"Nếu như số phận bắt buộc phải yêu em. Thì anh sẽ cam tâm tình nguyện tuân theo số phận đó"
Phó Quân Hạo. Trùm cuối tập đoàn Phó thị. Trước đây, Công ty Phó gia chỉ là một công ty tư nhân ở tầm trung, nhưng sau khi Phó Quân Hạo lên tiếp quản vị trí tổng giám đốc thì trong vòng bốn năm. Công ty tư nhân phát triển thành một tập đoàn với qui mô lớn, các công ty con mọc lên như nấm, dần dần mở rộng ra ở khắp các quốc gia. Từ lúc Phó thị trở thành một tập đoàn xuyên quốc gia, địa vị nhà họ Phó dần trở nên lớn mạnh. Trước kia, hầu như ở Đế Thành chỉ nghe danh ông trùm Tống thị. Tống gia cũng là một tập đoàn kinh doanh tầm cỡ quốc tế. So với Phó thị thì lớn hơn rất nhiều, Tống thị không chỉ có kinh doanh mà còn lấn sang lĩnh vực công ty giải trí mang tên Nhất Tuyến Khuyên – Công Ty Giải Trí có nhân khí cao nhất hiện nay
...
Tại Phó thị, Phòng tổng giám đốc tầng 20
Một người đàn ông cao lớn đứng quay lưng về phía cửa. Tay chấp ra phía sau, gương mặt lạnh nhìn xuống dưới đường. Trong đôi mắt ấy toát lên vẻ kiêu ngạo của một người thành đạt.
Anh chưa bao giờ cười với những kẻ không vừa mắt anh. Dù cho đó có là quan chức cấp cao hay đại doanh nhân gì đi nữa. Phải, một nụ cười xã giao cũng không có.
Dưới chân anh chính là dòng xe cộ tập nập. Những con người nhỏ bé đi lại dưới chân anh. Quả thật anh không khác gì một ông Hoàng cai trị cái Đế Thành này.
Bên ngoài cửa lấp ló một bóng người.
Cạch... Tiếng cửa bị người khác đẩy vào làm cho Phó Quân Hạo bất giác quay lại. Người đàn ông kia trên tay mang một chòng tài liệu cao gần đến đầu vất vả đi vào rồi đặt xuống bàn.
So với vẻ bực nhọc lúc nãy, sau khi trút được gánh nặng, anh ta quay lại với vẻ ngoài cao quý còn mang hơi hướng diễn viên kia
Không sai, anh ta chính là Phó Kình Vũ, em trai ruột của Phó Quân Hạo. Mỹ nam của Đế Thành. Dù mang danh mỹ nam nhưng so với anh trai cao cấp kia vẫn kém một bậc. Phó Kình Vũ hiện đang là sinh viên năm cuối của Đại Học A, lĩnh vực chuyên ngành là thông tin, hiện Phó Kình Vũ đang trong khoảng thời gian thực tập trong công ty của anh trai mình
Phó Kình Vũ càu nhàu, vẻ mặt bất mãn
"Anh hai, đột nhiên bảo em mang nhiều tài liệu liên quan đến Tống thị đến làm gì?"
Phó Kình Vũ suy ngẫm một lúc lâu, lẩm bẩm trong miệng rồi đột nhiên như phát hiện ra một điều gì. Đôi mắt sáng ngời chợt lóe lên
"Đừng nói là anh muốn thâu tóm Tống thị nha". Phó Kình Vũ hốt hoảng khua tay múa chân "Không được, không được. Anh điên rồi sao mà dám đụng đến lão già họ Tống đó".
Mặc cho Phó Kình Vũ tự điên loạn một mình, suy diễn lung tung thì sắc mặt của Phó Quân Hạo vẫn không hề thay đổi. Không có biểu cảm nào. Giọng nói trầm nhưng vô cùng dễ nghe.
"Không phải"
Phó Kình Vũ bị người anh trai này làm cho nóng đến lộn ruột gan. Phó Kình Vũ lo lắng khôn nguôi. Phó Quân Hạo lại bình chân như vại, thật là khiến người khác tức chết
"Vậy là sao, anh mau nói đi"
Im lặng một lúc, Phó Quân Hạo mới chậm rãi nói
"Chỉ muốn biết Tống Chính Ngạn đã là doanh nhân nổi tiếng, sao lại kinh doanh thêm công ty giải trí để làm gì. Mục đích là gì"
Phó Kình Vũ thở phào. Bị dọa cho mất hồn
"Cái này em biết. Em điều tra rồi. Ông ta chỉ mở công ty giải trí chủ yếu vì cô con gái duy nhất của ông ta. Tống Tiểu Tình"
Phó Quân Hạo tỏ vẻ mặt ngạc nhiên
"Hửm"
Phó Kình Vũ phụ họa thêm
"Tống Tiểu Tình từ nhỏ rất thích xem phim, đơn giản vì lý do này mà ông ta mở luôn công ty giải trí cho cô ta"
"Thật vậy?"
"Không sai đâu, trong mắt Tống Chính Ngạn, Tống Tiểu Tình chính là viên minh châu chân quý của ông ta, là báo vật vô giá của Tống gia"
Phó Quân Hạo sắc mặt trầm xuống. Phó Kình Vũ được thế nói tiếp
"Nhưng lạ lắm, em điều tra được tất cả thông tin nhà họ Tống, chỉ duy nhất Tống Tiểu Tình là không tìm được bất cứ thông tin gì. Một ít thôi cũng không tra ra được"
Phó Quân Hạo nhăn tít đôi lông mài tỏ ra ngạc nhiên
"Sao vậy?"
"Em không biết, mọi thông tin liên quan đến cô ta đều không tìm được, hầu như cả cái Đế Thành này cũng không ai biết dung nhan thật sự của Tống Tiểu Tình. Có nhiều lời đồn đoán rằng
.có lẽ... Tiểu thư Tống gia rất xấu xí nên không dám bước chân ra đường. Ngay cả một tấm hình chụp cũng không có. Dường như cả Đế Thành này ai cũng rất tò mò về cô gái đó."
"Nhưng mà thế này, tuy không điều tra được Tống Tiểu Tình nhưng em có thể suy đoán được hiện cô gái đó đang là sinh viên đại học"
"Làm sao biết?"
Phó Kình Vũ lần này tỏ ra đắc ý
"Với cái bộ não thông minh thiên tài vốn có, thêm vào đó một ít triết lý của logic học, cộng thêm việc quan sát tinh vi...pla pla..."
Phó Quân Hạo nghiêm mặt trừng mắt với cậu em trai đang khoa trương làm Phó Kình Vũ hốt hoảng, phút chốc lại quay về trạng thái nghiêm túc ban đầu
"Thật ra là thế này, Tống phu nhân qua đời vì sinh Tống Tiểu Tình. Lúc đó báo chí đăng rất nhiều tin tức về việc này, mặc dù dần về sau, tất cả các tòa báo này lần lượt đóng cửa, tin tức đó bị ém chặt đến bây giờ, không ai nhắc lại cả. Nhưng dựa vào tin nội bộ, em đã tìm ra được tin này. Tống phu nhân mất cách đây khoảng 22 năm, đồng nghĩa với việc Tống Tiểu Tình đang là sinh viên Đại Học"
"Mau tìm ra trường Đại Học mà Tống tiểu thư đang học đi"
Câu nói này của Phó Quân Hạo như giáng một đòn chí mạng vô đầu Phó Kình Vũ "Gì cơ? Anh à..chuyện này khó lắm nha. Cả cái Đế Thành này biết bao nhiêu trường Đại Học, tìm đã khó rồi, chưa kể tới việc cô ta có ra nước ngoài du học hay không nữa? Sao mà tìm được"
"Bởi vì khó mới cần tới em? Em muốn từ chối à?"
Phó Kình Vũ cắn răng nuốt giận "Thôi được rồi, em sẽ cố gắng"
Phó Quân Hạo nghiễm nhiên "Cho em hai tuần"
Phó Kình Vũ "Hả?"
"Sao, chê nhiều ngày à? Vậy rút lại mười ngày đi"
"Ơ
.anh hai...không không
hai tuần, hai tuần là được"
Phó Quân Hạo cũng không nói gì. Cảm thấy có gì đó không ổn. Phó Kình Vũ biết người, biết ta nên vội vàng chạy nước bài chùn
"Nếu không còn việc gì... Vậy... Em ra ngoài trước, anh cần gì cứ alo cho em"
Nói dứt lời Phó Kình Vũ rón rén đi ra cửa. Thiếu mất Phó Kình Vũ, căn phòng trở nên im bặt, có thể nghe được cử tiếng đồng hồ nhảy nhịp từng giây.
