Cuộc nói chuyện ngắn lúc dừng đèn đỏ.
Sáng nay, thời tiết ở chỗ t có vẻ mát mẻ, trời xanh mây trắng gió thổi lộng lồn tội gì mà không vác xe ra lượn vài vòng ? Chuyện cũng đéo có gì để nói cho đến lúc t dừng đèn đỏ. Trên con xe lead có 3 mẹ con. Thằng anh ngồi sau, thằng em ngồi trước và tất nhiên là bà mẹ ngồi giữa.
Thằng anh tự dưng chỉ vào em mình và nói
- Mẹ ơi, em Bi là củ lạc.
- Không, em không phải củ lạc.
- Thế mẹ ơi em Bi là củ khoai à ?
- Không, em không phải củ khoai.
- Ơ, thế chẳng nhẽ em Bi là củ sắn ?
- Không, chả là củ đéo gì cả.
- Chắc chắn em bi là củ...
- D!T MẸ, CỦ CAC* ĐẤY, HỎI ÍT THÔI !!!
Đúng lúc đấy đèn chuyển xanh, người mẹ phóng đi với tốc độ bàn thờ, câu trả lời vẫn khiến một số người trong đó có cả tôi ngỡ ngàng, đứng thẫn thờ cả người cho đến khi thằng xe thồ đằng sau gào mõm lên
- Đ!T MẸ ĐÈN XANH RỒI MÀ CÒN NGỒI CHỀ LÒN RA ĐẤY ĐÉO CHO AI ĐI À ?
Tôi mới phóng vội.
Kết thúc buổi sáng với những con người vui tính.
Lại nhớ những lần chở má tôi đi chợ.
Khỏi phải nói, mỗi lần ngồi lên xe, má tôi luôn đề cao tính an toàn, kỉ luật. Từ nhà tôi ra chợ chỉ 5 phút đi xe, lại còn chạy đường trong, không phải ngoài quốc lộ. Nhưng má tôi không nghĩ thế. Má tôi coi quãng đường tới chợ là một quá trình dài với 81 kiếp nạn. Và vì vậy, má bắt tôi đội mũ bảo hiểm loại ngoại cỡ, có kính. Cái loại chỉ để dành cho những đứa sọ to mà khi đổ nước vô, bạn có thể nuôi được cả cá mập. Trông kinh tởm, kệch cỡm đến phát hờn.
Nhưng đéo đội lại đéo được. Thôi. Vì má vậy.
Tôi điều khiển xe. Còn má thì điều khiển tôi. Tốc độ ra sao, quẹo cua thế nào, đèn đóm còi đường phải y lệnh má. Những lúc chạy chậm để tránh loài người, thì má tôi sốt ruột, bấu mạnh vào eo tôi đau điếng.
- Khiếp. Mày chạy cứ như tiểu thư đi đái. Đợi ra tới chợ người ta về hết.
Thế là tôi lại phải chạy nhanh. Chạy được một đoạn, má tôi lại hết hứng thú với tốc độ. Tay cầm cái bóp gõ cái đốp vô đầu tôi.
- Mày chạy gì như ăn cướp thế ?
- Tao mua xe cho mày chạy không phải để đua xe mất dạy như này nhé !!!!
🤷🏻♂️🤷🏻♂️🤷🏻♂️🤷🏻♂️
Qua từng đoạn ngã 3 ngã 4, má yêu cầu tôi phải bóp còi. Mặc dù đường sá chả có ai. Nhưng vẫn phải bóp. Người không nghe thì chó mèo nghe. Có lần, má bắt tôi bóp còi, chỉ để nghe cho vui tai, đỡ buồn.
Tôi đã từng đề nghị má tôi chạy xe luôn cho dễ ý má, thì má tôi gào vào mặt và bĩu môi chê nhờ có tí cũng khó khăn. Rồi má lại lê thê những câu chuyện ngày xưa má giúp bà ngoại đi chợ, mua đồ, phải đi bằng chân đất, dãi nắng khổ sở vất vả chứ làm gì có xe cộ sung sướng như bây giờ. Nhưng tôi biết thừa, hồi đó má chỉ đầu têu chơi trò đánh nhau với bọn con trai và đi chọc chó.
Thôi kệ. Đàn bà là loại đàn khó hiểu. Nên thôi tôi không ý kiến nữa. Đường tới chợ bình thường có một đoạn. Nhưng chở theo má tôi thì đoạn đường nó giãn ra thành 3 cái thung lũng chập lại. Dài thoong.
Cuối cùng, cũng tới nơi. Má tôi xuống xe, dặn tôi đứng yên ở đây đợi má. Không được la cà, đi theo người lạ. Thiếu điều, má quấn bỉm quanh đít tôi nữa là biến tôi từ một thanh niên hăm mấy tuổi đầu thành đứa con nít ỉa đùn suốt ngày gọi mẹ.
30 minutes later..
1 hour later...
2 hours later
Vẫn không thấy má tôi đâu.
Khi mặt trời đu tới đỉnh đầu, những rặng cây bên đường hét lên “dit con mẹ nóng thế” thì má tôi mới xuất hiện, cười hề hề và chửi con mẹ Lan bán cá cứ hỏi chuyện mãi, không dứt ra được.
Lượt về, má giành suất cầm tài. Tôi ngồi sau ôm đồ. Tôi hơi sợ. Vì trước giờ má tôi chỉ biết chạy xe tay ga. Chứ có bao giờ chạy xe số. Nhưng lòng mẹ lớn hơn lòng tin. Thôi cứ để má làm điều má thích.
Má đạp số, rồ ga. Chiếc xe lao đi vun vút. Có con chó nằm hóng nắng bên vệ đường. Như có nam châm, má tôi cứ è hướng con chó nằm mà lao tới và cán trúng đuôi nó. Con chó đau quá. Kêu oăng oẳng và té mất hút. Má tôi tức mình, mồm lẩm bẩm.
- Đm lũ chó ngu. Vô trong nhà mà nằmmm. Tao cán cho chết hết bây giờ khiếp nữa chó với chả cỏ thả rông đầy đường.
Về đến nhà, má tôi loe ngoe thế nào tông mẹ vô bình chậu cảnh. Bể toang. Và má đổ thừa do tôi mập địt khiến má tôi khó lái
(Thứ Ba 12 thág 11 2019) ·
Sửa ·
Xóa