố mẹ nói có để vào tai đâu...?
[br]
[br]Càng nghe càng khó chịu, nhưng điều làm tôi tò mò hơn đó là thái độ dửng dưng của Cốm. Từ lúc bà nội sang chơi đến giờ, ngoài câu chào lúc đầu thì tôi chưa nghe thấy Cốm nói với bà câu gì. Chẳng lẽ Cốm không thích nói chuyện...?
[br]
[br]Không đâu. Sau hơn 1 tháng tôi tiếp xúc với con bé tôi nhận ra nó cũng ngoan ngoãn, dễ bảo mà. Hay nó không thích bà nội...? Tôi thử gọi nó xem sao:
[br]
[br]- Cốm ra chơi với bà nội đi, bà đang chờ cháu kìa...
[br]
[br]- Cháu không ra đâu...
[br]
[br]- Sao Cốm lại không ra, cháu sợ bà nội à...?
[br]
[br]- Cháu không sợ, nhưng cháu ghét bà nội lắm. Bà toàn thích đi tìm vợ mới cho bố cháu thôi. Mấy lần sang nhà bà ăn cơm, lần nào bà cũng gọi thêm cả cô Trang nữa...
[br]
[br]Hóa ra là như thế, trẻ con bằng tuổi Cốm đi học cô giáo toàn kể cho nghe truyện cổ tích. Mẹ kế, gì ghẻ độc ác trong truyện đã ám ảnh vào đầu các cháu quá nhiều, nên Cốm không thích bà nội tìm mẹ kế cho mình thì cũng là điều dễ hiểu thôi...
[br]
[br]Chừng nửa tiếng sau, ngoài cổng lại xuất hiện thêm 1 vị khách không mời nữa. Đi ngang qua tôi, khuôn mặt trang điểm kĩ càng của cô ta khẽ cau lại. Ấy thế mà vào nhà gặp mẹ Dũng, giọng đã ngọt xớt luôn được:
[br]
[br]- Cháu chào bác, bác đợi cháu lâu chưa...?
[br]
[br]- Cũng vừa mới thôi, cháu ngồi xuống đi. Lành ơi pha cho Trang ly nước Cam không đá ít đường nhé...
[br]
[br]Nói mới nhớ đây là cô gái đã đổ tội cho Cốm hôm trước, báo hại con bé bị bố mắng cả tiếng đồng hồ. Nhìn bề ngoài cũng xinh đẹp nết na đấy chứ, sao lại làm cái trò hèn hạ đó. Lòng dạ con người sâu hơn biển rộng mà...
[br]
[br]Riêng Cốm nhìn thấy Trang thì khỏi phải bàn, không ưng ra mặt:
[br]
[br]- Cốm chào cô Trang đi...(Bà nội nhắc)
[br]
[br]- ...(im lặng đi qua không thèm tiếp lời)
[br]
[br]- Cốm...Nghe bà nói gì không...?
[br]
[br]- ...(Vẫn mím chặt môi nhất quyết không chào.)
[br]
[br]Bà nội phát cáu với thái độ không coi ai ra gì của Cốm:
[br]
[br]- Ơ con này bướng nhỉ? Có muốn bà đánh đòn không? Bé tí đã học cái thói mất dạy ở đâu thế? (Liếc mắt nhìn sang tôi)
[br]
[br]Trang cười cười:
[br]
[br]- Không sao đâu bác ơi, Cốm còn nhỏ mà...
[br]
[br]- Cháu đừng chiều nó quá, lớn lên tí nữa lại không dạy được. Năm nay cũng gần 7 tuổi rồi còn gì...
[br]
[br]- Trẻ con hiếu động tí thôi, Cốm ơi sang đây chơi với cô nào...
[br]
[br]Cốm chạy, lấp ra sau lưng tôi:
[br]
[br]- Cháu không chơi với cô đâu...
[br]
[br]- Cô đưa đi công viên, mua nhiều đồ chơi nhé!
[br]
[br]- Cháu đợi mẹ cháu về đưa đi cơ...
[br]
[br]Bà nội nghe Cốm nhắc đến mẹ, tự dưng nổi giận đùng đùng:
[br]
[br]- Ai bảo con thế, mẹ con đi xa rồi, không quay về nữa đâu...
[br]
[br]Cốm khóc ré lên:
[br]
[br]- Bà nói dối, cô Lành bảo mẹ sẽ về mà...
[br]
[br]- Về cái gì mà về, mai mốt cô Trang sẽ thay mẹ chăm sóc con...
[br]
[br]- Con không cần...
[br]
[br]- Không cần cũng phải chấp nhận...
[br]
[br]- [..]
[br]Mẹ Dũng quay sang tôi hậm hực:
[br]
[br]- Cô biết gì về gia đình tôi mà nói. Mẹ nó bảo với cô mẹ nó sắp về à. Đừng gieo vào đầu con bé những điều vô lí...
[br]
[br]- Cháu xin lỗi, cháu không cố ý nói dối Cốm đâu...
[br]
[br]- Gần mực thì đen, gần đèn thì rạng. Tôi nói thế chắc cô cũng hiểu. Trang đứng lên đi về thôi...
[br]
[br]- Bác đừng trách Lành, cô ấy cũng chỉ có lòng tốt muốn thí Cốm thôi mà...
[br]
[br]- Thí kiểu nói năng xuyên tạc như thế thì bác không cần. Thằng Dũng mới đi Quảng Ninh công tác, định nhờ cháu sang trông cái Cốm 2 ngày mà giờ chắc không cần nữa...
[br]
[br]- Không sao đâu. Cháu cũng đang rảnh, bác cứ để cháu trông cho. Gì thì gì có người nhà vẫn yên tâm hơn chứ...