Vẫn là ánh mắt ấy, vô cùng hờ hợt. Phó Quân Hạo suy nghĩ những gì Phó Kình Vũ vừa báo lại: Có thật chỉ là vì Tống Tiểu Tình thích xem phim nên Tống Chính Ngạn mới mở công ty giải trí thôi sao.
Chương 2: Tống tiểu thư xinh đẹp
Tại quán Bar Phi Hương. Một cô gái bước vào với một gương mặt vô cùng xinh đẹp, khả ái. Chân mang một đôi giày pha lê lấp lánh. Ánh mắt toát lên vẻ kiêu hãnh đặc trưng vốn có. Khuôn miệng xinh xắn đỏ mộng, trông tổng thể rất vẻ khó gần.
Khí chất cao quý toát lên từ bên trong. Vốn không vì những thứ trang sức.
Cô mặc trên người một chiếu đầm body cúp ngực ôm sát cơ thể để lộ ra một thân hình chuẩn dáng. Chỉ cần bất kỳ ánh mắt nào va chạm nhẹ phải cơ thể Tống Tiểu Tình đều khó mà rời mắt đi được.
Tất cả đám người có mặt tại quán bar đều trầm trồ. Ai nấy cứ xì xầm nhỏ to bàn tán
"Cô gái đó là ai vậy"
"Đúng đó, là vị thiên kim nhà nào vậy"
"Chắc không phải là diễn viên nào đấy chứ"
Ai nấy đều xôn xao, mặc sức đoán mò
Cô gái ấy cảm nhận được mọi ánh mình đều dồn hết vào mình, liền khẽ cong môi cười nhẹ nhàng, cái cười như có như không, nhưng lại khiến cho người nhìn thấy nó phải mất hết hồn vía, đấy chính là mê hoặc
Cô bước đến nhìn chầm chầm vào một bóng lưng, bóng lưng cho thấy dáng người thon gầy, mảnh khảnh, tóc dài ngang vai. Cô khẽ bước đến rồi bất ngờ đưa tay thật nhanh chạm lên bả vai người kia, nhẹ nhàng cười
"Liễu tiểu thơ, cho tôi xin phép được ngồi cạnh cô được không?"
Cô gái kia thở dài một tiếng, quay lại nhìn người vừa trêu chọc mình
"Tống tiểu thư, bổn cô nương đây đang buồn, không có tâm trạng đùa với cậu"
Thấy sắc mặt cô bạn họ Liễu có vẻ không vui.
"Sao vậy Liễu Trang Như? Nay mới có dịp gặp cậu ở đây, sao lại bày ra vẻ mặt này với mình"
Vừa dứt lời, Liễu Trang Như ngước mặt lên nhìn, gương mặt lộ rõ vẻ bất mãn, đưa tay vòng qua ôm eo cô
"Tống Tiểu Tình, cứu mình với, mình thất tình rồi".
Tiểu Tình lộ vẻ bất đắc dĩ. Tay vòng ra sau ôm lấy cô gái bé nhỏ kia mà vỗ về
"Ngoan nào, là kẻ nào dám phụ bạc với cậu. Cứ nói đi, mình hứa sẽ cắn chết hắn ta"
Liễu Trang Như yếu xìu, ủy khuất nghẹn ngào
"Hắn... Hắn... "
Lời nói chưa thoát ra khỏi miệng thì hình như có cảm giác nghẹn lại. Liễu Trang Như không thể nói tiếp, cô chỉ thở dài mệt mỏi
"Thôi... Không có gì... Dù sao thì người ta cũng không có tình cảm với mình... Hắn tỏ rõ thái độ còn hơn lừa dối mình"
Tiểu Tình thấy Liễu Trang Như như vậy lại có thể suy nghĩ thấu đáo thì trong lòng cảm thấy khá an tâm. Ít nhất cô bạn này còn có não. Chất xám dùng đúng lúc
"Thôi được rồi... Nếu như cậu thất tình vậy cách tốt nhất là tìm một người đàn ông mới, tốt hơn hắn ta, giàu có hơn hắn ta để khi gặp lại phải khiến hắn hối hận"
Liễu Trang Như bĩu môi chế nhiễu
"Tìm làm sao
Bằng cách nào
Cậu nghĩ ai cũng được sung sướng như cậu à... Đàn ông tốt xếp hàng dài đợi cậu"
Tống Tiểu Tình nở một nụ cười bất đắc dĩ, gượng gạo đáng yêu
"Cậu đó... Đừng thấy bề ngoài mình như vậy thì nghĩ mình hạnh phúc lắm, những tên đàn ông đó xếp hàng để muốn hít hơi ba mình kiếm chút lợi lộc thì có. Nghĩ đến bọn họ là mình buồn nôn rồi"
Không đợi Liễu Trang Như nói hết. Tiểu Tình gần như bất cần, ánh mắt kiên quyết lại mang ý tứ mỉa mai vô tội vạ
"Đám cậu ấm đó hả, bản lĩnh thì không có, chỉ dựa vào danh công tử để đi trêu ghẹo đám con gái dân lành. Còn mình thì không "lành", nếu thật sự mình phải gả cho đám người đó thì để mình tự sát còn hơn"
Liễu Trang Như lộ ra vẻ mặt hốt hoảng. Đưa tay bụm miệng Tiểu Tình lại ngăn cản cô ăn nói hàm hồ bậy bạ
"Cậu đừng có nói bừa... Sống chết gì ở đây"
Tiểu Tình lại bĩu môi, vẻ mặt đắc ý hơn bao giờ hết
"Sự thật là vậy nha, không nói nhiều, ngày mai Lão gia nhà mình lại sắp xếp cho mình tham gia một buổi tiệc của đám thanh thiếu niên gì gì đó, mình không có hứng thú, hay là cậu đi giúp mình nha"
Liễu Trang Như trợn mắt như gặp phải quỷ, từ kinh ngạc chuyển dần sang sợ hãi
"Gì chứ? Cậu điên rồi...Nếu... Nếu để bác Tống biết, ông ấy sẽ giết mình. Mình chưa muốn chết"
Tống Tiểu Tình cố gắng trấn an cô một chút, trong mắt cô mọi việc vốn không nghiêm trọng như vậy
"Không việc gì đâu phải lo, mình sẽ sắp xếp hết cho chu toàn, cậu cứ việc đến đó cho có mặt là được. À... Giống như điểm danh cho mình thời đi học đấy"
Liễu Trang Như nhìn Tiểu Tình như muốn phát điên, gằn giọng nói, trên mặt lại mang theo vẻ bi quan tột độ
"Không được đâu. Chuyện này làm sao mà giống như lúc đi học. Nếu để người khác biết mình giả dạng cậu lừa mọi người, mình chỉ có cách độn thổ. Cậu làm ơn tha cho mình đi"
Tiểu Tình dửng dưng bày ra vẻ mặt cầu xin thống khổ, đôi mắt ủy mị đáng thương
"Đừng...vậy
mà...Liễu Trang Như, cậu đi giúp mình đi. Mai mình phải làm bài báo cáo nên cần đến thư viện"
"Lịch trình mình dày đặt hết rồi... Sáng phải đến giảng đường. Chiều phải đến tiệm bánh. Tối mới nhín chút thời gian đến thư viện. Cậu nhất định phải giúp mình..."
Tiểu Tình năn nỉ muốn gãy lưỡi. Trổ hết tài cán từ nũng nịu, nhỏng nhẽo, đến hâm dọa. Thấy cô thành ý như vậy. Khóe miệng Liễu Trang Như cong lên mãnh liệt, giơ hai tay chào thua
"Được rồi, mình sẽ giúp cậu, nhưng nếu xảy ra chuyện gì ngoài ý muốn. Mình sẽ rút lui ngay"
" Okey" Tiểu Tình tới giờ mới buông ra một nụ cười hài lòng, nụ cười vô cùng chân thành và tràn đầy khả ái, cô vui đến mức suýt chút nữa là nhảy lên luôn.
