Bấm Vào Nhóm Sex Zalo
ChatOla.org
Vào Nhóm Zalo Xem Gái Live Đóng Phí 100k.Liên Hệ Admin Hoàng Tuấn Zalo 0878822351
Chào mừng đến ChatOla - Nơi cảm xúc thăng hoa

Chat Sex Ola Với Gái Xinh.Đăng Ký Chat Sex Online Miễn Phí. Chat Webcam Free, Chat Ola Thâu Đêm Chat Zalo.Tải Và Xem Phim Sex Miễn Phí
Diễn Đàn Giao Lưu Kết Bạn Hót Nhất Hiện Nay
.
Chọn: Đăng ký miễn phí
( Miễn phí hoàn toàn 100%)
Web chát sex ChatOla.Org tự hào là trang ket ban truc tuyen hữu ích trên điện thoại, mỗi ngày có hàng nghìn lượt đăng ký tham gia và không ngừng gia tăng.

Web Online -Diễn Đàn Kết Bạn-Chat Online Miễn Phí


√ Chưa Có Nick Chọn Đăg Ký
»♣Đăng ký miễn phí♣«
†↓↓↓↓↓↓↓↓†
√ Đã Có Nick Hãy Đăng Nhập
»♣Đăng nhập tại đây♣«

ChatOla.Org nơi hội tụ các thành viên chát từ wapego, kembong, chat24h, gaubong,các trang wap chát thời ego.
Hướng dẫn sử dụng wap
Lưu ý: Không chát sex có thể chặn tin nhắn tất cả để chém gió vui vẻ
Có Thể Bạn Cũng Quen ...
chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex

Lần hoạt động cuối

Diễn đàn / Góc yêu truyện / Truyện ngôn tình
Tìm kiếm
  Gửi thời thanh xuân rồi sẽ qua của tôi-16
Neko-chan [Off] [#]
i love you when you call me Señorita

Những năm tháng 16 của tôi chính là phần bắt đầu của câu chuyện này.

Đây thực chất là nhật kí. Tôi muốn viết để lưu giữ những nhiệt huyết của mình.

Chỉ là một học sinh 16 muốn với đam mê riêng, những chia sẻ riêng, kiểu sống riêng.
Thế thôi.

Gần đây tôi bị ám ảnh bởi hai từ ""thanh xuân"" và ""tuổi trẻ"" rất nhiều.

Là do đọc Cô gái năm ấy chúng ta từng theo đuổi và H2. 1 tiểu thuyết, 1 manga. Tất cả đều quá đỗi hay.

Nếu tôi có thể sống hết mình như thế...


Nỗi ám ảnh khi bị bạn thân bỏ rơi
Tôi chợt nhận ra.

Bản thân tôi đối với các cậu mà nói.

Chưa bao giờ thuộc về thế giới đó cả.

Có những chuyện tôi không bao giờ hiểu, không bao giờ biết, không bao giờ chạm tới.

Rằng tôi chỉ là kẻ thứ hai.
Lựa chọn thứ hai.

Hôm nay, tôi thử đi chậm lại một chút, muốn xem có ai chịu đợi tôi không. Kết quả tất nhiên là không ai cả. Tôi có thể tự cười vào mặt mình. Tại sao không chịu đi nhanh để bắt kịp bọn họ? Tại sao luôn tự tách mình ra?

Cái thế giới mục nát trong tôi sắp vơi cạn hết nhiệt huyết rồi. Không, là chưa từng có nhiệt huyết. 17 tôi không sống mà là tồn tại. Luôn tự huyễn bản thân có bao nhiêu hạnh phúc. Thật ra lại là bao nhiêu cô đơn.

Tôi.ghét.chính.mình.

Loại người tôi ghét thật ra lại chính là bản thân. Vì thế đến giờ vẫn luôn bị bỏ lại. Giá như có thể trách ai đó. Giá như không phải lỗi của tôi?

