Cấp 2, họ học chung trường, cô là một cô gái kém cỏi, anh là một chàng trai nhút nhát ít được mọi người chú ý.
Cấp 3, họ học chung lớp, cô như một linh hồn đen tối xa cách thế giới, đắm chìm trong những tác phẩm bạc nhược và nghệ thuật thanh lịch. Một mình lạc lõng…
Anh không còn ngây thơ nữa, mà trở thành một người tài đức vẹn toàn, được nhiều người hâm mộ.
Cấp 3, hai người yêu nhau. Anh nói rằng chính những bí ẩn trong đôi mắt oải hương của cô đã thu hút anh, cô không nói gì.
Cô trốn học cùng anh đi xem phim, anh rất cảm động.
“Nếu một ngày anh không còn trên thế giới này… Em sẽ kết hôn với người khác và quên anh chứ?”
“Sẽ không! Nếu anh chết… em cũng sẽ chết!”
Anh cảm động ôm cô vào ngực. Anh còn quá trẻ để hiểu được lời hứa đó. Mà cô thì hiểu rõ ý nghĩa của lời hứa này.
“Nếu anh còn sống nhưng em lại trở thành một người khiếm khuyết thì sao?”
“Đừng nói bậy, em có khiếm khuyết nào?”
“Ví dụ…ví dụ… Em không thấy ánh sáng nữa, anh có yêu em không?”
“Đương nhiên, anh sẽ làm đôi mắt của em cả đời.”
Nước mắt cô ướt đẫm vai anh, cô biết đây chỉ là lời nói, sẽ không trở thành sự thật nhưng cô vẫn như cũ vô cùng cảm động.
Lên đại học, hai người học cùng trường nhưng khác khoa.
Anh rất bận, không có nhiều thời gian dành cho cô. Trong trường, cô như nhánh cây kỳ lạ thu hút nhiều ánh mắt xa lạ.
Lòng cô bắt đầu nảy sinh nghi ngờ với anh. Mưa sao băng hôm đó, là lần đầu tiên anh lừa cô. Cô muốn cùng anh đi xem sao băng, anh nói phải kiểm tra phòng.
Cô thất vọng buông điện thoại xuống, ở bên bờ sông, những ngôi sao sáng rực, cô nhìn thấy anh, bên cạnh anh là một cô gái xinh đẹp…
Cô nhìn những ngôi sao băng sáng bay qua, rất đẹp, cô nở nụ cười rạng rỡ ở ngôi sao băng đẹp nhất cũng là ngôi sao băng cuối cùng. Cô không cùng anh nói chuyện, mà rời khỏi bờ sông.
Ngày hôm sau, cô gọi điện cho anh.
“Ngày hôm qua là mưa sao băng của em.”
“… Thực xin lỗi… Anh…” Anh áy náy.
“Không sao… Lần sau chúng ta cùng xem.”
“Ba mươi năm! Cuộc đời có bao nhiêu lần 30 năm?…” Anh thực sự hối hận.
“Không có sao, đừng buồn, có anh, bao nhiêu 30 năm em cũng có thể chờ…”
Anh không nói gì, cô bật khóc.
Một tháng trôi qua, anh bận ôn thi, không để ý tới cô. Các bạn cùng phòng cũng bận, bận cho sinh nhật của mình.
Lúc này, cô mới phát hiện, hóa ra trong đầu cô chỉ có sinh nhật của một người, là sinh nhật của anh. Cô đi làm thuê kiếm tiền để chuẩn bị món quà đặc biệt cho anh. Xương cá được làm bằng ngọc bích, đây là món đồ độc nhất vô nhị, do cô thiết kế. Cô ở dưới tầng đợi anh, 4 tiếng trôi qua, tất cả các đèn phòng học đều tắt.
Mưa càng ngày càng lớn. Cô không có ô, cũng không có có chỗ trú, cô đã không còn đủ ấm. Anh trở lại, dưới chiếc ô cùng một cô gái… Anh uống rất nhiều rượu… Nhìn thấy cô…
“Sao em lại tới đây?… Muộn như vậy còn ở đây làm gì?” Anh không hạnh phúc như cô mong đợi.
“…Sinh nhật vui vẻ…” Cô đưa món quà cho anh.
Anh chạm vào bàn tay lạnh như băng của cô và ngọc lục bảo ấm.
“…Lục bảo bị em làm cảm động…” Nhìn sắc mặt của anh cô nói đùa.
“Em…”
“… Ngủ ngon… Em về đây!”
“Chờ một chút!…” Anh cởi áo khoác lên vai cô.
Cô từ chối. Anh thấy sự tuyệt vọng trong mắt cô mà không phải oán hận. Cô dần biến mất trước mắt anh. Bỗng nhiên anh cảm thấy như tuột mất thứ gì đó.
Một tháng, cô từ chối mọi thứ liên quan đến anh. Khi cô đứng trên sân khấu trong cuộc thi tuyển chọn ca sĩ của trường, ở vị trí ban giám khảo, anh đã rất kinh ngạc. Ánh mắt cô u sầu không có sắc thái.
“Hôm nay, tôi đứng đây là quyết định nhất thời, tôi của trước kia không có dũng khí đứng ở trên khán đài, hiện tại tôi muốn tặng bài hát ‘Kẻ ngốc trên bến tàu’ cho người tôi yêu nhất.”
Bài hát kết thúc, cô biết bọn họ đã kết thúc rồi, nhìn ngọc bích trên cổ anh là niềm an ủi lớn nhất của cô.
“Có lẽ đến cùng đau thương mới có thể hết hi vọng. Em không còn đủ sức để yêu anh… Vào ngày sinh nhật anh, em đã quay người đi với bao nhiêu nước mắt, hoàn toàn tuyệt vọng…Chúng ta chia tay!… Em… để anh đi!”
Cô đưa micro cho người khác, không liếc nhìn anh một cái rời đi khỏi mắt anh. Anh từ chối các cô gái xinh đẹp, dù biết rằng không còn ý nghĩa.
Cô bị gãy chân, cô nhìn thấy sự oán hận trong mắt của cô gái xinh đẹp. Cô không trách móc, những ngày bị thương chỉ có em gái có thể đến gần cô, cô từ chối tất cả từ anh. Thậm chí keo kiệt đến từ chối nói chuyện với anh.
Anh phát hiện, dường như người thân của cô chỉ có em gái.
Bốn năm đại học kết thúc, anh hổ thẹn với cô qua bốn năm.
Anh nhắn lại cho cô: Bốn năm, thời gian bốn năm của chúng ta trôi qua uổng phí. Em keo kiệt đến không thể nói với anh một câu. Khi em đi xuống khán đài anh phát hiện anh đã mất đi em, cuộc sống của anh không còn màu sắc nữa, anh không mong em quay về bên anh, chỉ xin em tha thứ cho anh. Chân của em là nỗi đau lớn nhất đời anh, dù nó đã khỏi hẳn, nhưng trong lòng anh, đó là món nợ anh nợ em… Anh sắp phải đi rồi, nếu em đồng ý tha thứ cho anh, thì hãy đến nhà ga tiễn anh…
Tại nhà ga, anh chờ cô đến phút cuối cùng. Cô không xuất hiện, anh thấy vọng rời đi. Ở trên xe anh phát hiện chính mình đang khóc, mà cô ở một góc vẫn chăm chú anh, rơi nuớc mắt đến khi xe lửa chạy xa khỏi tầm mắt.
Bốn năm. Cô chưa từng buông tha anh. Nhưng tại sao cô lại buông tha chính mình?
Ba năm sau. Thời gian nghĩa vụ quân sự hoàn thành. Anh trở về. Với sự an bài của gia đình anh kết hôn với một cô gái có ánh mắt sáng ngời. Anh không còn trẻ, đánh mất cơ hội là sai lầm, quý trọng những người trước mặt.
Nghe nói cô đã tốt nghiệp thạc sĩ, sắp rời khỏi thành phố, đến công ty nước ngoài.
Lễ cưới của anh, anh và vợ nhận được một giỏ lớn đầy sao, khi anh ký tên nhận bưu kiện, phát hiện một hàng chữ nhỏ: “Em mang tất cả ngôi sao và hy vọng lưu giữ vào ngày gặp lại, chờ đợi nhưng màu áo cưới trắng lại mặc cho người khác…”
Anh vô cùng kinh ngạc. Cô vẫn đợi anh. Anh biết nhưng ở hoàn cảnh này, bọn họ đều không thể lùi về phía sau. Tất cả vốn đã lãng quên đều bừng lên. Anh không còn tư cách để có được cô, chỉ có thể hoàn thành hôn lễ…
Sau lễ cưới, anh trở thành người đàn ông tốt lo cho gia đình. Đắm chìm trong hôn nhân, tạm thời quên giọng nói, dáng điệu nụ cười của cô.
Một tai nạn xảy ra phá vỡ hạnh phúc của anh… Anh mất đi thị lực… Bác sĩ nói chỉ cần tìm được người đồng ý hiến giác mạc, anh có thể hồi phục. Anh cùng vợ tràn ngập hy vọng chờ đợi. Tất cả hy vọng ăn mòn theo thời gian.
Vợ của anh chán ghét cuộc sống như vậy, một lần tranh cãi, cô ấy đã nói lớn: “Tôi không muốn sống cùng một người mù cả đời!”
Trái tim anh lạnh như băng. “Chúng ta…ly hôn!” Anh hạ quyết tâm, đau khổ nói.
Cuộc hôn nhân hoàn hảo kết thúc tại thời điểm anh đặt dấu chấm tròn. Vợ anh kiên quyết ra đi, không quay đầu lại.
Anh chán nản tới cực điểm. Thậm chí không còn đủ dũng khí để đối mặt với mọi thứ đen tối. Nhưng trong đầu luôn hướng về lời nói của cô: “Anh chết! Em chết!”, đó là lời nói vô cùng thiêng liêng, phải can đảm.
“Anh ấy…mù…”
Em gái vừa gọt táo vừa nói với cô.
“Chị nghĩ muốn mang lại ánh sáng cho anh ấy.”
“Không được!…Chị sắp phẫu thuật…”
“Tỷ lệ thành công là bao nhiêu? Trước khi chết chị muốn nhìn anh ấy hạnh phúc.”
Cô không ra nước ngoài, mà dành một năm sống trên vùng núi. Một năm trước, bác sĩ chẩn đoán tim cô có vấn để, cơ hội sống căn bản không lớn. Tỷ lệ phẫu thuật thành công chỉ có 7%. Nói cách khác, cuộc sống của cô sắp kết thúc… Nếu nói cô hối hận chuyện gì, thì chính là năm ấy ở nhà ga, cô không xuất hiện, làm cho anh thất vọng rời đi…
Anh từng nói, nếu cô mù, anh sẽ làm đôi mắt của cô cả đời… “Chi! Chị sẽ không chết! Sẽ không!” Em gái dựa vào người cô mà khóc. Cô xoa đầu em gái, nhìn ra ngoài cửa sổ… Hóa ra trời xanh như vậy…
Bác sĩ nói có giác mạc thích hợp cho anh… Anh rốt cục đợi được… màu đen của cuộc sống trôi qua…
Trên bàn phẫu thuật, cô liếc nhìn anh, cô biết anh sắp nhìn thấy ánh sáng. Cô yêu cầu bác sĩ giữ bí mật. Để giữ đúng lời hứa kia, lời hứa khiến cô cảm động năm đó. Cô trả giá đâu chỉ là thanh xuân…
Một tháng sau, anh nhìn lại được, anh có thể thấy ánh mặt trời. Anh bắt đầu tìm kiếm một tương lai tươi sáng. Không ai nói cho anh biết người hiến giác mạc, cuối cùng anh phải bỏ cuộc.
Đến khi em gái cô đến tìm anh.
“Anh phải đi gặp chị em… Chị ấy sắp không qua được…”
“…” Anh trầm mặc.
“Anh không thể đi… Anh đã mất thời gian dài để quên đi cuộc sống trong quá khứ…”
“Chị ấy phẫu thuật thất bại… không còn thời gian bao lâu…”
Em gái cô khóc đến thảm thương.
“Thực xin lỗi…” Anh không có can đảm gặp cô.
Bộp! Trên mặt anh hằn một bàn tay đỏ ửng.
“…Anh yên tâm, chị ấy đã không nhìn thấy nữa rồi, anh không có gì không dám đối mặt với chị ấy… Hôm qua, chị ấy phẫu thuật thất bại…”
Anh hiểu được một nửa. Cô yên lặng trả giá, yên lặng chờ đợi… Bệnh viện tràn ngập mùi thuốc. Anh đứng bên cạnh giường, nhìn cơ thể yếu ớt của cô.
Chuyện cũ rõ ràng ở trước mắt, bọn họ bỏ lỡ cả thời thanh xuân.
“Ai vậy?” Cô cảm nhận được có người, xa lạ nhưng hơi thở quen thuộc. Cô biết bản thân không thể chịu đựng nổi.
“…” Anh đau lòng, nước mắt che mờ, mắc nợ.
“…Là anh? Phải không?”
Anh không trả lời, nắm chặt tay cô. Cô cảm nhận được nhiệt độ của anh.
“Nhớ thời trẻ chúng ta từng hứa không?… Đừng buồn…”
Giọng nói yếu ớt của cô như nhát dao đâm vào lòng anh.
“…Nhớ rõ…” Anh nghẹn ngào.
“…Anh đã nói, nếu em mù…anh sẽ làm đôi mắt của em cả đời.” Cô biết mình không còn nhiều thời gian nữa.
“Đúng! Anh nói…” Anh đau lòng.
“Anh có thể… giúp em một việc được không?…Em muốn… ăn xoài… Anh giúp em đi mua…?”
“Anh…đi ngay… Em đợi anh!” Anh đứng dậy chạy nhanh ra ngoài.
Cô biết mình không thể đợi anh trở lại… nghe tiếng bước chân ngày càng xa… cô lại một lần nữa khóc trong lòng…
Có lẽ bọn họ đều là những người phiêu bạt. Chờ đợi một nghìn năm mới gặp được nhau, vì lời hứa mà xa cách…
Anh có được tương lai tươi sáng. Sự nghiệp, với năng lực của anh chắc chắn sẽ lại có thể tìm được một người vợ xinh đẹp, gia đình hạnh phúc… Cô an tâm nhắm hai mắt… Máy nhịp tim phát ra âm thanh chói tai…
Anh mua xoài lo lắng chạy về bệnh viện… Anh thấy người cô phủ vải trắng, người lạnh như băng, cô từng cho anh ấm ấp, cho anh ánh sáng…Thế giới của anh sụp đổ… Túi xoài rơi trên mặt đất…
Lời hứa thiêng liêng, cuộc đời đáng quý, tai họa vô tình, thật đáng buồn cho tình yêu đẹp… Bỏ lỡ… Bóng dáng của anh kéo dài trên hành lang bệnh viện rồi dần dần biến mất…
Trái tim anh đã mất trong tuổi trẻ… Có nụ cười, nước mắt của cô…
(Thứ Tư 27 thág 10 2021) ·
Sửa ·
Xóa