Cuối thu đầu đông là thời điểm thích hợp cho việc cải táng mồ mả cho người đã khuất. Nhà có người mất cũng đã tròn 3 năm, ngày bốc mả cũng đã đến. Trước đó mấy hôm tôi thấy mấy bác trong nhà tất bật chuẩn bị đồ đạc, gọi điện cho những người bốc mộ thuê nhớ phải đến đúng hẹn. Từ trước đến giờ nghe những từ như cải táng, sang cát cũng khá quen thuộc nhưng để mục sở thị tận mắt một lần thì tôi chưa bao giờ được thấy. Vốn tính tò mò, lại là người thích nghe những câu chuyện về kỳ ma, dị sĩ..những chuyện âm hồn người chết nên lần này tôi đánh bạo hỏi một bác lớn trong nhà:
— Hôm nào mà bôc mộ cho cháu ra đồng xem với được không..?
Ông bác tôi quay ra mắng:
— Chuyện bốc mộ cho người chết không phải chuyện đùa đâu mà xem với xét. Mà còn phải xem tuổi tác xung hợp thế nào mới được đi. Đâu phải cứ thích là di được, mà trời lạnh này ở nhà mà ngủ cho sướng. 2-3h sáng đã phải lịch kịch chuẩn bị đồ rồi đợi người ta đến là phải đi rồi đấy.
Tôi nghe thấy thế cũng hơi ái ngại, nhưng bác gái lên tiếng:
— Ôi dào, con cháu trong nhà, cậu nó ngày còn sống cũng quý nó lắm. Nó muốn đi thì cứ để nó đi, ông cứ quan trọng hóa. Cứ thế sau này giả dụ chết đi con cháu nó muốn bốc mả cho thì nó biết làm như thế nào. Việc này cũng không hay ho gì nhưng nó cần thiết đấy, ngày kia sang đây ngủ khi nào đi bác gọi dậy.
Bác trai nghe thế cau mặt:
— Ừ thì đi, nhưng đợi gọi điện cho bên kia hỏi qua tuổi đã. Không thừa, mà mày tuổi ngựa phải không….?
Tôi gật đầu lia lịa, đứng chờ đợi đợi kết quả từ phía bác trai. Lát sau ông ấy nói:
— Ừ không sao, nhưng hôm đấy đi thì nhớ cầm củ tỏi cho vào túi. Kẻo cậu cháu hợp vía, sống đã thân nhau rồi sợ lại theo này theo nọ rắc rối lắm.
Bác gái nói:
— Có theo thì nó cũng phù hộ cho cháu nó chứ cũng chẳng hại, mà từ hồi cậu ấy mất thằng này cũng kể nằm mơ thấy cậu mấy lần còn gì. Toàn cho lộc đấy mà có biết ăn đâu…
Tôi gãi đầu cười, bác đang nói đến cậu Long của tôi, cậu Long chết cách đây ba năm rồi. Cậu mất năm đó là 45 tuổi, gọi là đi được một nửa cuộc đời. Nhưng cậu lại không có vợ con gì, ngày còn sống cậu quý các cháu lắm. Chẳng hiểu sao bao năm cậu không chịu lấy vợ. Vì không lấy vợ sinh con nên tình cảm cậu dành hết cho các cháu. Nhất là tôi, có gì ngon là cậu để dành cho, lại hay cho tôi tiền nên tôi cũng quý cậu lắm. Đùng một cái năm đó cậu bị ốm, một trận ốm có lẽ cũng rất bình thường nhưng rồi nó đã cướp đi mạng sống của cậu một cách nhanh chóng. Tôi lúc đó còn không tin là cậu Long đã chết, cái chết của cậu đến nhanh rồi khi người ta đưa quan tài của cậu xuống cái huyệt đã đào sẵn cũng nhanh như vậy. Nó quá bất ngờ với tôi, cậu mất được một tuần mà tôi còn không tin đó là sự thật.
Trong tuần đầu họ hàng trong nhà đến, ngày hôm đó tôi nghe được những câu chuyện về cậu trước khi cậu mất. Bà tôi sụt sùi nước mắt khi nghe các bác nói, nhưng ai cũng đều nói cậu bị vong theo, kiểu như có duyên âm không cắt được đến lúc nó bắt đi thì phải chết thôi. Có người còn nói:
— Có phải đui què mẻ sứt gì đâu, còn hơn khối người ấy chứ. Vậy mà cứ yêu ai chỉ được dăm bữa nửa tháng. Cứ con nào mà nó dẫn về đây chỉ ba bốn hôm sau lại sợ mà chạy mất dép. Mà khổ cái thằng này bao năm hễ cứ nhắc đến chuyện đi xem thầy cúng viếng cắt duyên là nó lại nổi điên nổi khùng.
Một bác nắm tay bà nói:
— Lúc chuẩn bị ra đi nó còn nói câu cuối cùng: Vợ em đến đón em rồi.
Nghe những lời đó tôi lại càng thấy thương cậu hơn, duyên âm, ma quỷ là cái thứ chết tiệt gì mà lại ác như vậy. Bẵng một cái cũng đã ba năm trôi qua, và ngày kia là ngày cậu tôi được sang cát. Thấy bác trai đồng ý cho tôi đi cùng tôi vừa mừng vừa sợ, phim kinh dị ma mãnh xem cũng nhiều nhưng chưa bao giờ tôi được tận mắt thấy xương người chết. Sự tò mò đó khiến tôi háo hức đợi chờ đến ngày kia.
Rồi ngày đó cũng đến, đội bốc mộ thuê gồm 5 người đàn ông đã có mặt từ tối ngày hôm trước. Mọi thứ đã chuẩn bị đầy đủ từ mũ, áo, ngựa, ủng giấy, hoa đỏ, vàng mã….cho đến Tiểu, Quách…Rất nhiều thứ mà giờ nghĩ lại tôi cũng không thể nhớ hết được. Hôm đó trời mưa rả rích, vậy nhưng đúng đến tầm 1h sáng thì lại tạnh ráo hoảnh. Sau khi cúng gia tiên ở nhà xong tôi cùng các bác trong nhà và đội bốc mộ đi ra cánh đồng nơi cậu tôi được chôn cất. Trời đêm lạnh cắt da cắt thịt, chốn đồng không mông quạnh lại càng khiến con người ta nổi da gà mà lạnh sống lưng. Cũng may là đi đông người chứ không các vàng tôi cũng không dám ra đây một mình. Sau khi cúng vái làm lễ xong xuôi, dưới ánh đèn mờ mờ những người bốc mộ xem đúng giờ lành bắt đầu đào xúc những nhát xẻng, cuốc đầu tiên.
Không gian im ắng chỉ có những tiếng đào bới, tiếng gió khẽ rít qua những cây bạch đàn trồng xung quanh đó.
— Thấy rồi, nhẹ tay thôi kẻo lại vỡ.
Giọng một người trong đội bốc mộ vang lên, nhìn cách làm việc của họ rất nhanh nhẹn và chuyện nghiệp. Tôi lúc đó cũng vội chạy lại để nhìn nhưng cũng không được cho đến gần quá:
“Cạch..cạch..kẹt…kẹt..”