Mối quan hệ của tôi và cậu, từ bao giờ lại trở thành thế này? Tại sao khó chịu mà không thể nói ra? Tại sao không chửi thẳng vào mặt tôi này? Một đứa như tôi thì có thể nhận yêu thương từ ai? Nói hết ra như thế chắc hẳn tôi sẽ tự biết điều mà lùi xuống.

Tôi nên sống vì người khác nhiều hơn.

Phải rồi. Nên như vậy.


Đừng để tuổi trẻ của tôi phải cô đơn
"Càng trưởng thành càng cô đơn

Càng lớn khôn càng bất an."

Cứ lớn lên thế này, tôi có phải đã thay đổi rất nhiều không?

Các cậu cũng không còn hiểu tôi nữa, giống như tôi đối với các cậu. Hằng ngày gặp nhau, có phải rất chật vật nghĩ ra chuyện để nói không? Có phải rất nhạt nhẽo và khó chịu?
Mối quan hệ ấy, tôi rất bất an. Chúng ta không phải dễ dàng mà thân nhau, không phải dễ dàng mà chọn nhau để cùng trưởng thành. Tôi là loại người càng chơi càng chán, càng hiểu càng ghét?

Tình bạn 4 năm cấp 2 của tôi đã qua đi không để lại một dấu vết. Hai chúng tôi không có tấm ảnh chụp chung nào, không giữ lại cho nhau một vật kỉ niệm nào. Chỉ còn lại vài hồi ức mờ nhạt. Nghĩ đến thật chua xót.

Còn các cậu, có phải rồi cũng như thế?

Đi qua rồi không gặp lại. Thân nhau rồi xa cách. Yêu quý đến xa lạ. Nghe thật buồn.

Đừng như vậy.

Đừng để tuổi trẻ của tôi phải cô đơn.


Có một chàng trai cùng tôi đi qua thanh xuân
Chúng ta thật buồn cười.

Chúng ta gọi một chàng trai ở xa 4000 km, 4 giờ bay, và thứ khoảng cách vô cùng là "người ấy".

Chúng ta luôn có thể tự an ủi mình, dù đơn độc thế nào thì vẫn còn người ấy.

Chúng ta mỗi ngày thức dậy với bao bộn bề đời thường, nhưng đến đêm đặt lưng xuống giường cũng phải nhìn người ấy một lần nói "Chúc ngủ ngon".

Chúng ta thật ấu trĩ.
Chúng ta luôn miệng nói:"Người ấy là cả tuổi trẻ của tôi", nhưng chúng ta biết, người ấy còn chẳng quan tâm đến sự tồn tại của chính mình.

Chúng ta lặp lại những việc làm không có kết quả, chẳng mong được biết đến, chỉ là để người ấy biết rằng người ấy không cô đơn.

Chúng ta coi người ấy là đích đến, vì thế mà hy vọng và cố gắng.

Chúng ta cũng thật đáng thương.
Được đề xuất cho bạn
Vợ Yêu! Muốn Trốn?
Vợ Yêu! Muốn Trốn?
SUZUKI HỖ TRỢ 0% LÃI XUẤT TRONG VÒNG 6 THÁNG - Click ngay
SUZUKI HỖ TRỢ 0% LÃI XUẤT TRONG VÒNG 6 THÁNG - Click ngay
Suzuki
Đề nghị từ
Chúng ta khi buồn đều tìm đến người ấy, rồi lại thấy buồn hơn.

Chúng ta chỉ mong người ấy không lừa dối mình, rồi lại nghĩ thế giới mà người ấy sống - không phải chỉ toàn là mặt nạ thôi sao?

Chúng ta tự huyễn bản thân rằng mình được yêu thương, rồi lại - tất nhiên - là tự thương mình.

Nhưng là, chúng ta chọn được sống như vậy. Đây là một loại tin tưởng vô cùng cố chấp. Mà tôi nghĩ, như Kha Cảnh Đằng nói ấy: "Tình yêu không kết quả, chỉ cần nở hoa, màu sắc đã rực rỡ rồi. Được trông thấy màu hoa rực rỡ đó, tuổi trẻ của tôi không còn gì hối tiếc cả."


