Suy cho cùng, dù có cố gắng đến đâu đi chăng nữa, thì có lẽ vẫn không thể phủ nhận rằng em là con gái, và cái tính nữ bẩm sinh ấy vốn là bất biến theo thời gian…Lòng trắc ẩn nơi em là một minh chứng rõ ràng cho sự yếu mềm, và dẫu có tỏ ra lạnh lùng và bất cần đến đâu đi chăng nữa thì tận trong sâu thẳm vẫn là một tâm hồn mong manh, dễ bị tổn thương… Em vẫn vậy, cứ tự tin, đôi khi có một chút gì hơi ngạo mạn và ngang bướng, mọi người gọi em là cô gái cá tính, tôi cũng thấy em như vậy, nhưng em ơi, sao có những khi tôi bắt gặp ánh mắt em, nó lặng buồn và xa xăm đến thế, cũng có khi tôi bắt gặp nơi khóe mắt em có một chút long lanh, nhưng chỉ là chút long lanh thôi nhé, chứ tôi không hề thấy có giọt nước nào rớt xuống cả. Người ta có bao giờ thấy em khóc? Ừ, chẳng bao giờ phải không, bởi với em, nước mắt chỉ lặng lẽ thành dòng chứ có bao giờ bật lên thành tiếng?
(Thứ Sáu 9 thág 8 2019) ·
Sửa ·
Xóa