Tiếng nắp quan tài được cậy lên phát ra những âm thanh gai người, nắp quan tài bật ra trước sự hoảng hốt của những người bốc mộ, một người nói với giọng khá bàng hoàng:
— Có thật là đã chôn ba năm nay rồi không, sao lại còn nguyên thịt dình vào xương thế này. Cuộc đời tôi làm cái nghề này 30 năm nay nhưng chưa từng gặp trường hợp nào như thế này.
Một người khác hốt hoảng:
— Không được rồi thịt vẫn còn dính cả vào Thiên kiểu này khó rồi đấy..
Trong nhà tôi có người thấy cảnh đó choáng váng, mấy bác gái còn có người suýt thì ngất xỉu. Một bác trai hỏi:
— Vậy có khi phải dùng rơm đốt nhỉ..?
Ông bác người ban nãy nói làm nghề này đã 30 năm vội hét:
— Để nguyên đấy đừng có đốt rơm, đốt củi gì cả. Thằng Lài mày ra xe lấy mấy cái đèn của tao vào đây, có 4 cái đấy lấy cả vào đây.
Người đàn ông tên Lài chạy vội đi lấy đèn lát sau anh ta quay lại với 4 cái đèn khá to, ông bác ban nãy tiếp:
— Đèn này là đèn Măng Sông, không có đèn này không làm được đâu. Người chết đã tội lắm rồi nếu mà còn dùng rượu hay xăng đốt thì phải tội lắm. Cứ để yên đấy tôi làm cho, mọi người tránh xa chỗ này ra một chút.
Tiếp đó ông ấy bảo mấy người còn lại đặt xác cậu Long lên nắp quan tài, ông ta dùng 4 chiếc đèn măng sông đã được đốt cháy đặt xung quanh xác cậu Long mỗi cái cách xác tầm 40 cm. Xong xuôi ông quay lại nói với gia đình tôi:
— Cứ đốt đèn để thế này đến lúc xác sẽ phân hủy, lúc đó mới lấy xương được.
Nói xong ông dặn tiếp đội của mình:
— Mấy đứa có khi phải chuẩn bị cả dao, lát chỗ nào còn thịt thì phải dùng dao róc ra đấy, Vải bạt, vải đỏ. vải kê đầu cũng chuẩn bị sẵn ra đi. Lúc nào xác rã ra là làm ngay, nhanh làm xong trước trời sáng kẻo lại hỏng hết việc. Cũng may tôi có tính toán chứ không cũng gay đấy.
Quả thật tuy lúc ở nhà ham hố tò mò muốn xem nhưng đến khi người ta bê xác cậu Long đặt trên nắp quan tài là tôi không dám nhìn nữa rồi. Khá lâu sau xác cậu Long mới rã ra, lúc này đội bốc mộ mới tưới rượu lên rồi cẩn thận nhặt từng chiếc xương xếp ngay ngắn vào một tấm vải đỏ đã được trải sẵn trước đó. Cảnh tượng khá ghê rợn với những người yếu bóng vía, có những đoạn xương còn vương những miếng thịt nhão nhoét. Chỉ nhìn thôi mà cũng đã lạnh hết người, vậy mà những người bốc mộ đó còn cầm dao khẽ cạo nhẹ lên từng mấu xương để róc đi chỗ thịt còn dính lại. Tiếp đó họ cẩn thận rửa từng chiếc xương qua nước Vang rồi đặt trên một tấm vải đỏ sạch khác.
Đến đó là tôi không dám nhìn nữa rồi, 6h sáng, vậy là gần bốn tiếng đồng hồ mọi việc mới hoàn tất. Sau lần đó là lần đầu cũng là lần cuối cùng tôi đi xem bốc mộ, bữa cơm quá trưa ngày hôm đó nghĩ đến thôi mà tôi không dám động đũa để gắp một món gì. ́y thế mà nhìn sang bàn đội bốc mộ tôi thấy họ vẫn ăn uống ngon lành, rượu chúc nhau liên tục. Bác tôi cũng ngồi đó cảm ơn họ, quả thật may mắn là nhà tôi đã tìm được một đội bốc mộ có kinh nghiệm và khá giỏi. Nếu hôm nay mà vào tay người non kém là cũng rắc rối to rồi. Ông bác đội trưởng cười xòa:
— Cái nghề này không phải ai cũng làm được đâu, nhưng quả thật đây là lần đầu tiên tôi phải mất khá nhiều thời gian vậy đấy. Bình thường căng lắm cũng chỉ 2 hơn 2 tiếng là xong. Nhưng hôm nay gặp xác còn nguyên phần thịt như vậy tốn nhiều thời gian để đốt đèn măng sông quá. Mấy cái đèn đó là bảo bối của tôi đó.
Thấy câu chuyện có vẻ hấp dẫn tôi cũng chạy sang bên đó ngồi, cũng có lời cảm ơn đội thợ. Tôi nói:
— Cháu hôm nay là lần đầu tiên đi xem mà sợ quá bác ạ…
Ông bác ngà ngà rượu vỗ vai tôi nói:
— Thanh niên mà yếu bóng vía thế, bốc mộ người đã chết ăn thua gì. Còn có chuyện người chết mấy năm mà vẫn sống đi lại như bình thường nữa cơ.
Tôi há hốc mồm, không tin, nghĩ là ông bác đó nói phét. Nhìn tôi ông ấy cười khà khà rồi chỉ vào mấy người thợ xung quanh:
— Nhìn mặt là biết không tin rồi, có muốn nghe chuyện ma không. Thanh niên này mà nghe chuyện đó xong có khi sợ vãi ra quần ấy nhỉ..?
Cả đội thợ cười phá lên khiến tôi cũng khá bực mình, tôi nói:
— Được,cháu sẽ nghe, làm gì có chuyện người đã chết mà còn đi lại sống như bình thường. Vô lý….
Ông bác thấy tôi có vẻ cương quyết nên cũng dừng cười, ngồi xuống ông ấy nói:
— Được, để hôm nay ta sẽ kể cho cháu nghe câu chuyện về Người Mẹ Quỷ.
Cả bàn đột nhiên im lặng, có người khẽ lắc đầu ra hiệu không muốn ông ấy kể lại chuyện cũ, nhưng rồi câu chuyện vẫn được bắt đầu bằng một giọng điệu nghiêm túc và khá rùng rợn.
Đó là một câu chuyện xảy ra cách đây 20 năm về trước, cái thời mà ông mới bắt đầu đi theo một thầy Tàu học cái nghề trần gian có một này: Nghề Bốc Mộ.
Năm đó ông mới chừng đâu 26-27 tuổi, cũng vô công rồi nghề. Cũng chính trong một lần gia đình tìm thầy về bốc mộ cho ông nội của ông. Chẳng biết thầy nhìn tướng số ông thế nào mà sau khi bốc mồ, bốc mả cho nhà ông xong trong bữa cơm thầy mới nói với bố mẹ Tư ( tên người bốc mộ):
— Ngộ có chuyện này muốn nói với hai nị. Chẳng hay các nị có muốn nghe ngộ nói…?