Nhưng không ngờ nụ cười vừa rồi vô tình lọt vào mắt của một đám thanh thiếu niên đang hung hăng ngồi gần đó. Tất cả gồm bốn chàng trai trong độ tuổi ngoài hai mươi. Nhìn đám người này vẻ ngoài thôi cũng đoán được là đám ăn chơi không ra gì
Một tên nhanh miệng nói "Trịnh thiếu, anh nhìn xem cô gái đó có phải quá ngọt rồi không"
Lại một tên khác nữa vẻ mặt thèm thuồng lộ rõ ra, suýt chút nữa là nước giải chảy luôn xuống sàn
"Trịnh thiếu, cậu là người cưa gái giỏi nhất trong đám chúng ta, cậu qua đó xem có mang cô ấy qua đây cùng bọn mình vui vẻ được không"
Trịnh Vĩ Hàn là một công tử ăn chơi bậc nhất ở Đế Thành. Hắn nổi tiếng nhất là việc tán gái, ngủ với mấy cô ấy xong thì tùy tiện vứt bỏ. Thích thì chơi, chán thì bỏ. Từ nhỏ được nuông chiều nên tính khí vô cùng xấu, hắn nổi tiếng hơn với việc tiêu tiền một cách không cần suy nghĩ. Hoang phí tài nguyên và không xem ai ra gì.
Trịnh Vĩ Hàn nhếch mép cười, tay cầm điếu thuốc, ánh mắt lừ lừ nhìn vào gương mặt, cơ thể của Tiểu Tình. Hắn hung hăng dụi tắt điếu thuốc
"Nếu như mấy cậu thích thì để anh đây qua đó xem thử trong hôm nay có thể đưa cô bé đó lên giường luôn không"
Ba người kia lộ rõ vẻ mặt trầm trồ, ngưỡng mộ
"Yes, tuyệt vời, vậy tối nay chúng tôi trông chờ vào Trịnh thiếu ngài đây"
Trịnh Vĩ Hàn đứng lên, cài nút áo lại, quần áo điều chỉnh cho ngay ngắn. Một tay bỏ vào túi quần. Tay kia mang theo một ly rượu, nhã nhặn bước đến bên cạnh Tiểu Tình, phút chốc hắn đã thay đổi hình tượng của bản thân, đúng là độc đáo
"Xin chào tiểu thư"
Giọng nói vang đến tai củaTiểu Tình. Cô lười biếng nhếch khóe miệng lên rồi quay sang nói với Liễu Trang Như
"Thấy chưa, mình đã nói rồi, lại có kẻ muốn bám đuôi với mình"
Liễu Trang Như cũng ngước mắt lên nhìn người vừa mới thốt nên câu chào hỏi kia
"Ái chà... Cậu lại gieo đào hoa à"
Tống Tiểu Tình cười như không cười. Chẳng thèm để ý đến gã ta. Tiếp tục nhấc ly rượu lên, khoảng khắc ly rượu đặt vào môi, đôi môi xinh xắn kia như có phép màu vậy. Từng giọt rượu chạm vào bờ môi cô rồi theo khoang miệng chạy thẳng xuống cổ. Chiếc cổ trắng ngọc ngà chuyển động nhè nhẹ. Thêm vào đó, đôi mắt mơ hồ của Tiểu Tình như thiêu đốt tâm can người đối diện, nốt ruồi nhỏ bé đính ngay phía dưới mắt phải của cô làm tăng lên nét gợi tình đầy cám dỗ.
Nhìn thấy cảnh tượng này. Bất giác cơ thể của Trình Vĩ Hàn gần như run lên bần bật. Hắn kích động đến mức muốn chạm vào cô. Bên dưới đã cứng lên một cách không thể khống chế.
Hắn dùng hết phần sức lực còn sót lại cố gắng giữ vững bản thân. Không thể mất mặt như vậy được
Chương 3: lần đầu gặp gỡ
Trịnh Vĩ Hàn gượng thân, cố giữ tâm tính bình tĩnh lại. Hắn ta mỉm cười với Tiểu Tình nhưng miệng lại bất giác chép chép nuốt nước bọt ừng ực
"Tiểu thư quả thật rất
rất xinh đẹp
Không biết tôi có vinh hạnh được ngồi cạnh tiểu thư không"
Không hề khách khí, Tống Tiểu Tình buông ngay một câu từ chối
"Không"
Trịnh Vĩ Hàn bị từ chối thẳng thừng, hắn bị bẽ mặt nên bắt đầu nóng giận nhưng vẫn còn kìm nén được. Hắn cố lấy lại tinh thần. Vẫn tiếp tục cười như không có chuyện gì xảy ra
"Haha
Tiểu thư thật biết đùa. À
"
Không đợi Tiểu Tình nói thêm câu nào, hắn nhẹ nhàng ngồi xuống chiếc ghế đơn bên cạnh cô.
"À, xin tự giới thiệu, tôi là Trịnh Vĩ Hàn. Rất hân hạnh được quen biết tiểu thư"
"Thật không biết Vĩ Hàn có vinh hạnh được biết cao danh quý tánh của tiểu thư không?"
Tiểu Tình bày ra gương mặt có biểu hiện chán ghét vô cùng. Cô bắt đầu thấy khó chịu với gã này, không khác gì một đống phiền phức mặt dày đuổi không đi
"Thật không biết ở tận nơi như thế này mà vẫn có rất nhiều ruồi muỗi bay vo ve nhứt cả óc, đúng là thật phiền phức. Muốn biết danh tính bà đây à?"
Trịnh Vĩ Hàn tưởng đâu trúng mánh, gần đạt được ý nguyện, hắn ta gật đầu lia lịa "Phải, phải"
Tiểu Tình nghiêng đầu, nhếch miệng cười mỉa mai "Trịnh thiếu gia, anh xứng sao?"
"Cô..."
Trịnh Vĩ Hàn bị cô chọc tức đến mức run cả người. Hắn thật không ngờ lần đầu tiên có người dám nói "không" với hắn. Lần đầu tiên có người dám sỉ nhục hắn trước mặt mọi người
Đám quần chúng xung quanh bắt đầu bàn tán, chỉ chỏ. Trịnh Vĩ Hàn thẹn quá hóa giận, bắt đầu mất kiên nhẫn mà quát lên.
"Con khốn, mày có biết ông là ai không?"
"Chỉ cần tao muốn, tao có thể đè mày ra hiếp mày tại đây"
Liễu Trang Như nghe như vậy thì ánh mắt lập tức sắc lại, bàn tay mềm mại của cô dần nắm lại thành nắm đấm. Cô vừa xoay người lại để dạy dỗ cái kẻ không biết trời cao đất dày này một bài học, thì bất ngờ cánh tay cô bị một bàn tay giữ chặt lấy
Cô nhìn thấy đôi bàn tay xinh đẹp của Tiểu Tình đang cố giữ mình lại. Liễu Trang Như đanh mặt, ánh mắt lại lộ vẻ ngạc nhiên: Như muốn hỏi, tại sao lại cản mình.
Tống Tiểu Tình chớp mắt một cái như muốn ra ám hiệu. Liễu Trang Như hiểu ý của Tiểu Tình, cô bậm môi ngoảnh mặt qua một bên
Thằng ngốc kia, mày biết cô gái mà mày đang sỉ vả là ai không. Là Tống Tiểu Tình đó, vị tiểu thơ kim quang lấp lánh đó. Vị công chúa của Đế Thành này đó
Còn không mau quỳ xuống nhận lỗi đi, may ra còn được hải lượng khoan hồng
Tiểu Tình rời khỏi ghế, cô đứng thẳng người, gương mặt lạnh như muốn ăn tươi nuốt sống đối phương. Một ánh mắt lạnh thấu xương, cái nhìn như một lưỡi dao sắc nhọn khiến Trịnh Vĩ Hàn có một cảm giác lạnh lạnh ở sống lưng. Ánh mắt ấy như ngàn lần muốn xâu xé từng miếng thịt trên cơ thể hắn ra, từng nhát
từng nhát
.
Tống Tiểu Tình nghênh mặt lên thách thức. Giọng nói nhỏ nhẹ nhưng lại như đanh như thép cắm vào tai người nghe
"Được, vậy mời Trịnh thiếu gia làm thử tại đây cho tôi xem"
Khí thế hừng hực, giọng nói lại cứng rắn vô cùng. Biểu cảm lại sâu sắc đến mức khó hình dung
Trịnh Vĩ Hàn run sợ như gà mắc đẻ, nhưng hắn cố lấy lại bình tĩnh mà tự trấn an bản thân mình
Không việc gì phải sợ. Đúng, ả chỉ là một con đàn bà, một con đàn bà ti tiện. Không việc gì phải sợ.
