Nơi này suy tư một mình
Chờ em nào đến buông tình ngâm thơ
Đợi khi em ấy lẳng lơ
Là ta cứ việc tay sờ cái kia
Ngẩn ngơ một lát ơ kìa
Hóa ra nơi ấy râu ria kinh người
Lúc nào miệng cũng tươi cười
Răng đâu chẳng thấy, thắm tươi môi hồng
Biết rằng em chửa có chồng
Từ từ tắt điện thân lồng lên nhau
Cái thằng vừa bướng vừa ngang
Hóa ra cũng chỉ làm hàng vậy thôi
Dừng chân ở dưới chân đồi
Vạch quần ra ngó khúc dồi xem sao
Tưởng là của quý như nào
Chưa vô mà đã ào ào phun ra
Teo tóp mất hai quả cà
Kiukiu cũng chỉ nửa bà nửa ông
Thân anh hòn chỉ có hai
Sướng lên một nhát liền dài lắm cơ
Giữa khe giữa núi phất cờ
Có dòng nước đục nên thơ chúng mình
Thương em môi mắt nhỏ xinh
Nên anh thường phải xập xình em vui
Đêm nằm đi tới đi lui
Cho em cả cái dùi cui vào mồm
Ngọt ngào khẽ tách đôi môi
Sao khô không khốc nước nôi đâu rồi
Kiukiu tâm trạng rối bời
Làm sao anh được một đời lên tiên
Ngày xua như sắt như đồng
Như đinh đóng cột, như rồng phun mưa
Bây giờ như cải muối dưa
Ba thang Minh Mạng vẫn chưa ngóc đầu
Trải qua một cuộc bể dâu
Tháng ngày oanh liệt còn đâu nữa mà
Ngày xưa sung ống sáng lòa
Bây giờ dưa chuột héo và mốc meo
Ngày xưa sung sức thì nghèo
Bây giờ rủng rỉnh tóp teo mất rồi
Ngày xưa lớn khỏe hơn chồi
Bây giờ nó có đàn hồi nữa đâu
Ngày xưa hùng hục như trâu
Bây giờ èo uột như tầu lá khoai
Ngày xua khám phá miệt mài
Bây giờ nửa cuộc – mệt nhoài đứt hơi
Ngày xưa chiến tích để đời
Bây giờ chiến bại nhớ thời… ngày xưa
Ngày xưa… bất kể sớm trưa
Bây giờ thỉnh thoảng lưa thưa… gọi là
Ngày xưa đầu tóc mượt mà
Bây giờ nhẵn thín như là dưới mông
Bây giờ sống cũng bằng không
Bây giờ hết kiếp làm chồng người ta
Bây giờ ôm hận đếngià!
Cho dù béo tốt cũng là cơm toi
Bây giờ pháo đã tịt ngòi
Gia tài còn lại một vòi nước trong
Ngày xưa vợ đợi , bồ mong
Bây giờ vợ nguýt, bồ cong cớn lườm
Ngày xưa mặt mũi tinh tươm
Bây giờ nhầu nhĩ – ớt tương trộn mì
Ngày xưa lên ngựa là phi
Bây giờ bước một ngựa đi…tà tà
Ấy là nói chuyện ở nhà
Chứ sang hàng xóm, vẫn là ngày xưa
Đêm nay cờ 'dục' trống dồn
Cái hồn lại ngứa bồn chồn nhớ anh
Em đây nhớ cái củ hành
Nhớ sao những lúc thả phanh gầm gừ
Tiếng rên vô nghĩa ư ...ư
Cái hồn sung sướng ngất ngư quên trời
Bao đêm em bị tả tơi
Bao lần há miệng lấy hơi không ngừng
Cuộc vui chả có điểm dừng
Nhũ hoa cứ mãi tưng bừng ngược xuôi
"Vừa đầu cũng lại vừa đuôi
Vừa là cái lưỡi vừa chuôi để cầm"
Còn cưa lui,tới ầm ầm
Chẳng kể lớn bé cứ đâm nhiệt tình
Nhưng giờ chả thấy bóng hình
Toàn thân căng mọng cửa mình nhớ anh
Nhớ nhiều nên nước bao quanh
Anh đi hãy nhớ đi nhanh rồi về
Em căm ngày tháng lê thê
Em ghét cái cảnh phòng khuê một mình.
(Thứ Bảy 28 thág 9 2019) ·
Sửa ·
Xóa