[br]
[br]- Vậy nhờ cháu nhé!
[br]
[br]Mẹ Dũng nói xong bỏ về trong tức tối. Đến chiều tôi đang chiên chả Mực cho Cốm ăn:
[br]
[br]- Trang: Cô cho trẻ con ăn ít dầu mỡ thôi, không tốt cho sức khỏe đâu...
[br]
[br]- Lâu lâu Cốm mới được bữa thôi chị...
[br]
[br]- Đấy là tôi nhắc nhở cô thế. Cốm không ăn nữa, lên thay quần áo đi, cô Trang dẫn đi mua đồ chơi...
[br]
[br]- Cháu ở nhà với cô Lành...
[br]
[br]- Cô nói phải nghe chứ, không cô mách bố Dũng đấy...
[br]
[br]- Cô lúc nào cũng đem bố Dũng ra dọa cháu, bố thương cháu lắm không bênh cô như lần trước nữa đâu...
[br]
[br]Công việc dưới Quảng Ninh hoàn thành nhanh hơn dự kiến. Có hơn 1 ngày Dũng đã được về. Trang lanh tranh chạy ra mở cổng:
[br]
[br]- Anh về sớm thế, em tưởng sáng mai anh mới về cơ mà???
[br]
[br]- Ừ, sao em lại ở đây...?
[br]
[br]- Sáng nay bác gái gọi em sang, nhờ trông Cốm mấy ngày
[br]
[br]- Thế mẹ anh đâu...?
[br]
[br]- Bác bận đi họp ở câu lạc bộ yoga, về luôn rồi anh ạ...
[br]
[br]- Thôi vào nhà đi...
[br]
[br]Cốm chạy đến ôm chầm lấy cổ Dũng, hôn "chụt" vào má bố...
[br]
[br]- Cốm nhớ bố lắm...
[br]
[br]Dũng bế Cốm đặt lên ghế:
[br]
[br]- Cốm ở nhà có ngoan không? Có nghe lời cô Lành không?
[br]
[br]- Có chứ. Cô Lành còn làm nhiều món ngon ơi là ngon cho Cốm ăn nữa...
[br]
[br]- Ngoan lắm. Chủ nhật tuần này rảnh bố dẫn Cốm đi chơi nhé...
[br]
[br]- Thật không? Bố hứa đi. Mà lần này bố cho cả cô Lành đi nữa nhé. Cô Lành ở nhà cũng ngoan mà...
[br]
[br]Tôi và Dũng đồng thanh bật cười trước câu nói ngây thơ, vô cùng đáng yêu của Cốm...
[br]
[br]- Cô cảm ơn Cốm nhé! Càng ngày càng ra dáng người lớn rồi...
[br]
[br]Trang đứng bên chứng kiến cảnh này, bàn tay cô ta nắm chặt lại, ánh mắt không dấu nổi sự ghen ghét:
[br]
[br]- Hình như Cốm không thích em. Em về đây, khi nào rảnh em lại sang...
[br]
[br]- Em đi cẩn thận nhé! Tầm này hay tắc đường đấy...
[br]
[br]Trang không trả lời, quay sang liếc Lành mấy cái. Trong đầu bao nhiêu dự tính đen tối dần được hình thành...
[br]
[br]Dũng lên phòng thay bộ quần áo ngủ, lấy điện thoại gọi cho mẹ:
[br]
[br]- Mẹ nhờ Trang sang nhà con trông Cốm làm gì? Chuyện của con để con tự giải quyết, mẹ đừng nhúng tay vào nữa...
[br]
[br]- Ơ cái thằng này, để cái Cốm ở nhà với người lạ tao không yên tâm, nên tao mới bảo cái Trang sang. Mày không cảm ơn thì thôi, giờ lại quay ra quát mẹ thế à...?
[br]
[br]- Mẹ đừng tưởng con không biết mẹ đang tính gì. Con với Trang là không thể nào, một lần lầm lỡ với con là quá đủ rồi...
[br]
[br]- Mày ngu lắm con ơi, phải nghĩ thoáng ra chứ. Với đàn ông mà nói tình yêu chỉ là một phần thôi, còn sự nghiệp mới là tất cả. Nhà cái Trang có mỗi mình nó, lấy nó về mày lợi trăm đường...
[br]
[br]- Mẹ đừng nói nữa, con mệt lắm rồi...
[br]
[br]- Con bé giúp việc mới nhà mày cho nó nghỉ đi. Ngoài kia thiếu gì người, mà thuê ngay phải cái lọai bỏ ck thế...?
[br]
[br]- Mẹ đừng quên con trai mẹ cũng là loại bỏ vk. Con thuê ai là quyền của con, lần sau mẹ đừng tự ý xúc phạm người khác như thế, mình cũng chẳng hay ho gì đâu...
[br]
[br]- Mày đang nói chuyện với mẹ mày đấy...
[br]
[br]- Cảm ơn mẹ đã nhắc, con chỉ nói thế thôi...
[br]
[br]Dũng tắt máy xuống nhà thấy Lành đang lúi húi chơi cùng Cốm:
[br]
[br]- Cảm ơn em, đã giúp Cốm vui vẻ trở lại...
[br]
[br]- Không nghiêm trọng như anh nói đâu...
[br]
[br]- Anh còn đang sợ con bé bị trầm cảm. Trước khi em đến nói thật anh cũng có thuê 2 người khác rồi, nhưng con bé nhất quyết không chịu nói chuyện với ai...
[br]
[br]- Cốm là cô bé rất nhạy cảm, chỉ cần anh để ý đến con nhiều hơn, thì em tin chắc chắn Cốm sẽ rất ngoan...[br][br][br]Chương tiếp[br][br][br]👉Chương tiếp...