Trịnh Vĩ Hàn giận đỏ mặt, đây là lần đầu tiên hắn mất mặt như vậy
Gã bổ nhào đến muốn nắm lấy bất cứ thứ gì trên cơ thể cô. Phải làm cho cô phải chịu đau đớn. Thế nhưng tay chưa chạm đến thì đột nhiên hắn nhìn thấy cổ tay mình bị một bàn tay khác nắm chặt lại
"A"
Hắn vừa chỉ kịp nhìn người đàn ông đang giữ chặt cổ tay mình thì đột nhiên, hắn cảm giác thấy một cơn đau đớn làm đầu gã ta đau như búa bổ.
*Bốp*
Tiếng đổ vỡ vang lên khiến cả hội trường im bặt
Tất cả mọi người đều hoảng hốt, ánh mắt vô cùng kinh sợ nhìn về hướng Tiểu Tình
Phải chính là Tống Tiểu Tình, chính là cô ấy, cô gái có gương mặt đáng yêu, xinh đẹp, cô gái kiêu ngạo vừa thách thức Trịnh Vĩ Hàn như thách thức một con hổ hoang dã đang háo thắng thèm khát con mồi
Ngay lúc này, trên tay cô vẫn còn đang cầm một đoạn chai thủy tinh đã vỡ, trên đó còn một ít máu đang vươn lại. Máu trượt theo thân chai thủy tinh rồi nhỏ từng giọt xuống đất
Vẫn là cô gái ấy, vẫn là ánh mắt ấy, vô cùng hung hãn, vô cùng lạnh lùng, chuyện xảy ra một cách quá nhanh, không ai kịp phản ứng lại, quá bất ngờ, quá hoảng loạn
Tống Tiểu Tình ném đoạn chai thủy tinh đã vỡ một nửa kia xuống đất. Mảnh thủy tinh lại vỡ vụn hơn.
Nhìn thấy Trịnh Vĩ Hàn đang ôm đầu kêu gào, máu từ đầu hắn chảy xuống thấm ướt cả áo. Tiểu Tình ngang nhiên bước lại gần gã. Cô nhếch khóe miệng cười một cách đầy giỡn cợt
"Sao vậy? Lúc nãy không phải đã bảo là sẽ "làm" tôi tại đây sao?"
Trịnh Vĩ Hàn đau đến mức không còn sức phản kháng, hắn nghe những lời nói ấy lại vô cùng trái tai nhưng không làm được gì. Bây giờ ngay cả đứng hắn cũng không đứng nổi
Đám bạn hắn vừa nãy ngồi chết trơ, đến lúc này mới bừng tỉnh lại như vừa trải qua một cơn mộng mị. Ba người chạy đến đỡ lấy Trịnh Vĩ Hàn. Ai nấy đều run sợ
Vừa lúc này, đám bảo vệ trong Bar Phi Hương mới kịp chạy tới, hiện trường vô cùng im lặng. Đám bảo vệ nhìn quanh một lượt hiện trường, chỉ có thể dùng hai từ để tóm tắt "hỗn loạn"
Một trong những tên bạn của Trịnh Vĩ Hàn hét toáng lên
"Bắt lấy con đĩ đó, nó dám ra tay với Trịnh thiếu, mau bắt nó lại đem đến đồn cảnh sát"
Ánh mắt Tống Tiểu Tình liếc sang tên vừa rồi lên tiếng, hắn bị cô dọa sợ đến run rẩy, vừa cảm giác thấy cô đang nhìn mình, giọng nói đột ngột trở nên nhỏ xuống rồi im bặt.
Đám bảo vệ nghe thấy thế liền có ý định xông đến bắt Tiểu Tình, nhưng vừa nhích được một bước, đám người đó phải khựng lại vì có một cánh tay dài đang vươn ra ngáng ngang trước người bọn họ.
Đến lúc này, bất giác mọi người đều đã nhận ra, người đàn ông đang uy nghiêm đứng trước mặt họ là ai.
"Trời ơi, là Phó tổng kìa"
"Sao anh ấy đẹp trai như vậy"
"Chết rồi, tôi muốn sinh con cho anh ấy"
"Phó Quân Hạo, mỹ nam bậc nhất Đế Thành, thật không ngờ có thể gặp ngài ấy ở chỗ này"
Mọi người còn chưa hết bàng hoàng. Phó Quân Hạo hướng mắt nhìn về phía người quản lý của Bar, ánh mắt vẫn lạnh nhạt như thường ngày.
Người quản lý run sợ nhưng đủ thông minh để hiểu ra điều gì. Quản lý vội chạy đến giục đám người kia
"Còn không mau gọi xe cứu thương đi"
Phó Quân Hạo nói chuyện một cách vô cùng chậm rãi, không vội vàng cũng không hấp tấp
"Là anh ta tự vấp ngã đập đầu vào chai rượu
tôi nói có đúng không?"
Lúc này đám người có mặt tại hiện trường đều co ro cúm rúm. Cứ làm ra bộ mặt nịnh bợ mà xuôi theo ý anh
"Phải..phải"
"Phải rõ ràng anh ta tự vấp ngã, không liên qua đến ai hết "
Phó Quân Hạo không nói gì bước lại gần Tiểu Tình. Ánh mắt sắc lạnh thăm dò cô. Hai người không hề mở miệng nói với nhau câu nào. Chỉ một cảnh tượng hiện ra ngay lúc này, anh và cô đang mặt đối mặt, mắt đối mắt, chẳng ai nhúng nhường nhau
Phó Quân Hạo bất ngờ nắm lấy cổ tay Tiểu Tình kéo cô đi về phía cầu thang
Cầu thang dẫn đến một căn phòng bên ngoài có chữ "VIP"
Liễu Trang Như không khỏi ngạc nhiên, không hiểu việc gì đang xảy ra
Thật không ngờ Phó Quân Hạo lại giúp Tiểu Tình. Rốt cuộc hai người họ có quen biết nhau à
Chương 4: cô là con mồi bị nhắm trúng
Phó Quân Hạo cứ nắm lấy cổ tay Tống Tiểu Tình kéo cô đi
Cô không biết người đàn ông kia là ai, tại sao lại giúp cô
Cô cứ thế mà bất tri bất giác theo người ta đến tận một căn phòng riêng, bên ngoài còn có hai vệ sĩ mặc đồ đen trong vô cùng chuyên nghiệp
Bên trong căn phòng
Tống Tiểu Tình giật lấy tay mình ra khỏi lòng bàn tay của người đàn ông kia, ánh mắt thâm sâu nhìn thẳng vào đáy mắt anh ta
Không né tránh, Phó Quân Hạo cũng trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Tống Tiểu Tình, cả hai thăm dò nhau một cách trực tiếp
Đôi mắt sắc xảo kia như nhìn thấu qua trái tim anh, làm trái tim anh vô tình đập nhanh thêm mấy nhịp
"Tại sao anh làm vậy?"
Ngay lúc âm thanh phát ra từ cổ họng cô vang lên thì dường như bầu không khí căng thẳng ban nãy như tấm thủy tinh mỏng manh bị phá vỡ.
Anh thật không hiểu, một cô gái nhìn bề ngoài là một tiểu thư sang trọng như cô, nhưng khi gặp phải kẻ thù, khí chất dịu dàng kia dần trở nên vô cùng mạnh mẽ. Cô gái này đúng là người phải khiến người khác chú ý
Phó Quân Hạo thật ra là một người đàn ông rất dịu dàng, anh lúc nào cũng tỏ vẻ cao ngạo chẳng qua là để tự bảo vệ trinh tiết của bản thân. Anh không thích những cô gái yếu mềm. Hay khóc lóc ầm ĩ hoặc nũng nịu đáng thương trước mặt anh
Những cô gái đó thật phiền, thật giả tạo
Đây là lần đầu tiên anh gặp một cô gái xinh đẹp từ vẻ ngoài, đến khí chất cũng hơn người.
Thứ gây ấn tượng nhất với anh chính là nốt ruồi nhỏ nhắn nằm ngay dưới mắt bên phải của cô.
Anh một tay bỏ vào túi quần, cứ vậy mà từ từ bước đến bên cô gái vừa gây chuyện kia
Cô gái này hành động vô cùng ác liệt, kiểu như chẳng bao giờ bận tâm đến hậu quả gì cả. Thật khiến người khác muốn bảo vệ.
Tống Tiểu Tình bây giờ mới có cơ hội nhìn thật rõ gương mặt của người đàn ông kia. Đôi mắt lạnh của anh ta nhìn cô đầy ái muội. Gương mặt anh tuấn khó ai sánh bằng kia lại bất giác làm cho cô trở nên bối rối.