Bố mẹ Tư liền đáp:
— Thầy có gì muốn dạy bảo cứ nói..Gia đình chúng tôi xin lắng nghe ạ..?
Thầy Tàu nhìn mặt Tư từ trên xuống dưới rồi khẽ vuốt chòm râu dài đã điểm một vài sợi bạc trắng nói:
— Ta nhìn con của hai nị có chút tướng số, nó rất hợp với ngộ trong công việc này…Từ trước giờ ta chủ yếu làm công việc này một mình, những người phụ cũng chỉ là tạm thời. Năm nay ta cũng đã hơn 60 tuổi, đi khắp nơi cũng chưa gặp được người có duyên. Hôm nay đến đây thấy hắn có điều gì đó khiến ta thấy thích thú. Không biết con hai nị hiện nay đang làm gì..?
Bố Tư đáp:
— Không giấu gì thầy, cháu nó năm nay cũng đã gần 30 tuổi mà vẫn lông bông, công việc không có. Gia đình tôi cũng bó tay với nó rồi…
Thầy Tàu khẽ vuốt râu cười:
— Vậy giờ ngộ muốn đề nghị thế này, hai nị cho nó đi theo ngộ học nghề. Ngộ cũng có đệ tử mà hắn đảm bảo sau này cũng có một cái nghề để đời. Công việc này không phải ai cũng làm được đâu, nói ra có khi các nị không hiểu nhưng nghề đôi khi nó chọn người đấy. Thế nên khi vừa nhìn hắn ngộ đã biết hắn có duyên với việc này.
Mẹ Tư hơi hốt hoảng:
— Nhưng..nhưng cái nghề này phải tiếp xúc với xác chết e rằng không tốt cho lắm…..Tôi sợ cháu nó…
Thầy Tàu xua tay đáp:
— Nị đừng lo, ở trên đời này làm nghề gì cũng được miễn sao không cướp của, giết người, làm hại đến người khác đều được. Ta nói cho nị biết, nếu cho hắn theo ta học nghề đảm bảo cuộc sống của hắn sau này sẽ sung túc. Các ngộ chỉ biết nhìn khi chúng ta tiếp xúc với xác chết, nhưng các nị không biết chính chúng ta đang giúp những người chết cảm thấy an ủi, người chết được mồ yên mả đẹp. Và Ngộ cũng đã nói rồi, có duyên mới làm được.
Tư khi đó bản tính vốn ngang tàng, bạo dạn, nghe thấy thầy Tàu nói về cuộc sống sung túc cũng khá thích thú. Đang và bát cơm Tư nói với bố mẹ:
— Nếu thầy đã nói con có duyên thì bố mẹ cứ để con đi theo thầy học nghề, con thấy việc này cũng chẳng có gì đáng sợ cả. Ai cũng sợ thì ai dám làm…
Thầy Tàu nhìn Tư cười lớn:
— Ha ha ha…Ngộ đã nói mà, ngay từ khi gặp hắn ngộ đã biết hắn thích hợp với nghề này. Nhất là khi hắn nhìn ngộ rửa từng chiếc xương bằng nước thơm chăm chú tỉ mỉ là Ngộ muốn nhận hắn làm đệ tử rồi. Mong hai nị đồng ý.
Lần đầu tiên trong đời thấy con trai thật sự hứng thú với một công việc, bố mẹ Tư cũng vui mừng lắm. Lại thêm những lời giải thích của thầy Tàu cả hai lại càng yên tâm cho Tư theo thầy đi học nghề bốc mộ. Gia đình giữ thầy ở lại nhà ba ngày để tiếp đãi và chuẩn bị đồ đạc cần thiết để Tư lên đường.
Đúng quả có duyên, hai thầy trò tuy chỉ mới gặp nhau có một vài hôm nhưng nói chuyện vô cùng thân thiết. Rồi hết ba ngày Tư khăn gói quả mướp chào bố mẹ đi theo thầy học nghề, lời thầy nói quả không sai, với những công việc khác Tư khá vụng về, nhưng hễ học về phong thủy, xem hướng, xem giờ, xem mộ, bốc mộ….bất cứ thứ gì liên quan đến người chết Tư học rất nhanh. Đằng đẵng theo thầy 5 năm Tư khi đó đã có thể thay thầy tự mình giải quyết tất cả công việc từ những chi tiết khó nhất.
Không chỉ vậy thầy Tàu không chỉ đơn giản là một người bốc mộ, ông còn biết bấm độn, xem tướng, đôi khi Tư còn thấy ông làm cả bùa nếu có ai yêu cầu với một số tiền lớn. Nhưng những thứ đó ông không dạy cho Tư, mỗi lần Tư ngỏ ý muốn học ông đều nói:
— Bùa yểm là một thứ không tốt lành gì và không phải ai cũng làm được. Ngày trước ngộ có nói với con là con có duyên trong việc làm nghề bốc mộ. Còn ngoài ra những thứ khác ta không đảm bảo. Con hãy cứ học thật tốt những thứ ta đã dạy, sau này con sẽ hiểu…
Tư nghe thầy nói thế cũng không dám đòi hỏi, tuy nhìn thấy xác chết, xương người Tư không sợ nhưng mỗi lần lén nhìn thầy làm bùa bằng cách cắt máu của bản thân sau đó hòa chung với một thứ nước đen xì, rồi dùng bút lông viết những chữ loằng ngoăng lên tờ giấy đỏ là Tư thấy rùng mình. Không phải Tư sợ máu, mà theo thầy làm nghề ít nhiều Tư cũng có chút căn quả. Mỗi lần thấy thầy làm thế Tư đều mơ hồ nhìn thấy một thứ gì đó ma quái, và sau mỗi lần làm bùa thầy đều trở nên già đi trông thấy. Và Tư hiểu những lời thầy nói là thật, bùa yểm không hề tốt đẹp. Lạm dụng nó sẽ vận hết vào bản thân người yểm.
Tư càng thấy cảm phục thầy hơn, từ đó sau mỗi lần biết thầy làm bùa cho một ai đó Tư đều ra sức đảm nhận công việc và chăm sóc cho thầy chu đáo. Thầy Tàu cũng biết điều đó, nhiều lúc thầy nhìn Tư cười khà khà:
— Quả đúng cuộc đời ngộ không nhìn lầm người, ít ra ngộ khi sắp chết cũng có một người đệ tử tốt. Không uổng…không uổng..
Tư rót trà cho thầy rồi khẽ trách:
— Thầy đừng nói như thế, thầy còn khỏe mạnh lắm. Sắp chết là sắp chết thế nào….Mà theo như thầy nói bùa yểm không tốt vậy sao thầy còn làm…Ảnh hưởng đến sức khỏe của Thầy quá..