Tôi ở đây để kể cho mình nghe về những lúc vỡ tan tành, những lúc ngã không đứng nổi, những lúc lạc đến hoang mang. Nếu có ai nghe cùng thì thật tốt, bởi vì, tôi vẫn tin là, tất cả chúng ta đều chông chênh.

Thôi được rồi, mới Mười Bảy thôi, sao lại nói nghe đau đớn thế.

À mà, trưởng thành là thế, là đau đớn như thế đấy. Tôi lạc loài trong đám người tôi biết mà chẳng quen, tôi lạc loài trong đám người quen mà chẳng thân, tôi lạc loài trong đám người thân mà chẳng hiểu. Tôi muốn ở một mình.
Khi Mười Bảy, ai đối với tôi như nào, tôi sẽ đáp lại như thế. Ai muốn cùng tôi đi học về, tôi sẽ đợi người ấy. Ai nói tôi đừng đau lòng, tôi sẽ nhớ mà không đau lòng nữa. Và, nếu ai không cần tôi, tôi cũng sẽ không cần người đó. Có đi, có lại. Bởi vì còn non nớt, nên không muốn nắm nhầm người để chẳng may nhỡ có nắm chặt quá lại đứt tay. Bởi vì còn trẻ, nên đã thương thì thương nhiều lắm.

Thành phố của tôi, có những buổi chiều Đông rất ấm. Đó là ngày mà bầu trời không cần màu xanh, nắng không cần màu vàng, và hoa hồng cuối phố chưa cần nở, nhưng gió vẫn thổi lòng đi xa. Tôi chờ một người ở xa đến, tôi chờ anh ta chỉ để nói rằng: "Em đã chờ anh rất lâu rồi." Nếu anh có đến thì hãy đến vào một buổi chiều Đông như thế. Tôi muốn anh quàng khăn mỏng, sơ mi trắng và quần jeans đen, khoác jacket cùng màu với tôi. Tôi sẽ ôm tay anh, đi trên đoạn đường mà tôi quen. Anh sẽ nắm tay tôi, kéo tôi sang đường. Tôi muốn làm cho anh nhiều thứ. Vì thế nếu anh có đến, chỉ cần vào một ngày Đông ấm áp, tôi vẫn sẽ ở đây.

Tôi nhận ra có ước mơ là không đủ. Mỗi ngày đi học tôi lại thấy nhục nhã. Bảng điểm của tôi be bét những con điểm kém. Tôi sợ, tất cả. Những năm cuối cấp, có vẻ người ta trông mong ở tôi nhiều hơn là cái ước mơ không rõ ràng. Những lần chán nản như thế, tôi lại tự hứa sẽ thay đổi. Và tất nhiên, là chưa làm được. Tôi xấu hổ với thành tích của bạn bè. Vì ghen tị, vì ích kỉ, mà tôi cố gắng tránh xa, càng xa càng tốt. Tôi nhận ra, trưởng thành còn đau đớn vì nhận ra mình ngu dốt.

Ở đây, là một cánh đồng hoang.


Mười bảy mười tám
Khi Mười Sáu tôi đã dặn mình phải sống thật nhiều lần tuổi Mười bảy. Khi sắp hết tuổi Mười Bảy này, tôi nhận ra mình không thể sống một tuổi Mười Tám như tuổi Mười Bảy nữa.

Tôi đã hứa với tuổi Mười Bảy rất nhiều, tôi mang từng tháng từng ngày ra đo đếm với cái tuổi ấy, với những việc tôi phải làm trong cái tuổi ấy.
Tuổi Mười Bảy hi vọng chẳng thiếu. Tuổi Mười Bảy chỉ cần cố gắng và nỗ lực. Tuổi Mười Bảy đứng trước khó khăn đầu đời vẫn cười và vui vẻ. Một tuổi Mười Bảy như thế tôi vẫn muốn được sống tiếp. Một tuổi Mười Bảy như tôi nói chỉ cần được yêu thương, chỉ cần có bạn và cả thành phố này.

Tuổi Mười Bảy có ban công và hoa giấy, có một bầu trời và đôi mắt đầy sao, có gió và bụi đường của cả thành phố ôm lấy mình.