"Anh... Anh... Muốn gì"
So với thái độ hung hăng lúc nãy, bây giờ trông Tiểu Tình như một con mèo ướt
Vẫn im lặng, căn phòng im ắng đến mức hai người họ có thể nghe thấy nhịp tim của nhau
"Làm cô gái bên cạnh tôi"
Dường như vừa nghe phải cái gì đó. Tống Tiểu Tình đơ mặt ra
"Anh... Anh vừa nói gì? "
Phó Quân Hạo cứ bước một bước thì Tiểu Tình lại lùi một bước. Một lúc sau, lưng cô chạm vào mặt tường. Phó Quân Hạo không dừng bước mà cứ tiếp tục bước thêm một bước nữa
Chuyện quái gì đang xảy ra
Không thể lùi được nữa. Phó Quân Hạo kề sát má bên phải của anh vào đôi gò má hồng hồng của Tiểu Tình.
Mùi nước hoa nhẹ nhàng xông vào mũi. Anh phát hiện ra bên dưới của mình đã bắt đầu chuyển đổi.
Chuyện gì vậy, từ trước đến nay Phó Quân Hạo chưa bao giờ có sự xúc tác sinh học nào mãnh liệt như thế này. Đây, đây là sao..."..."
Rồi không nói gì cả, Phó Quân Hạo nhẹ nhàng từ tốn hôn lên nốt ruồi dưới mắt cô. Từ đầu đến cuối anh chỉ làm chứ không nói gì thêm
Ngay lúc đôi môi mỏng hồng kia chạm vào mặt cô. Tiểu Tình rẽ run lên. Cô hoàn toàn nín thở. Cô chợt bình tĩnh không dây dưa dứt khoát đẩy Phó Quân Hạo ra
Phó Quân Hạo khẽ cong khóe miệng. Lần đầu anh gặp được một người như cô gái này. Thật sự quá cuốn hút người khác, anh thật sự rất muốn tìm hiểu cô gái anh gặp tối nay có bản chất thật như thế nào
"Em... Biết tôi không? "
Phó Quân Hạo vừa dứt lời. Anh đã nghe thấy giọng nói hay ho kia phát ra một cách nhanh và dứt khoát
"Không biết"
Phó Quân Hạo "..."
Chương 5: Phúc Hắc tiên sinh
tạm biệt anh
Phó Quân Hạo vô cùng bất ngờ. Đây là lần đầu tiên có người nói là không biết anh ta là ai. Lại còn trả lời một cách thẳng thừng như vậy.
Mặt anh lạnh xuống gần như hạ quyết tâm
"Làm người phụ nữ của tôi"
Lúc nãy là cô gái bên cạnh tôi, bây giờ là người phụ nữ của tôi. Phó tổng, anh đang muốn làm gì? Có phải anh kéo khoảng cách lại quá nhanh rồi không. Còn một câu cuối là làm vợ của tôi, sao anh không nói luôn đi.
Lần này Tiểu Tình nghe rất rõ, cô không muốn trốn tránh nên không hỏi lại lời anh vừa nói
"Vị tiên sinh này, anh thật thích đùa, chị đây không rãnh đùa với anh. Bye nhé"
Vừa nói cô vừa quay mặt đi về hướng cửa.
"Lúc nãy tôi vừa giúp em"
Tiểu Tình dừng bước, trong thâm tâm dấy lên một nổi nghi hoặc cùng sự đề cao cảnh giác
"Vậy anh muốn gì? Tôi không có tiền"
Phó Quân Hạo cười như bất cần
"Tiền tôi không thiếu"
Tiểu Tình bắt đầu mất kiên nhẫn
"Nói đi, anh muốn gì?"
Không chừng chừ lấy một khắc, Phó Quân Hạo đưa ra điều kiện "Tôi muốn số điện thoại của em"
Tiểu Tình nhếch mép cười:"Được"
Tất nhiên không dễ dàng như vậy. Âm mưu của cô là đưa số điện thoại của Liễu Trang Như cho Phó Quân Hạo
Tiểu Tình vừa tính đọc lên thì bất ngờ túi xách trong tay cô bị người ta giật lấy
"Ơ... Đệch"
Cô vô thức thốt ra một câu chửi như đùa. Phó Quân Hạo lấy điện thoại nằm trong túi xách đó ra
"Khốn kiếp... Trả lại điện tôi...Cái con gà nhà anh"
Phó Quân Hạo như không nghe thấy. Anh mở nút người điền thoại thì hiện lên một yêu cầu nhập password
"Hahaha... Hahaha, người tính không bằng trời tính, để tôi coi anh làm sao mở khóa"
Vừa dứt lời, sắc mặt của Tiểu Tình trắng bệch. Nhìn vào điện thoại của mình trên tay người đàn ông kia. Nhập mật khẩu thành công, màn hình chính hiện ra
"Con mợ nhà anh
Sao anh có thể
? "Cô kinh hãi mà mất luôn bình tĩnh từ lúc đầu bước vào đây
"Anh
. Anh biến thái"
Phó Quân Hạo cười như đắc ý tột cùng "Rõ ràng là người tính không bằng trời tính"
Chỉ là lúc nãy ngồi phía trên lầu gặp đối tác nhìn xuống phía dưới vô tình thấy Tiểu Tình mở khóa điện thoại ra nghịch. Thế là tiện mắt ghi nhận luôn mật khẩu người ta.
Cô tức muốn hộc ra máu mồm
Hôm nay đen rủi thật. Gặp phải tên phúc hắc này
Không phải Tiểu Tình vô dụng mà vốn dĩ Phó Quân Hạo quá thông minh, đoán chắc rằng cô sẽ giở trò gì.
Phó Quân Hạo bấm số điện thoại của anh vào điện thoại của cô rồi nhấn nút gọi
Ngay lập tức, điện thoại anh cũng reo vang lên. Anh mở điện thoại ra nhìn số rồi mỉm cười. Phó Quân Hạo lập tức lưu số Tiểu Tình vào danh bạ
Vừa xong thì điện thoại của cô lại sáng theo nhịp trong lòng bàn tay của Phó Quân Hạo. Anh liếc nhìn, thấy vẻ mặt của cô có chút gấp rút
"Mau đưa cho tôi"
Phó Quân Hạo không nói gì, anh chậm rãi thông thả ấn vào nút trả lời. Anh đưa điện thoại áp vào tai
Đầu dây bên kia vang lên một giọng khàn khàn, trong đó còn nghe ra ba phần run rẫy
"Tiểu thư, cô mau ra ngoài theo tôi trở về đi, lão gia về rồi, nếu phát hiện cô không có ở nhà sẽ lấy mạng tôi mất"
Phó Quân Hạo im lặng không hé một lời. Bất ngờ anh phát hiện điện thoại như rơi mất khỏi tay mình. Lúc anh chú ý thì chiếc điện thoại bé bé xinh xinh kia đã quay trở về với cô chủ nhỏ đáng yêu của nó
Phần giữa hai chân mày của Tống Tiểu Tình nhăn tít lại
"Alo"
"À, cô lúc nãy có nghe tôi nói gì không đấy? Lão gia trở về rồi"
Tiểu Tình lo lắng, trên mặt còn lộ rõ hơn bảy phần hốt hoảng, cử chỉ run run có chút mất bình tĩnh
"Chú... Chú.. Nói sao... Cha cháu về rồi à. Vậy... "
Ông lão kia cố gắng trấn an
"Tiểu thư, cô không cần phải lo lắng quá, tạm thời thì lão gia vẫn chưa phát hiện ra, vì lúc lão gia về có uống một ít rượu. Chắc vừa về đã ngủ mất"
Ông nghe thấy đầu dây bên kia thở một hơi dài. Ông lão với gương mặt hiền lành phúc hậu đang ngồi trong xe khẽ bậc cười
"Nhưng mà đề phòng chuyện ngoài ý muốn, lỡ như lão gia bất giác tỉnh lại không thấy tiểu thư đâu thì bọn người làm sẽ thê thảm lắm"
Tiểu Tình tỏ ra hiểu chuyện
"Dạ được, cháu sẽ ra ngay. Nhất định sẽ không làm cha của cháu tức giận. À tránh người ta chú ý, chú chạy ra phía cổng sau rước cháu"
"Dạ được"
Tiểu Tình vừa nghe điện thoại xong thì không quên quay lại chào Phó Quân Hạo
" Em cũng là một tiểu thư khuê tú"
Tiểu Tình đanh mặt hỏi lại anh, sao anh lại muốn tìm hiểu đời tư của người khác, sự tò mò chết tiệt
"Thì sao... Liên quan gì anh không? "
Phó Quân Hạo mỉm cười bước đến cạnh Tiểu Tình, anh cúi đầu thì thầm nhỏ vào tai cô
"Vì em là người phụ nữ của tôi. Tất nhiên là liên quan"
Tống Tiểu Tình hất mặt qua phía khác. Cô bước vội ra ngoài. Trước khi hoàn toàn biến mất trong tầm mắt Phó Quân Hạo, cô di ngôn lại một câu
"Không hẹn gặp lại nhé. Hắc tiên sinh"
Phó Quân Hạo nghiêm mặt nhìn theo bóng dáng cô gái đang giỡn cợt mình
"Gì mà Hắc Tiên Sinh. Tôi họ Phó mà"
Chương 6: lấy thông tin cô ấy cho anh
Tống Tiểu Tình cẩn thận đi ra cửa sau của quán Bar Phi Hương, trước khi qua khỏi các đoạn rẽ cô đều quay đầu nhìn lại phía sau một lần để tránh bị theo đuôi
Vị tiểu thư họ Tống này trước giờ chưa từng ra mặt trước công chúng, đơn giản vì cô không muốn quá nhiều kẻ bám đuôi, hoặc là gặp đám người giới báo chí, cô sợ rằng chính bản thân mình sẽ trở thành điểm yếu của cha cô. Về điểm này thì Tống lão gia cũng hoàn toàn ủng hộ cô, ông cũng không muốn cô con gái bé bỏng của ông phải gặp nguy hiểm ngoài ý muốn.
Tiểu Tình đi đến cạnh một chiếc xe trông khá bình thường. Không có gì đặc biệt, những loại xe như thế này những tư nhân tầm trung vẫn dùng vì giá không đắt đỏ xíu nào cả.
"Chú Lâm...đợi cháu có lâu không"
Chú quản gia cười hề hề
"Dạ không vấn đề gì, lúc nãy đợi tiểu thư tôi chỉ lo cho cô"
Tống Tiểu Tình bày ra vẻ mặt an ủi
"Cháu biết chú rất quan tâm cháu, nhưng mà chú yên tâm, cháu lăn lộn giang hồ hơn hai mươi năm nay, đã trở thành mình đồng da sắt rồi, bất khả xâm phạm"
Gì mà bất khả xâm phạm, chẳng phải vừa nãy bị người ta hôn rồi còn gì
Chiếc xe vừa lăn bánh chạy đi thì bóng người nép sau một cánh cửa mới dần bước ra ngoài
Phó Quân Hạo vẫn mặt lạnh như băng. Anh nhấc tay cầm điện thoại lên, mở mục tin nhắn bấm một vài chữ số vào đó gửi đến Phó Kình Vũ
Chưa đầy hai phút sau. Chuông điện thoại của Phó Quân Hạo vang lên
"Mau điều tra biển số xe này giúp anh, anh cần thông tin chính xác của chủ chiếc xe và những người có liên quan"
Đầu dây bên kia không ai biết được Phó Kình Vũ đang vo đầu bức tóc, giọng nói thống khổ đầy bi thương
"Trời ơi
chuyện này...làm sao...Anh đừng đùa..."
"Có làm được không? Hay là để anh nhờ người khác vậy" Giọng nói nghiêm khắc của Phó Quân Hạo vang lên khiến Phó Kình Vũ hoảng lên đến mức hồn bay phách lạc
Phó Kình Vũ vội vội vàng vàng chữa cháy
"Tất nhiên là được, anh giao cho em làm chuyện này là đúng đắn nhất rồi. Cứ yên tâm đi hén"
Phó Quân Hạo không kiên nhẫn mấy khi nghe em trai của mình lôi thôi
"Còn nữa, làm cho rõ thông tin về nữ chủ của chiếc xe đó. Không được sai sót. Nếu không thì hậu quả của em là gì. Anh không nói trước được đâu"
Phó tổng, anh đang đe dọa em trai ruột thịt của mình vì một cô gái anh vừa gặp vài phút trước thôi sao. Anh nhẫn tâm quá đó
Phó Kình Vũ tự đau lòng cho bản thân
"Thì ra anh ngắm trúng con mồi rồi, lại còn hành hạ em trai của mình. Anh thật là quá đáng"
Phó Quân Hạo xuống giọng như muốn an ủi cậu em trai
"Ai bảo em tài giỏi trong việc moi móc thông tin người khác. Anh không nhờ em thì nhờ ai"
Phó Kình Vũ thật ra rất ngưỡng mộ người anh ưu tú này. Việc gì không thể, chỉ cần anh trai ra tay giải quyết thì đều trở thành có thể
Mắt Phó Kình Vũ sáng rực hào hứng "Dạ được. Em sẽ hoàn thành tốt chuyện này"
Vừa được khen thì chẳng khác gì cẩu đói gặp phải xương.
Chương 7: đại oan gia, tiểu oan gia
Sau khi kết thúc giờ học, rời khỏi Đại Học A. Tống Tiểu Tình tức tốc đón xe bus chạy một mạch đến cửa hàng bánh ngọt Jollie. Vì trễ hết một tuyến xe nên trông cô có vẻ gấp rút
"Làm ơn cho qua
làm ơn, làm ơn tránh đường"
Vừa chạy miệng vừa luyên thuyên xin đường.
Tới cửa rồi, nhanh lên, nhanh lên
Sắp kịp rồi
...Rầm...
Tiểu Tình mất trớn ngã người ra phía sau, mông cô chạm bịch xuống đất. Đầu óc quay cuồng như bị xe đâm phải
Má ơi chuyện quỷ gì đang xảy ra. Đi bộ cũng bị tông xe hả
Đứa nào, đứa nào đi nhấm mắt nhấm mũi đụng phải bà, bà xé xác đứa đó ra
Đệch cụ nhà nó
Tiểu Tình bực nhọc đứng lên
.Phủi phủi cái mông ê ẩm của mình
"Là kẻ nào..."
Khi vừa ngước mặt lên nhìn, thì ngay cả một chữ Tiểu Tình cũng không thể nhả ra khỏi miệng. Mắt chữ A mồm chữ O cứ chết đứng ngay ra đó
Người đàn ông cao lớn đứng vững như bàn thạch, không hề bị cô làm lung lay một xíu nào.
Lần này đúng là gặp phải đại hạn rồi, vận đen liên tục kéo đến
Tiểu Tình hít một hơi lấy lại bình tĩnh
"Phúc hắc...à...ý tôi là..Phó tiên sinh...Anh đến đây mua bánh sao?"
Ánh mắt đầy trào phúng đột nhiên chuyển biến khác thường. Đôi mắt trong veo kia của Phó Quân Hạo đột nhiên động đậy, nhìn một lượt từ trên xuống dưới Tiểu Tình
Cái nhìn này làm cô lạnh cả sống lưng
Tên phúc hắc này, nhìn cái gì vậy hả. Có tin là bà đây...thôi bỏ đi...
"Phó tiên sinh, tôi có việc gấp, tôi đi trước đây. Không, hẹn, gặp, lại"
Không thèm để mắt đến Phó Quân Hạo, cô phi thân như bay chạy thẳng vào bên trong cửa hàng. Ưu tiên việc quan trọng trước
Tống Tiểu Tình vào chưa được bao lâu thì Phó Quân Hạo cũng tiếp bước cô theo vào. Nhưng khi vừa đặt một chân vào cửa anh nghe thấy tiếng thét như sấm gào của bà thím quản lý cửa hàng bánh ngọt
"Tới trễ 3 phút, trừ lương"
"AA~
. Không phải đâu chị, em bị trễ xe bus, nhưng mà em đã dùng tốc độ nhanh nhất để chạy đến đây, chỉ là
chỉ là..."
Bà quản lý vẫn đanh mặt ra, bộ dạng cười cợt như đang xem cô làm trò hề "Chỉ là thế nào?"
Tiểu Tình vẫn cố gắng giải thích cho bà ta hiểu hoàn cảnh nguy hiểm cùng bất đắc dĩ của cô
"Chỉ là vừa vào đến cửa đã chạm mặt phải một tên phúc hắc, anh ta cản trở em nên mới bị muộn 3 phút...Chị đừng trừ lương em được không? Lương tháng này của em sắp bị chị trừ hết luôn rồi"
Mặt bà ta vẫn như ăn phải giấm, mắt mũi bặm trợn lườm liếc Tiểu Tình như đang nhìn thấy một tên trộm xấu xa:"Không được, tới trễ vẫn phải trừ lương, mau ra làm việc đi"
Tống Tiểu Tình vô cùng ấm ức. Cô vừa đi vừa lẩm bẩm trong miệng, không biết đã mắng chửi bà mập kia bao nhiêu lần nhưng dường như không hạ được cơn tức giận trong người cô
Bà mập này, muốn trừ lương của tôi hả, được rồi cứ đợi đó, trước sau gì tôi cũng chỉnh chết bà
Đúng là không nhanh không chậm, vừa hay nghe thấy hết chuyện của Tiểu Tình. Phó Quân Hạo mím môi cười, đôi môi mỏng căng lên trông lại vô cùng anh tuấn.
Phó Quân Hạo bước đến quầy bánh ngọt của Tiểu Tình đang đứng bán. Anh thắc mắc
"Em làm việc ở đây? "
Tống Tiểu Tình không nhìn người đứng trước quầy bánh của mình, chỉ là khi nghe thấy câu hỏi đó thì vô tri vô giác thuận miệng mà trả lời
"Phải"
Hình như có gì đó không đúng, lúc này cô mới phát hiện ra điều bất thường liền ngước mặt lên "
" Sao lại là anh ta nữa
Phó Quân Hạo nhìn Tiểu Tình, trên mặt hiện ra một nét vui: "Thấy tôi nên em vui đến mức không nói được câu nào à"
Phó tổng, anh hình như hơi tự luyến quá mức rồi thì phải
Tống Tiểu Tình bị Phó Quân Hạo làm bất ngờ khiến cô nhất thời tâm tư dao động, cô nói lắp bắp "Anh đến mua bánh"
"Phải" Phó Quân Hạo chỉ vẻn vẹn trả lời một chữ nhưng đôi mắt tinh tường của anh chưa một giây nào rời khỏi gương mặt năm mươi sắc thái của cô
Tiểu Tình vội vàng cầm một chiếc kẹp bánh lên tay
"Xin hỏi Phó tổng muốn mua bánh nào"
Phó Quân Hạo vẫn hiên ngang nhìn cô gái nhỏ nhắn kia cố gắng tìm chuyện để tránh khiến anh không nhịn được mà khóe miệng cong nhẹ
"Trả lời tôi một câu, tôi sẽ mua bánh cho em"
Tiểu Tình nghe thấy thì lòng vui như sắp đi trẩy hội nhưng vẫn cố kìm nén, làm ra vẻ như không có gì, cô trợn mắt hỏi lại
"Xin Phó tổng cứ hỏi, nếu có thể tôi sẽ trả lời"
Ngừng một lúc, ánh mắt Phó Quân Hạo trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Tiểu Tình như muốn xác nhận từng câu từng chữ mà cô nói là thật hay giả
"Em tên gì?"
Tống Tiểu Tình ngây người, nhưng không sao, chỉ một cái tên thôi mà, để hắn mua bánh trước đã, nếu như còn không bán được bánh nữa thì xác định tháng này làm không công nhé
"Gọi tôi là Tiểu Tình"
Phó Quân Hạo mím môi cười, nụ cười này che dấu sự hưng phấn trong lòng
"Tiểu Tình...Tiểu Tình"
Tống Tiểu Tình tròn xoe đôi mắt nhìn Phó Quân Hạo đang lẩm nhẩm tên mình như bị trúng tà
"Phó tiên sinh...anh...anh bị trúng tà à...cứ lẩm nhẩm đọc tên tôi làm gì?"
Phó Quân Hạo bắt gặp ánh mắt của cô thì dường như bị điện giật vậy, cảm giác tê rần chạy khắp cơ thể. Anh đảo mắt nhìn sang hướng khác một giây rồi lập tức quay lại trực diện nhìn cô, thu hết bộ dáng cô vào đáy mắt mình
"Hỏi một câu nữa, mua hết chỗ bánh ở đây"
Tống Tiểu Tình ngẩn người như không tin vào sự thật "Gì cơ? Phó tổng, anh không đùa đúng không?"
"Không" Phó Quân Hạo lãnh đạm đáp lời
"Vậy là anh nói thật?" Trái tim xôn xao như sắp nhảy ra khỏi lòng ngực vì vui mừng
Ôi mẹ ơi
Trúng độc đắc rồi
"Ừm" Anh mỉm cười chào thua
Tiểu Tình trầm ngâm suy tư một lúc. Phó Quân Hạo bất đắc dĩ mỉm cười mà trêu chọc
"Sợ tôi không có tiền trả à?"
"Phải" Nhận ra mình nói sai, Tiểu Tình như lột vỏ vậy, cô vội nở ra một nụ cười lấy lòng "À...không không..."
Chưa nói hết câu thì đã bị Phó Quân Hạo nói xen vào
"Tiền thì tôi không thiếu, chỉ cần em thích, tất cả là của em"
Chuyện quỷ gì vậy nè. Bà cô Tiểu Tình nhà ta tuy mê tiền thật nhưng chưa chắc đã thiếu tiền đến mức bán mình đâu nha.
Tống Tiểu Tình không nhịn được nữa, sắc mặt hớn hở như sắp tóm được một đống kho báu vô chủ "Được, ngài hỏi đi, tôi sẽ trả lời không sót một chữ nào"
Vừa nghe được mua hết bánh là thái độ thay đổi một trăm tám mươi độ. Tống Tiểu Tình, cô thật thiếu quy tắc
Quy tắc là gì, có giúp tôi kiếm được tiền không?
Mê tiền đến mức bị che mờ cả mắt
Phó Quân Hạo ậm ừ rồi nói ngay một câu, không rớt lại một chữ nào
"Em có bạn trai chưa?"
Vừa nghe xong câu hỏi thốt ra từ miệng của Phó Quân Hạo, Tiểu Tình như người câm gặp phải kẻ điếc. Cô không tin bản thân lại bị một người trực tiếp thăm dò như vậy.
Nè Phó tiên sinh, cái này là chuyện riêng tư của người ta đó nha
"Anh nghĩ anh là ai mà muốn lấy thông tin từ miệng tôi...Tôi nói cho anh biết
tôi đây mới không cần
"
Đang khí thế hừng hừng, Phó Quân Hạo rút ra một tấm chi phiếu nhẹ nhàng đặt xuống trước mặt cô. Mắt Tống Tiểu Tình sáng rực như trăng đêm rằm
"Chưa"
Sợ Phó Quân Hạo nghe không rõ, cô vội lặp lại một lần nữa kỹ càng hơn, phát âm cũng rõ ràng đến kinh ngạc
"Tôi chưa có bạn trai
Chắc chắn luôn"
Phó Quân Hạo "..."
Trời à...Thật là không còn gì để nói...Phó Quân Hạo cũng không ngờ rằng chỉ cần mang tiền ra là có thể nói chuyện với cô gái tưởng như không thể chạm tới được ấy.
Đồng tiền là vạn năng đây mà
Chương 8: chuẩn bị cho buổi tiệc
Điều cần hỏi đã hỏi, cần nói đã nói, Phó Quân Hạo mang hết số bánh mà anh "mua" được để hết ở ghế sau. Chiếc Aston Martin đậu ngay trước tiệm bánh mãi không chịu đi, Phó Quân Hạo ngồi trên xe, hạ kính, châm một điếu thuốc, anh rít từng hơi, vẻ ngoài trông thật thoải mái
Nhưng ít ai để ý rằng ánh mắt của Phó Quân Hạo chỉ hướng vào một vị trí nào đó trong cửa hàng bánh ngọt Jollie.
Vừa nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc đứng trước cửa, Tống Tiểu Tình vội vàng bước ra ngoài, trên tay còn cằm một cái túi vuông bằng giấy cứng.
"Đời cậu nãy giờ"
Tống Tiểu Tình lén lút nắm cổ tay Liễu Tâm Như, kéo cô vào một góc khuất.
"Đây này, may mắn là dáng người cậu không kém xa mình nên dễ dàng design cho cậu, cũng không bị ai nghi ngờ. Nếu để chú Rew biết được rồi mách lại với cha mình thì tiêu luôn"
Liễu Trang Như làm ra bộ mặt hiển nhiên "Nếu biết nguy hiểm thì đừng có mà giở trò"
Tiểu Tình bị bắt bài nên luôn cố tỏ ra ngoan hiền, thiện lương:"Mình biết rồi mà, cậu đừng như vậy nữa, mình sẽ đau lòng lắm"
Liễu Trang Như hai tay nắm hai bên đôi gò má bầu tròn của Tống Tiểu Tình mà kéo mạnh ra "Cho cậu chết nè"
"AA~
đau quá đi à" Tiểu Tình lộ vẻ mặt đáng thương, trông như uất ức ngàn lần mà không được giải trừ
Liễu Trang Như lần nào cũng vậy, chạm phải đôi mắt biết nói của Tiểu Tình là y như rằng không đánh cũng hàng
"Được rồi, không đùa nữa, mình về chuẩn bị đây. Không là muộn mất"
"Được được, hảo tỉ muội, cảm ơn cậu ngàn lần" Tiểu Tình vỗ vỗ tay lên đầu Liễu Trang Như chẳng khác gì dỗ dành con gái ngoan
Liễu Trang Như uất ức hất tay cô ra "Xéo ngay"
"Bái bai" Tiểu Tình rụt tay lại cười hề hề
Tất nhiên những chuyện diễn ra lúc nãy đều không thoát khỏi cặp mắt của Phó Quân Hạo. Anh lẳng lặng nhìn theo cô gái đang ung dung quay trở lại tiệm bánh. Khóe môi cong lên nhẹ nhàng.
Ít lâu sau, tháo bỏ đồng phục trên người, Tống Tiểu Tình bước ra cửa, vươn vai một cái thật mãnh liệt, ánh nắng chiều chiếu thẳng vào mắt làm cô phản xạ theo bản năng, dùng tay che mắt lại. Vốn không để ý đến xung quanh, cô nhanh chóng bắt một tuyến xe bus đến Đại Học A
Chiếc xe Aston Martin cũng lăn bánh theo, xe dừng lại tại trường Đại Học A. Ánh mắt lọc sản phẩm của Phó Quân Hạo lập tức hoạt động, chế độ tự động bỏ qua hết những món hàng thông thường, đến khi tìm thấy món đồ hợp ý muốn thì dừng lại ngay. Tiểu Tình tiến thẳng vào thư viện của Đại Học A – Thư Viện A nằm đối diện trường Đại Học A
Phó Quân Hạo gần như đã nghĩ ra điều gì. Thì ra Tống Tiểu Tình và Phó Kình Vũ cùng là sinh viên của Đại Học A.
Lại sắp có việc làm cho Phó Kình Vũ rồi. Bản thân anh đúng là quá bận rộn rồi. Chị dâu tương lai à, mau ngoan ngoãn phối hợp chút đi. Em sắp bị anh hai hành chết rồi.
Chương 9: khai vị mỹ nam
19 Giờ tối, tại Buổi tiệc của quý cậu ấm cô chiêu
Khán phòng tràn ngập những âm thanh du dương, màu sắc lung linh từ đèn hoa, lễ phục đến cách bày trí, tất cả dường như đang cố ý trưng bày bộ mặt xa hoa nhất của mình
Vì cố ý giấu giếm nên Liễu Trang Như không dám xuất hiện một cách công khai, cô âm thầm đi vào buổi tiệc không hề phát ra một chút hào quang nào.
Như đã kế hoạch trước, Liễu Trang Như dùng một mảnh khăn che mặt, nhưng vì Tiểu Tình dự trước mọi thứ nên đã nhờ nhà thiết kế Rew đặc biệt thiết kế một bộ trang phục không cần lộng lẫy quá, chỉ cần kết hợp được với mảnh khăn che mặt kia là được.
Liễu Trang Như được chú Lâm quản gia sắp xếp cho một căn phòng riêng, xung quanh bao bọc bởi lớp kính trong suốt, nhìn ra bên ngoài không xảy ra vấn đề gì. Tránh để người khác chú ý. Cũng an tâm rằng, chú quản gia cũng được Tiểu Tình đưa đến để theo Liễu Trang Như đề phòng bất trắc, vì cô không nỡ để Liễu Trang Như gặp tình huống khó xử.
Chiếc Aston Martin dừng ngay trước cửa, một người thanh niên ngoài hai mươi tuổi bước xuống, mọi ánh nhìn dồn hết vào anh ta
"Là Phó Kình Vũ"
"Thật sao? Đẹp trai thật. Có Phó Kình Vũ không biết Phó Quân Hạo có đến không?"
"Anh em Phó gia nhan sắc cao quá đi à, tôi muốn gả cho anh ấy"
Phó Kình Vũ đi vòng qua bên kia mở cửa xe. Lại một người đàn ông bước xuống. Người này trông chững chạc hơn nhiều, hào quang tỏa ra trên người anh ta thật khó có thứ ánh sáng nào mô phỏng được.
"Ôi Ôi
..ôi...là
là Phó Quân Hạo, chính là anh ta"
"Lần này Đế vương thật sự giá lâm rồi"
"Vừa lúc nãy tôi còn nghĩ không biết Phó Quân Hạo có đến cùng không thì quả thật là đến thật, tôi không tin vào mắt mình nữa"
"Phó tổng, em muốn làm vợ anh"
Vừa thấy họ Phó xuất hiện, mấy vị tiểu thư ở đây gần như mất hết tự tôn của mình luôn rồi. Đám fan não tàn phiền toái
Liễu Trang Như thấy mọi người túm tụm lại nên cũng hiếu kỳ ghé mắt qua xem, thì ôi mẹ ơ "Là người đó, idol của mình."
Tống Tiểu Tình lần này mình phải cảm ơn cậu rồi, gặp được idol của mình ở nơi này. Chuyến này đi quả thật không uổng phí, có chết cũng không uổng phí.
Phó Quân Hạo khí thế hừng hực bước vào. Đến cửa Phó Kình Vũ đưa cho nhân viên một tấm thiệp mời.
Nhận lấy thiệp, nhân viên mỉm cười đưa tay ra một cách cung kính "Mời hai vị"
Phó Quân Hạo lãnh đạm bước vào. Ánh mắt quét qua một lượt quanh hội trường. Sau đó bước vào ngồi xuống một bàn, Phó Kình Vũ cũng hậm hờ bước vào theo sau.
Ở một góc nào đó trong bữa tiệc, mặc cho mọi ánh mắt dòm ngó rình rập mình, Phó Quân Hạo như xem như vô hình, anh chỉ tập trung vào việc chính của bản thân
"Điều tra nơi ở cô gái đó cho anh"
Phó Kình Vũ như bị ngơ ngơ "Anh nói ai nữa?"
Phó Quân Hạo liếc mắt nhìn Phó Kình Vũ làm Phó Kình Vũ rùng mình một cái rồi chợt thông minh hẳn ra "Ôi ôi
là cô gái chủ biển số xe lần trước à"
Nhìn một cái cũng khiến Phó Kình Vũ nâng cao được chỉ số IQ
"Ừm" Phó Quân Hạo lười biếng ngã người ra phía sau "Cho em thêm một ít trợ giúp"
Phó Kình Vũ mừng không khác gì gặp phải kho báu "Lần này tốt thế à? Được trợ giúp nữa cơ
Cho xin...cho xin..."
Phó Quân Hạo mặt không một chút cảm xúc "Cô ấy tên Tiểu Tình, học cùng trường Đại Học A với em"
Phó Kình Vũ méo mặt "Trợ giúp của anh cũng "lớn" thật đó. Mà thôi ít ra có còn hơn không?"
Nói đến đây, Phó Kình Vũ như vừa sực nhớ ra một chuyện quan trọng
"Anh, chuyện của Tống tiểu thư em đầu hàng rồi, tìm không được bất kỳ một thông tin gì hết"
Phó Quân Hạo nghe vậy liền sắc mặt lập tức thay đổi "Lần này anh nghĩ sẽ gặp được Tống Tiểu Tình, cô gái đó chắc chắn sẽ đến đây, đã là danh môn thì không cô gái nào sẽ bỏ qua cơ hội họp mặt lần này của giới con nhà giàu"
Phó Kình Vũ nghi ngờ liền hỏi ngay "Anh chắc vậy à? Lỡ cô ta không đến thì sao?"
Phó Quân Hạo "Không thể? Vì Tống Chính Ngạn sẽ bắt buộc cô ta đến những nơi như thế này để lấy kinh nghiệm. Huống hồ lần này là do ông ta tổ chức"
Phó Kình Vũ lúc này mới có thể giãn cơ mặt ra một chút
"Em cũng hy vọng tìm được Tống Tiểu Tình. Nắm bắt được hành tung của cô ta thì Tống Chính Ngạn sẽ không còn là mối nguy hiểm đe dọa chúng ta nữa. Lần này em cũng có lòng tin là cô ta sẽ xuất hiện. Với lại còn phải rất long trọng nữa."
"Cô gái này thật kỳ lạ, tại sao ngay cả một dấu vết nhỏ cũng không để lại"
(Thứ Tư 23 thág 10 2019) ·
Sửa ·
Xóa