Thầy tàu nhìn Tư khẽ nói:
— Đúng vậy, nhưng cuộc đời mỗi người đều có một sứ mạng..Con cũng biết ngộ không có con cái gì, ngộ làm cái nghề bốc mộ này cũng đâu có thiếu tiền, thiếu của…Nhưng ngộ vẫn có việc cần phải “ Trả Nợ..”…..
Nhìn mặt thầy tàu hơi thoáng buồn Tư cũng không dám hỏi gi thêm, Tư chỉ biết hầu như tiền thầy kiếm được tất cả thầy đều gửi lên chùa, rồi đi làm công đức. Tư còn biết thầy tuy là gốc Hoa nhưng đa số thời gian thầy đều ở Việt Nam. Nhưng chưa bao giờ thấy thầy nhắc đến vợ con hay người thân thích ở bên Tàu. Chỉ biết thầy đi khắp nơi để bốc mộ cho ai cần nhờ vả. Năm nay thầy cũng đã gần 70 tuổi. Đúng là có duyên nên từ ngày Tư đi theo thầy Tư chỉ về nhà một vài lần, chủ yếu Tư gửi tiền về cho bố mẹ ở nhà.
Vì thầy Tàu là một người có tiếng tăm trong công việc bốc mộ nên người đến nhờ vả thầy rất đông, bốc mộ thì chỉ có thời điểm nhưng thầy Tàu còn biết xem phong thủy, xem tướng số nên mỗi nơi thầy đến hầu như đều có người đến viếng thăm. Đi theo thầy Tư đã học được những món nghề bốc mộ mà không phải ai cũng biết.
Một lần hai thầy trò đi đến một làng quê nhìn khá nghèo ở Thanh Hóa, dân ở đó khi ấy còn ở nhà tranh vách đất. Nhà nào cũng có vườn rau, ao cá, nuôi gà, nuôi lợn. Năm đó cũng là thời điểm cận tết, hai thầy trò được mời về bốc mộ cho một gia đình khá giả trong làng đó. Công việc cũng chẳng có gì vì từ hồi có Tư hai thầy trò làm việc rất ăn ý, mọi việc luôn chu toàn và gọn gàng một cách hoàn hảo nhất. Chẳng thế mà đi đâu hai thầy trò sau khi xong việc gia chủ đều rất quý mến, họ thường mời cả hai ở lại nghỉ ngơi vài hôm và tiếp đãi rất hậu hĩnh. Tư từ ngày theo thầy mới thấy cuộc sống của một người bốc mộ không đáng sợ như mọi người nghĩ.
Đêm đó đang ngủ Tư bỗng giật mình khi mở mắt ra thấy thầy Tàu đang mở cửa sổ nhìn ra sau vườn mặc dù lúc đó là 12h đêm. Tư gọi:
— Sao thầy không đi ngủ đi..?
Thầy Tàu đưa tay lên miệng:
— Suỵt….đừng làm ồn…Không hay rồi…
Nhìn ánh trăng chiếu vào mặt thầy lúc đó khiến Tư suýt chút nữa phải hét lên vì sợ. Khuôn mặt gầy guộc, mái tóc dài buông xõa bạc trắng của thầy tàu lúc ấy không khác gì ma quỷ. Đột nhiên thầy đóng cửa sổ lại, quay trở lại giường thầy nói với Tư:
— Có lẽ chúng ta phải ở lại đây thêm một thời gian nữa….Không thể ngờ ở Việt Nam cũng xuất hiện thứ ma quỷ này…Con từ mai đi ra đường phải thật chú ý..Tuy ta không thấy quỷ khí của nó muốn hại người nhưng đã phàm là ma quỷ mà xuất hiện ở trần gian thường không tốt đẹp gì.
Tư không hiểu thầy đang nói về vấn đề gì, Tư nhìn thầy gật đầu…Thầy tàu tiếp:
— Giờ con ngủ đi, khi ngủ nếu nghe thấy bất cứ tiếng động gì ở bên ngoài cũng đừng mở cửa hay hé mắt nhìn…
Tư vâng lời thầy tiếp tục đi ngủ, nhưng đêm đó sau khi nghe thầy nói xong Tư không ngủ được. Quá đêm bất giác Tư nghe thấy những tiếng sột soạt ở bờ giậu sau vườn sát nơi hai thầy trò ngủ. Tiếng động sột soạt đó mỗi lúc một rõ, giống như có ai đó đang chui qua bờ giậu:
— Hay là ăn trộm, làng quê nghèo nên ít nhà có nhà gạch tường rào lắm. Ăn trộm cũng là điều dễ hiểu.
Nghĩ vậy Tư bật dậy, tiến về phía cửa sổ Tư toan mở cửa thì bất ngờ bị kéo lại khá mạnh. Tư giật mình quay lại khi nhận ra đó là thầy Tàu, thầy vẫn chưa ngủ. Thầy kéo giật Tư lại, nhưng tay vẫn nắm chặt cổ áo Tư im lặng không nói câu nào. Bàn tay thầy lúc đó rắn như đá, lạnh như băng, lại thêm khuôn mặt lạnh lùng không hé răng nửa lời Tư sợ đến nổi da gà. Lúc sau thầy tàu mới buông Tư ra nói:
— Ta đã dặn con không được nhìn cơ mà…Sao con không nghe lời ta..
Tư ấp úng:
— Dạ con sợ trộm nó sẽ vào phòng thầy với con….
Thầy Tàu thở dài, ông ho lên những tiếng khụ khụ nghe khá rát tai. Cả hai thầy trò tuy nằm trên giường nhưng không ngủ được. Tư thì lo lắng không biết chuyện gì đang xảy ra. Sáng hôm sau gia chủ gõ cửa gọi hai thầy trò dậy ăn sáng thì lúc đó Tư mới vừa chợp mắt được một chút. Trời lúc này hãy còn mờ hơi sương, thầy Tàu mở cửa bước ra sau vườn rửa mặt, ông nhìn xung quanh sang bên mấy ngôi nhà tranh xung quanh rồi bước vào nhà.
Ăn sáng xong thầy Tàu tìm đến vị chủ nhà đang pha ấm chè, gia chủ mời thầy Tàu ngồi, khẽ ngồi xuống ông vuốt râu hỏi vị gia chủ:
Rót hai chén trà thơm phức tỏa ra một làn khói trắng nhẹ nhàng, vị gia chủ kính cẩn hai tay đưa chén về phía thầy Tàu rồi mỉm cười:
— Dạ, mời thầy đùng trà. Trà này là trà móc câu con nhờ người ở Tân Cương mang tận tay về đấy thầy ạ. Thầy dùng thử đi.
Thầy Tàu thấy gia chủ nhiệt tình nên tạm dừng lại câu hỏi, ông khẽ đưa chén trà lên ngang miệng, nhắm mắt khẽ hít nhẹ một hơi rồi nhấp một hớp thưởng thức. Quả đúng trà ngon, thầy Tàu nói:
— Cảm ơn ông đã tiếp đãi hai thầy trò tôi chu đáo như vậy. Không chỉ có đồ ăn ngon mà ngay đến cả trà sáng cũng thơm như vậy…
Tư thầy thầy nói thế thì cũng lấy một chén rồi tu phát hết luôn, nóng bỏng cả lưỡi mà Tư chả thấy thơm ngon gì như thầy nói cả. Tư chỉ thấy một vị chát nhẹ nơi đầu lười, nhưng phải công nhận mùi thơm bốc ra từ chén trà khiến Tư khá dễ chịu. Nhìn cách Tư uống trà cả thầy Tàu lẫn gia chủ đều cười khà khà. Chỉ có mỗi Tư là không biết họ cười cái gì, thầy Tàu quay trở lại câu chuyện:
— Trà thơm, đồ ăn ngon, khung cảnh thoáng đãng…tuy nhiên vẫn có một mùi gì đó tôi cảm thấy không ổn….
Vị gia chủ vội vàng hỏi:
— Dạ thưa thầy, đó là mùi gì ạ…Thầy cứ nói con sẽ cho người đi dọn dẹp ngay.
Thầy Tàu nhìn vị gia chủ rồi nói:
— Mùi thối…mùi của xác chết lâu ngày….
Vị gia chủ vội vàng gọi vợ:
— Bà nó đâu, gọi cả con Thi giúp việc lên đây…..Nhanh lên xem nào.
Ngay lập tức bà vợ và một đứa bé gái tầm 16 tuổi tất bật chạy lên, trước mặt mọi người vị gia chủ hỏi vợ:
— Nhà cửa hai bà cháu dọn dẹp kiểu gì mà để thầy đây lại ngửi thấy mùi thối là sao..Xem kỹ lại góc bàn, gầm giường. gầm tủ xem có phải chó mèo nó tha thịt, xương ở đâu giấu đi không…Hay có con chuột nào chết ở đâu không..? Nhanh cái chân lên…Vợ vị gia chủ nói:
— Sao lại có mùi thối được, sáng nào tôi cũng bảo con bé Thi lau dọn nhà kỹ càng. Chưa hết từ hôm thầy ở đây nhà mình còn thắp hương trầm thơm phức thế cơ mà.
Tư nhìn thầy Tàu nghĩ bụng:
— Sao lại có mùi thối, mình đâu có ngửi thấy gì đâu nhỉ. Mà đúng như vợ vị gia chủ nói, từ hôm bốc mộ cho chủ nhà ngày nào người ta cũng thắp hương trầm, chính Tư còn thấy không khí rất dễ chịu ấm áp.
Thầy Tàu nhấp tiếp ngụm trà rồi nói với vị gia chủ:
— Nị nhầm rồi, cái ngộ muốn nói ở đây không phải là mùi của miếng thịt hay con chuột chết. Mà là mùi Tử Khí, mùi xác chết của con người…
Tư giật mình khi thấy sư phụ nói vậy, không chỉ có Tư, mà vợ chồng chủ nhà cũng đang há hốc mồm. Còn con bé giúp việc nãy giờ vẫn cứ ngó nghiêng trong gầm bàn, gầm tủ tìm cái mùi thối mà ông chủ nói. Vị gia chủ lắp bắp:
— Thầy…thầy..nói…vậy…vậy….là…sao..?
Vợ ông ta cũng khẽ hỏi:
— Ý thầy…là..là…trong nhà con có…người chết lâu rồi..mà không biết.
Thầy Tàu vuốt râu khẽ đáp:
— Ngộ mới chỉ nói có mùi xác chết thôi, còn từ lúc tỉnh dậy sáng này ngộ đã đi từ vườn trước lên đến nhà trên. Mùi tử khí chỉ thoang thoảng quanh đây chứ không phải bắt nguồn từ trong nhà này. Có thể nói như này, hai nị đã dẫn người chết về nhà, hoặc xác chết đó đã vào nhà hai vị bằng một cách nào đó. Chính vì thế mùi tử khí mới còn vương lại nơi đây.
Hai vợ chồng gia chủ vốn là người cực tín, chẳng thế mà họ lặn lội bao công sức, không tiếc tiền của để mời được thầy Tàu về đây bốc mộ cho người thân trong gia đình. Tiếng tăm của thầy Tàu họ đã được nghe rất nhiều. Thế nên khi hai thầy trò đến cả hai vợ chồng đều nhất mực cung kính. Nhìn cách thầy làm lễ, nhìn thầy rửa từng chiếc xương vô cùng tinh tế, nhẹ nhàng mà lại gọn gàng chuẩn từng giờ giấc càng khiến cho hai vợ chồng nể phục. Nay nghe thầy nói trong nhà có mùi tử khí thì cả hai bỗng thất kinh bạt vía. Người chồng quay sang hỏi vợ:
— Gần đây bà có đi đám ma, hay đến nghĩa địa hoặc đến chỗ nào mà có người chết không…?
Bà vợ đáp:
— Không, cả tháng nay tôi có đi đám ma đám treo nào đâu..Có mà ông thì có..
Thầy Tàu khẽ nói:
— Cái này không phải âm hồn theo về, mà là một xác chết vẫn còn lưu lại trần gian.
Tư nghe từ nãy đến giờ thấy khó hiểu vô cùng, Tư bèn hỏi sư phụ:
— Sao xác chết lại có thể lưu lại trần gian vậy sư phụ. Con tưởng chỉ có người chết âm hồn bất tan vẫn lưu luyến cõi trần rồi thành ma, thành quỷ ám hại người thôi chứ. Còn xác sao có thể giữ lại mà ở đây được.
Hai vợ chồng chủ nhà nghe thấy Tư hổi vậy cũng thấy có lý, thầy Tàu ra hiệu cho Tư đóng hết tất cả các cửa sổ, cửa chính lại. Xong xuôi ông nhìn Tư giải thích:
— Con đã từng nghe đến Cương Thi chưa…?
Tư đáp:
— Dạ con từng nghe sư phụ nói qua một lần. Đó có phải một dạng người chết bị yểm bùa thành quỷ rồi đi hại người không ạ..?
Thầy Tàu khẽ gật đầu:
— Đúng vậy, về cơ bản Cương Thi là một dạng xác chết biết đi, chỉ hoạt động khi không có ánh nắng mặt trời. Cương thi thường giết những sinh vật sống nó gặp để hút lấy sinh khí duy trì sự sống cho bản thân mình.
Tư hỏi tiếp:
— Vậy ý sư phụ là ở đây cũng có Cương Thi…?
Thầy Tàu nói:
— Ta không chắc, vì thuật yểm Cương Thi đã thất truyền cách đây hàng trăm năm. Ngay cả ở bên Tàu bây giờ muốn tìm một thầy yểm cương thi cũng khó ngang với hái sao trên trời. Nhưng cương thì có hai loại, một loại là bị thầy yểm bùa chịu sự sai khiến của các thầy bùa đi làm những việc mà họ giao. Hai là loại hồn phác bất tan như con nói. có thể vì họ chết đột ngột không biết rằng bản thân đã chết, hoặc họ vẫn còn điều gì đó vô cùng ấm ức, có khi là những điều họ lo sợ vẫn chưa được giải đáp nên cố gắng lưu lại trần gian. Loại bị yểm chịu sự sai khiến thì có thể những xác chết đó là vô tri vô giác được các thầy bùa duy trì sự sống mỗi khi họ cần bằng cách yểm bùa. Còn loại thứ hai do họ chống lại mệnh trời cố duy trì cái xác vốn đã không thuộc về nhân gian nên họ sẽ phải đi hút sự sống từ những sinh vật đang tồn tại. Cái khó để nhận biết đó là ban ngày họ đều ở trong nhà ít khi ra ngoài, chỉ khi trời sẩm tối họ mới xuất hiện nên ít người có thể nhận ra sự khác biệt. Hơn nữa không phải ai cũng có thể nhìn thấy.
Tư trầm ngâm gật đầu, nhưng như sư phụ nói thuật yểm cương thi nay đã không còn thì chỉ còn loại thứ hai. Nhưng trước giờ Tư chưa bao giờ nghe kể về loại ma quỷ này cả, thầy Tàu khẽ nhìn hai vợ chồng chủ nhà rồi nói:
— Ở Việt Nam không có cương thi, mà họ gọi những xác chết đó là Quỷ Nhập Tràng. Ngộ cũng chỉ mới nghe qua chứ cũng chưa từng được gặp. Có một điều ngộ chắc chắn đó là nhà của hai nị đã từng có quỷ nhập tràng ghé qua.
Những lời thầy Tàu nói quả thật trong nhân gian có truyền tụng rất nhiều, nhưng chưa ai từng được gặp. Nói cương thi thì Tư còn mơ hồ, nhưng khi sư phụ nhắc đến Quỷ Nhập Tràng thì Tư bỗng nhiên nhớ lại những câu chuyện ma mà ông ăn mày hay ngồi ở gốc đa đầu làng thường kể cho Tư và kỹ bạn nghe hồi còn nhỏ. Là một người có trí nhớ khá tốt nên đến bây giờ những câu chuyện đó Tư vẫn nhớ như in. Bất giác Tư hỏi thầy:
— Sư phụ, có phải Quỷ Nhập Tràng có liên quan đến một con mèo đen không ạ…?
Thầy Tàu hơi mở to mắt vì Tư lại hỏi một câu như vậy, thầy Tàu nói:
— Đúng là ở Việt Nam khi nhắc tới Quỷ Nhập Tràng thì người ta thường nói dến Linh Miêu. Đó là một con mèo đen cái bị rắn hổ mang quấn lấy vào dịp tết Đoan Ngọ trong năm. Người đời gọi nó là Linh Miêu vì nó thường sống ở trên các xà nhà, đuôi dài, tai dài hơn những con mèo bình thường. Cái đáng sợ nhất đó chính là khi nhà nào có người chết mà Linh Miêu nhảy qua quan tài thì người chết đó sẽ sống lại. Vì nhân gian đồn đại rằng Linh Miêu có thể mở được cánh cửa của Trung Giới, nên khi nó nhảy qua sẽ kéo linh hồn người chêt quay về. Nhưng đó chỉ là truyền thuyết, còn suy cho cùng dù cho có là Linh Miêu, do yểm bùa hay do uất khí còn vương cõi trần thì những người đã chết mà vẫn cố ở lại trần gian đều trái với mệnh trời, sẽ không có kết cục tốt đẹp gì. Không tự hại bản thân khó siêu sinh thì họ cũng đang làm hại đến gia đình của chính mình. Nhà nào có Tử Khí rồi cũng dần dần lụi bại dẫn đến tai ương.
Vợ chồng gia chủ vội vã quỳ xuống chắp tay lạy thầy:
— Mong thầy làm ơn làm phúc giúp cho nhà chúng con. Vợ chồng con xưa nay sống tốt với tất cả mọi người, luôn lên chùa làm phúc, chưa làm điều gì hại người….Mong thầy ra tay cứu giúp.
Thầy Tàu vội đỡ hai vợ chồng lên rồi nói:
— Hai nị yên tâm, gia đình hai nị chỉ vương mùi tử khí thôi, chuyện này ta ắt sẽ giúp hai nị hóa giải vì mấy ngày ở đây ta thấy hai nị sống rất tốt. Bố thí cho kẻ ăn mày, tiếp đãi khách khứa đầy kính trọng. Hơn nữa nhìn cách làng xóm xung quanh đến giúp công việc gia đình của hai nị là ta cũng biết hai nị sống rất được lòng người quanh đây. Tai ương đôi khi đến bất chợt, vạn vật trên đời tồn tại đều có ý nghĩa riêng của nó. Chuyện sống chết cũng vậy, có sinh mới có tử, có họa ắt có cách giải. Chớ vội lo lắng, ta sẽ giúp hai nị thanh tẩy ngôi nhà. Nhưng đó chỉ là cách tạm thời vì nếu khi ta đi Quỷ Nhập Tràng có thể quay lại mà hai nị không biết thì mọi chuyện vẫn sẽ như thế. Vậy nên ta có một số điều muốn hỏi hai người.
Hai vợ chồng chủ nhà mừng rỡ vội vàng nói:
— Dạ dạ, có chuyện gì thầy cứ hỏi hai chúng con sẽ giúp hết sức mình.
Thầy Tàu bảo Tư nói cô bé kia không cần lục sục tìm mùi thối nữa, chủ nhà bảo cô bé đi xuống bếp chuẩn bị cơm trưa. Ở nhà trên trong không khí im lặng, thầy Tàu hỏi:
— Trước tiên ngộ muốn tá túc ở đây một thời gian, sau ngộ muốn hỏi hai nị trong làng này thời gian qua có ai ngỡ đã chết mà sau đó lại sống lại không..?
Người chết mà còn sống lại nếu như xảy ra trong làng thì nó phải vô cùng nổi tiếng, chuyện như thế nếu có dân làng phải đồn thổi tung lên rồi. Nhưng khi nghe câu hỏi hai vợ chồng chủ nhà đều nhìn nhau lắc đầu, người vợ nói:
— Thưa thầy, hai vợ chồng con năm nay cũng đã hơn 40 tuổi, ông nhà con thì là người gốc ở đây, còn con về đây làm dâu cũng đã hơn 20 năm nay. Nhưng chưa bao giờ con thấy có chuyện người chết đi mà lại sống dậy cả. Nếu mà có chắc chắn chúng con sẽ biết vì làng này cũng nhỏ. Đến con chó nhà nào hôm qua chết hôm nay ra chợ người ta còn kháo nhau ầm ầm nữa là chuyện người chết đi sống lại.
Thầy Tàu ra điều trầm ngâm, suy nghĩ một lát ông hỏi tiếp:
— Thế ở làng gần đây có xảy ra việc mất gà, mất chó hay có người bị giết không..?
Người chống đáp:
— Dạ không thầy ạ, làng Thượng chúng con xưa nay sống ôn hòa lắm. Mà không phải mỗi dân làng Thượng mới sống tốt với nhau đâu. Kể cả bà con làng Hạ có đến đây chúng con cũng tiếp đãi như người làng. Không ai lại ăn trộm con gà con vịt đâu thầy ạ.
Tư nhìn sư phụ cũng cảm thấy điều này có gì đó hơi khó. Tuy làng nhỏ nhưng những chuyện trong làng không phải cái gì cũng được truyền tai nhau. Lúc này Tư chợt nhớ lại sự việc tầm đêm hôm qua, khi mà đằng sau vườn có tiếng động sột soạt. Lúc ấy Tư muốn mở cửa ra xem có phải trộm hay không thì bị sư phụ ngăn lại. Trước đó Tư thấy sư phụ có những hành động khá bí hiểm. Tư ghé tai sư phụ nói nhỏ:
— Đêm qua có phải…
Thầy Tàu khẽ đưa tay lên ra hiệu cho Tư ngừng lại, những câu thầy Tàu hỏi hai vợ chồng gia chủ đểu nói không biết hoặc không rõ. Nhưng việc trong ngôi nhà này có điều gì đó ám ảnh là sự thật, một là hai vợ chồng gia chủ biết thứ gì đó hoặc hai là họ hoàn toàn không biết gì. Nếu bây giờ để Tư nói ra cho họ biết đêm qua có “ người lạ “ đến thăm từ phía vườn sau e rằng sẽ không hay. Nếu họ không biết chuyện gì thì không sao, nhỡ đâu họ biết mà cố tình giấu thì cả hai thầy trò sẽ gặp nguy hiểm. Chính vì vậy thầy Tàu mới ngăn Tư lại.
Nhà trên đang đăm chiêu suy nghĩ hòa trong cái không khí tĩnh lặng, không gian có gì đó ngột ngạt, khó thở ngay khi câu chuyện Quỷ Nhập Tràng được thầy Tàu nói ra. Bất chợt ở nhà bếp phía sau vườn có tiếng người thét lên kinh hãi:
— Á …á…..á…Ông ơi, bà ơi….Xuống đây mà….mà…xem…này…
Tiếng con bé Thi giúp việc đang la thất thanh, vợ chồng gia chủ vội đứng dậy chạy ngay xuống dưới. Tư cũng định chạy theo thì bị thầy Tàu ngăn lại:
— Từ từ đã, không cần phải hốt hoảng. Cứ để cho họ nhìn thứ đó là gì đã.
Đợi mọi người chạy xuống bếp hết thầy Tàu mới khẽ đứng dậy cùng Tư đi xuống xem có chuyện gì mà con bé giúp việc lại hét lên như vậy. Ra đến vườn sau Tư thấy vợ chồng gia chủ cùng con bé giúp việc đang đứng ở luống rau cách chuồng gà một đoạn. Cả ba đang chỉ chỏ nhìn vào một thứ gì đó đang nằm dưới đất. Thấy thầy Tàu đi xuống người chồng mặt tái mét chạy lại rối rít:
— Thầy ơi, quả thật nhà con có điềm hung rồi thầy ạ…Thầy lại đây mà nhìn..
Hai thầy trò Tư tiến lại gần luống rau, Tư giật mình khi nằm dưới lớp đất bùn chưa khô vì sương đêm qua, trên luống rau dập nát là xác của một con gà bị gặm nham nhở, chỉ còn sót lại một chút phần bụng, lông gà vẫn còn dính máu dính vào lá của luống rau tươi xanh mượt. Thầy Tàu ngồi xuống nhìn vào cái xác con gà nham nhở ấy một lúc, ông lấy đầu ngón tay ấn vào phần đất nơi con gà nằm đó rồi dưa lên nhìn. Đất nơi đầu ngón tay thầy Tàu đen xì, khác hoàn toàn với màu nâu của những dải đất xung quanh. Thầy Tàu đứng lên nhìn gia chủ nói:
— Không còn nghi ngờ gì nữa, chắc chắn ở trong làng này có Quỷ Nhập Tràng. Đêm qua nó đã lẻn vào đây ăn gà sống của hai nị. Nhưng không hiểu vì sao nó chưa ăn hết đã bỏ đi. Đó cũng chính là lý do vì sao sáng nay tỉnh dậy ngộ lại ngửi thấy mùi tử khí.
Nhìn sang Tư thầy Tàu nói:
— Con nhìn kỹ nhé, đất nơi quỷ nhập tràng ngồi thường hôi thối hơn những chỗ khác. Bởi vì bản thân chúng là những tử thi đã chết, vốn dĩ đã thối rữa. Nhưng do cố chấp lưu lại nhân gian nên âm khí vô cùng nặng nề, cộng với mùi tử khí phát ra khiến những nơi chúng đến, những đồ vật chúng chạm vào sẽ có mùi thối rữa. Con nhìn xác con gà kia mà xem, tuy mới bị ăn đêm qua nhưng đến giờ đã bắt đầu có giòi lúc nhúc rồi đấy. Giờ con hãy đốt lửa rồi thiêu cái xác đó đi. Tiếp đó dùng rượu đổ lên phần đất nơi xác con gà chết rồi xúc đám đất đó đổ xa ra khỏi ngôi nhà. Trước mắt cứ làm như ta dặn…
Con bé Thi giúp việc nhìn thấy thế sơ hãi lắm, nó lắp bắp:
— Ban nãy con định vào chuồng bắt gà để trưa làm cơm mời thầy, mà đi ngang qua đây thấy xác con gà con sợ quá.
Vợ chồng chủ nhà nhìn thầy Tàu cầu khẩn:
— Thầy dự đoán như thần, mong thầy làm ơn làm phước, mất bao nhiêu tiền con cũng xin chịu.
Thầy Tàu nói mọi người im lặng, vì xung quanh đây tai vách mạch rừng. Để Tư làm nốt phần việc còn lại thầy Tàu phẩy tay ra hiệu cho mọi người đi lên trên nhà. Nhìn vẻ mặt sợ hãi của vợ chồng chủ nhà cùng con bé giúp việc thầy Tàu đoán cả ba người họ đều không biết gì về chuyện này. Quay trở lại vấn đề tìm hiểu ban nãy thầy Tàu nói:
— Trước khi tôi đến đây gia đình đã xảy ra việc này bao giờ chưa..?
Vợ chủ nhà đáp:
— Dạ thưa thầy, nhà con chưa bao giờ xảy ra chuyện như thế này. Như con đã nói làng xóm quanh đây sống với nhau tình nghĩa lắm không ai ăn trộm ăn cắp của ai cái gì. Thầy cũng thấy đấy, nhà con tuy cũng có của nhưng hàng rào cũng chỉ làm tạm bợ vì đã bao giờ mất trộm thứ gì đâu.
Cũng đã gần trưa, thầy Tàu biết có hỏi thêm gì hai vợ chồng chủ nhà có lẽ cũng không biết. Điều đó không có gì lạ, họ cũng chỉ là những người bình thường làm sao có thể phân biệt được đâu là ma quỷ. Vuốt chòm râu bạc trắng thầy Tàu đừng dậy nói:
— Thôi bây giờ hai nị bình tâm để ngộ nghĩ cách. Ăn uống nương nhờ ở đây đã mấy hôm ngộ cũng phải có trách nhiệm trong chuyện này. Nhưng hai nị phải nhớ khi ra đường không được nói chuyện này cho bất cứ ai, cứ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nhưng ngộ khuyên hai nị hãy tránh ra đường vào buổi tối, theo như xác chết của con gà ngộ nghĩ chắc không bao lâu nữa đâu làng này sẽ có tai họa.
Hai vợ chồng gia chủ gật đầu lia lịa, thầy Tàu thở dài một cái rồi đi vào trong phòng. Tư lúc này cũng đã làm xong công việc thầy giao, vào phòng thấy thầy Tàu ngồi suy tư điều gì đó khiến khuôn mặt khẽ nhăn lại, Tư hỏi:
— Chuyện Quỷ Nhập Tràng khiến sư phụ suy nghĩ nhiều vậy sao..?
Thầy Tàu nghe thấy giọng Tư bèn đáp:
— Con đấy à, làm xong mọi thứ chưa…? Hai con gà ban nãy là điềm báo sắp có tai họa rồi con ạ….
Tư thắc mắc:
— Sao lại hai con, con chỉ thấy có một con thôi mà…?
Thầy Tàu giải thích:
— Nơi con gà chết có hai loại lông khác nhau không thể nào chỉ có một con được. Chỉ có điều một con đã bị ăn đến không còn một chút xương nào. Ta dám chắc đêm qua nó đang ăn dở thì thấy động nên bỏ đi. Con có nhớ lúc ta ngăn con mở cửa không…? Chính là lúc đó, theo ta được biết những xác chết ở lại trần gian thường chỉ hút máu hoặc hút lấy phần dương khí của sinh vật sống để duy trì sự sống nghịch thiên này. Nhưng ban nãy nhìn xác con gà bị ăn mất quá nửa ta biết được rằng dương khí của động vật hiện giờ đã không đủ để nó hấp thụ. Chỉ một vài ngày nữa thôi nó sẽ tìm đến những sinh vật sống có dương khí mạnh hơn…Đó chính là tai họa…
Tư thất thần nghe sư phụ nói, tất nhiên Tư hiểu sư phụ đang nói dến thứ gì:
— Là con người phải không thầy..?
Thầy Tau khẽ gật đầu đáp:
— Không chỉ là con người mà còn là trẻ nhỏ nữa, trẻ nhỏ thường có dương khí cực mạnh, suy nghĩ không có tà niệm. Đó chính là thứ mà ma quỷ thường nhắm đến….Làng này sắp xảy ra đại họa rồi..
Tư vội nói:
— Sư…phụ…vậy thầy có thể giúp họ tránh được tai họa lần này không..?
Thầy Tàu nhìn Tư mỉm cười:
— Con đúng là có lòng nhân hậu, ta cũng rất muốn giúp họ. Nhưng Cương Thi cũng như Quỷ Nhập Tràng tuy rằng có những ghi chép vê chúng nhưng ta chưa từng được thấy. Ngay cả sư phụ của ta cũng chỉ biết tìm hiểu cương thi qua sách cổ. Hơn nữa đây là loại yêu thuật nghịch thiên, trái lại luân thường đạo lý nên sư phụ ta cũng không muốn các đệ tử học rồi đánh mất bản chất con người. Do đó những thứ ta nắm về loại ma quỷ này chỉ có trên lý thuyết. Chưa kể đến việc thầy trò ta chỉ là người nơi khác đến, không thông thổ địa hình nơi đây rất khó để tìm ra nó trong một sớm một chiều. Quỷ Nhập Tràng đội lốt con người không ra ngoài vào buổi sáng, làm sao thầy trò ta có thể tìm được nó trong hàng trăm hàng nghìn con người ở nơi đây.
Tư vẫn im lặng nghe sư phụ nói tiếp:
— Còn điều này nữa, ta được biết loại quỷ này không thể dùng những cách trừ tà ma thông thường mà diệt được. Ta cũng đang tính đến việc sẽ đi xung quanh đây xem có phát hiện ra điều gì không..? Càng để lâu mọi chuyện càng trầm trọng, ta từng được nghe sư phụ kể lại một chuyện. Cách đây rất lâu về một thầy yểm cương thi, khi yểm xong không hiểu sai sót hay bị chính bùa yểm phản lại thế nào mà con cương thi đó đã giết chết thầy yểm rồi gây ra đại họa cho cả một ngôi làng…
Tư hốt hoảng hỏi sư phụ:
— Đại..họa…như thế nào…vậy thầy..
Thầy Tàu mắt nheo lại trả lời bằng giọng run run:
— Nó đã ăn thịt 20 đứa trẻ trong làng trước khi biến mất. Cũng không thể nói là biến mất, sư phụ ta có nói nếu hấp thụ đủ dương khí thì con quỷ đó có thể biến thành người bình thường nhưng bên trong là nốt quỷ và tiếp tục sống để làm điều ác….Đó chính là lý do vì sao sau cái chết của 20 đứa trẻ, chỉ một thời gian không lâu sau đó người dân trong ngôi làng đều biến mất. Tuy chỉ là ghi chép nhưng sự thật là những thầy yểm cương thì đều đã bị tìm giết, những gì có liên quan đến cương thi chỉ còn lại trong truyền thuyết.
Nhìn Tư thầy Tàu nói tiếp:
— Quỷ Nhập Tràng và Cương Thi về cơ bản là giống nhau, chúng có thể giết người, chúng giết người có mục đích…và chúng hiểu rõ chúng cần gì, muốn gì ở nhân gian. Nó không giống như những vong hồn, ma ám chỉ còn lại chút hồn phách bất tan, lang thang vô định….Hồn ma chỉ có thể đeo bám, ám thị âm khí lên dương gian nhưng quỷ nhập tràng với cương thi thì có thể ra tay giết người trực tiếp. Xét về mọi mặt thì quỷ nhập tràng là một loại ma quỷ đáng sợ hơn hồn ma, âm binh rất nhiều lần…Bởi chúng là những con người đã chết nhưng “ vẫn sống “….
Vuốt chòm râu bạc, khẽ thở dài thầy Tàu hướng mắt ra cửa sổ trầm ngâm:
— Không ngờ đến cái tuổi này ta lại được thấy một loại cương thi của Việt Nam, âu có lẽ cũng là do ông trời sắp đặt. Trong họa có phúc, trong phúc có họa…Đúng là ông trời khéo đùa giỡn với con người mà….Ha ha ha…ha ha ha..
Tiếng cười của thầy Tàu vang lên một cách sảng khoái, nhưng nhìn khuôn mặt của sư phụ Tư biết thầy đang cười để che giấu đi một nỗi buồn hoặc một điều gì đó vô cùng bí mật mà thầy không muốn ai biết. Quỷ Nhập Tràng, chẳng lẽ trên đời này lại tồn tại thứ ma quỷ đáng sợ như vậy sao…?
(Thứ Năm 28 thág 10 2021) ·
Sửa ·
Xóa