Bây giờ, đã là tuổi Mười Tám.

Chúc mừng sinh nhật, Mười Bảy.


"tôi nhận ra hôm nay là chủ nhật vì đầu đã hơi ngứa, tóc đã hơi bết. 3 giờ chiều chủ nhật ngày 10 tháng 1 năm 2016, tôi đã không ở bên ai trong 1 phút. tôi sẽ không thể nhớ mãi 1 phút này.

người ta hay làm phim về một chứng bệnh tôi không nhớ tên, người mắc bệnh sẽ không có ký ức, tức là sống mà không có quá khứ. tôi không biết như vậy là bất hạnh hay là may mắn. đôi khi tôi nghĩ đó là may mắn, đôi khi tôi nghĩ đó là bất hạnh. đôi khi tôi cũng muốn được bất hạnh như thế, để biết đâu lại thấy mình may mắn.
vòng tròn giao tiếp của tôi nhỏ bé, tôi hài lòng với điều ấy. tôi không thể duy trì quá nhiều mối quan hệ cùng một lúc. và dăm ba bạn bè đối với tôi cũng là đủ. nhưng hôm nay là chủ nhật, đầu tóc tôi bộn bề, tôi muốn ra ngoài hơn là ở nhà gội đầu. tôi muốn được giao tiếp. tôi muốn mở rộng lòng mình, muốn có những mối quan tâm mới, những cuộc trò chuyện mới. với loài người và những kẻ đồng loại.

có những lúc phim ảnh và sách vở không thể cứu nổi tôi. chúng làm tôi không thấy mình cô đơn. nhưng lại làm tôi thấy đơn độc.

có một nơi tôi đi qua luôn ngước nhìn lên, đó là nơi trước kia tôi luôn ở đó nhìn xuống. tôi đã quên mình thấy gì khi ở độ cao 5 mét, nhưng đứng ở độ cao 0 mét, tôi thấy tôi. kì lạ là tôi lại thấy tôi. tôi 18 thấy tôi 17. và tôi tiếc."


Cho mình được an ủi cậu
mình viết cho Dung khi đang ngồi trên xe về nhà sau khi nhận được tin bà mất. kì lạ là trong đám tang mình không khóc, nhưng đến ngày lên xe xuống Hà Nội mình mới nhận ra nỗi mất mát có thật ấy, thế là hối hận mà khóc.

Dung hai-mươi, mất mẹ. từ ấy mình thấy người Dung như khuyết hẳn đi một phần, mình không biết Dung nghĩ gì nữa.

người bạn mình nói đến trong phần hai của câu truyện này, thực ra không bỏ rơi mình. họ vẫn ở đây. may mắn thay.

này Dung, tao viết cho mày khi đang ngồi trên xe về nhà.

cuối năm 20 chúng mình có thật là nhiều mất mát, thật là nhiều nỗi đau.
bởi vì ngày càng lớn, những người phải chia xa ngày càng nhiều.

có cách nào khiến cho trưởng thành không đau đớn không.

chúng mình vẫn chỉ là những đứa trẻ xấu xa, ích kỷ, và ngày càng đơn độc.

nhưng có thể cùng nhau mà đơn độc không.

tao biết mày giấu nỗi đau rất giỏi. biết mày chỉ muốn đi thật nhanh thật nhanh. biết là mày cũng không muốn trở về nữa.biết là có bao nhiêu tình thương cũng chẳng đủ cho Dung bớt buồn. bởi vì chẳng ai thay thế được mẹ.

nhưng Dung này, tao thương mày. có nhiều người thương mày. có thể mày không muốn biết cũng không cần, nhưng ít nhất có tao thương mày.

mong Dung bình an.



mong các cậu khi đọc những dòng này, cũng bình an. bởi ít nhất có mình ở đây an ủi các cậu.
(Thứ Ba 10 thág 12 2019) · Sửa · Xóa
  Tổng số: 1

Lọc theo tác giả
Xem chủ để ngoại tuyến (Offline)

Diễn đàn

Sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống