Trang ở nhà không giấu nổi căm phẫn...
- Mẹ Trang: Con sao thế...?
- Chẳng lẽ con lại không bằng một con giúp việc...?
- Ai nói thế, mẹ vả vỡ mồm...
- Chứ sao anh Dũng không để mắt đến con, chỉ chăm chăm nhìn con giúp việc mới...
- Để mẹ nói chuyện với mẹ nó...
Bố Trang vừa đi làm về nghe được:
- Bà định làm gì, chuyện của bọn nó cứ để bọn nó tự giải quyết. Nhúng tay vào mấy nữa làm sao bà chịu nổi không...?
- Tôi xót con gái tôi thì có gì sai...?
- Một mình bà biết xót con à...? Nhưng tình yêu không phải là thứ hai mẹ con bà có thể mua được bằng tiền...
- Trang: Ngoài anh Dũng con sẽ không lấy ai...
- Lấy về rồi thì thế nào, liệu có hạnh phúc không? Thằng Dũng là đứa lạnh lùng, quyết đoán nó sẽ không vì con khóc lóc mà thương hại con đâu...
Trang nghe bố nói ôm mặt khóc, chạy thẳng lên phòng...
Mẹ Trang vẫn âm thầm gọi cho mẹ Dũng:
- Chuyện của bọn trẻ phiền đến chị em cũng hơi ngại. Nhưng cháu Trang mấy hôm nay cứ khóc suốt, nhìn con như thế em cũng tủi thân...
- Cô cứ yên tâm đời này tôi chỉ chấp nhận một mình cái Trang là con dâu thôi...
- Em vẫn lo lắm chị ạ...
- 10 ngày nữa bố thằng Dũng sinh nhật, chị tự có cách lo sẵn mọi việc
- Vậy e nhờ chị, chứ anh nhà em cũng đang rục rịch định cho nó sang Pháp du học rồi...
- Cô bảo cháu không phải lo, cứ ăn ngon ngủ kĩ chờ ngày chị rước về thôi...
___
Dũng dẫn Cốm và Lành đi công viên chơi, thấy các bạn gọi mẹ. Cốm quay sang nhìn bố...
- Bố ơi bao giờ mẹ về...?
- Đợi Cốm lớn hơn chút nữa...
- Nhưng hôm trước bà bảo mẹ không về nữa đâu. Mai kia cô Trang sẽ làm mẹ con, bà còn chửi cô Lành nữa...
- Tại bà giận bố nên bà nói vậy thôi, Cốm đừng tin nhé!
- Con chỉ tin bố với cô Lành...
- Cốm ngoan lắmm...(Dũng xoa đầu con)
Lành đi trước dắt tay Cốm vào quán kem:
- Bố Dũng mới trả lương cô, Cốm thích ăn gì cứ ăn thoải mái nhé. Hôm nay cô khao Cốm no nê luôn...
Cốm vỗ tay reo hò:
- Cô Lành là nhất...
Dũng giả vờ xụ mặt xuống:
- Bố bị Cốm cho ra rìa rồi...
- Không đâu, Cốm vẫn yêu bố mà...
Nhìn con gái xúc từng miếng kem bỏ mồm ăn ngon lành. Dũng áy náy định nói gì với Lành, nhưng lại thôi..
- Anh có chuyện gì à...?
- Mẹ anh nóng tính, nói năng nhiều lúc không kiểm soát được. Em cho anh thay mặt mẹ xin lỗi em nhé!
- Chuyện có gì đâu mà lỗi với lầm, hơn nữa bác cũng không nói gì quá đáng cả...
- Em không cần giấu, Cốm kể cho anh nghe hết rồi...
- Em không để ý thật mà...
- Lần sau mẹ anh còn xúc phạm em nữa, em cứ việc nói lại. Chứ nhịn mãi, được nước bà càng lấn tới đấy...
Lành cười khanh khách:
- Có thấy ai sai người làm cãi lại mẹ mình như anh không...?
- Kệ chứ. Cái gì đúng thì thôi...
Đường phố đông nghịt, mỗi người một suy nghĩ. Nhưng tất cả không ai biết ngày mai chuyện gì sẽ xảy ra...?
____
Ngày sinh nhật bố Dũng, bạn bè khắp nơi đến chúc mừng. Toàn những vị có chức có quyền. Cả căn biệt thự 4 tầng náo nhiệt hơn bao giờ hết. Trang đứng sau mẹ Dũng, mặc chiếc váy trắng khoét sâu ngực, khuôn mặt make up kĩ càng không ngừng mỉm cười...
- Mẹ Dũng: Hôm nay cháu đẹp lắm. Nhưng lát nữa xong việc, nhớ phải hoàn thành tốt nhiệm vụ đấy. Đừng lo lắng quá, cứ theo kế hoach bác vạch sẵn mà làm thôi...
- Trang: Cháu cảm ơn bác...
- Trước sau gì cũng là người một nhà, ơn huệ gì?
- Có khi nào sau đêm nay anh Dũng sẽ ghét cháu không ạ...?
- Cái này thì cháu không cần lo. Bác là mẹ nó bác hiểu nó nhất...
Hơn 10h đêm khách khứa vãn dần, Dũng đưa Cốm về nhà mà đầu nhức không chịu nổi...
- Mẹ Dũng: Thôi lên phòng đi, sáng mai về cũng được. Để Cốm ngủ với mẹ một đêm...
Dũng gật đầu, hai tay bóp chán lên phòng nằm vật ra, cả người khô khốc như có hàng trăm con kiến đang bò. Với tay cầm cốc nước lọc trên bàn, tu ừng ừng một hơi hết sạch
Sáng hôm sau nghe tiếng Cốm gọi rõ sớm ngoài cửa. Dũng giật mình bật dậy, dụi mắt vài cái quay sang bên cạnh thấy Trang đang ngủ ngon lành...
- Trang ơi...Trang...
- Hửm...
- Sao em lại ở đây? Chuyện quái gì đang xảy ra thế này...?
Trang mắt nhắm, mắt mở bật khóc ngon lành:
- Em...Tối qua bác gái nhờ mang cho anh cốc nước gừng giải rượu...Không ngờ vừa vào phòng anh đã giữ chặt tay, vùng vẫy mãi mà không đẩy ra được...Chúng mình đều trưởng thành hết rồi, cứ coi như chưa có chuyện gì xảy ra đi...Em biết anh không yêu em, nên em không muốn nhắc lại chuyện này nữa...Suy cho cùng một phần cũng do em tự nguyện, anh không cần áy náy. Em sẽ sang Pari du học theo ý nguyện của bố em...
- Anh không có ý chối bỏ trách nhiệm, nhưng giờ anh rối quá em cho anh thời gian suy nghĩ rồi quyết định được không...?
Trang ôm mặt khóc to hơn:
- Không cần đâu...Em về đây...
Cốm ngoài cửa chờ mãi không thấy bố ra, gọi thêm vài câu nữa:
- Bố ơi...Bố...Cốm vào nhé!
Dũng hoảng hốt:
- Bố đang thay quần áo, Cốm xuống nhà với ông bà trước đi. Lát bố xuống bố đưa đi học...
- Vậy bố nhanh lên, Cốm sắp muộn học đấy...
- Bố nhớ rồi Cốm xuống đi...
Trang mặc xong quần áo, chuẩn bị bước ra Dũng vội kéo tay lại:
- Em đợi anh xuống trước, 10" sau anh đưa Cốm đi học xong rồi em hãy xuống...
Dũng đưa Cốm đi học xong, về thẳng nhà bố mẹ, mặt hằm hằm:
- Sao mẹ lại làm thế? Mẹ coi con là cái gì?
- Tao làm gì? Mày điên à?
Dũng cười nhạt:
- Lẽ ra mẹ nên đi làm diễn viên mới đúng...
- Đừng có láo...(mẹ D quát to)
- Con đã bảo chuyện của con để con tự giải quyết cơ mà. Hôn nhân của con đổ vỡ 1 lần rồi, mẹ chưa hài lòng sao?
- Vk cũ của mày xứng đáng bị thế, cái loại đàm bà không biết suy nghĩ cho ck con như nó nhà này không cần...
- Mẹ thôi đi, hở tí là chì chiết người ta. Giờ Thu (vk cũ) không còn liên quan đến con nữa, mẹ để cô ấy yên. Riêng Trang nếu thích thì mẹ lấy, đừng ép con quá...
- Mày ngủ với nó rồi, giờ mày định trối bỏ trách nhiệm à? Bản lĩnh đàn ông của mày đâu hết rồi, thằng hèn...
Dũng tức quá, hóa cười:
- Con hèn đấy thì sao? Bây giờ con chỉ cần một mình Cốm thôi. Mẹ đã mất công tính toán thì kết quả này mẹ phải lường trước chứ...Còn chuyện của Trang cứ để con giải quyết riêng với cô ấy, còn mẹ muốn con lấy Trang thì đó là điều không thể nào. Nói rõ cho mẹ hiểu...
Mẹ Dũng chỉ tay thẳng mặt:
- Tao không có đứa con như mày. Mày cút khỏi đây ngay
- Là mẹ tự nói đó...
Chiếc xe ô tô đắt tiền, lao vun vút trên đường phố. Dũng đến thẳng công ty chứ không về qua nhà:
- Thư kí: Nay mặt sếp căng thế...?
- Dũng: Vướng ngay phải những chuyện không đâu, tự dưng chán ơi là chán...
- Sếp ngầu vậy mà cũng có chuyện không giải quyết được á...?
- Chú đánh giá anh cao quá...Mà lần sau Trang có đến đây, chú đừng tự ý cho cô ấy vào phòng anh như mấy lần trước nhé!
- Nhưng mẹ sếp yêu cầu thế...
- Mẹ anh toàn thích làm những việc vô lí, chú không cần để ý. Cuối tuần đi công tác Phú Quốc, chú đặt thêm cho anh 2 vé nữa...
- Yes ser...(Tủm tỉm cười)
____
Quán Cafe "Ánh Dương"
Dũng gặp Trang nói chuyện rõ ràng:
- Em còn trẻ, đừng vì anh mà lỡ dở thanh xuân...
- Chẳng lẽ anh không có một chút tình cảm nào với em sao...?
- Anh xin lỗi...
- Thôi anh đừng nói nữa, em hiểu rồi. Em sẽ nói chuyện với bác gái, anh đừng lo
- Cảm ơn em đã hiểu. Anh tin sau này sẽ có người mang đến cho em hạnh phúc nhiều hơn...
Trang mất kiểm soát, hét to lên:
- Nhưng người đó không phải anh...anh hiểu không???
- Trang...Bình tĩnh lại đi...
- Em xin lỗi, em hơi quá lời...Anh về công ty đi, em ngồi đây thêm lúc nữa rồi em về..
Dũng vừa đi khỏi thì cũng là lúc Trang nhếch môi gọi điện cho bạn thân:
- Bạn: Sao rồi, cá mắc câu chưa???
- Dễ dàng thế thì còn gì vui...
- Tao thấy ông Dũng không yêu mày thật đấy...Bỏ đi cho nhẹ nợ, bao nhiêu thằng chết mê chết mệt không theo, lại cứ rúc đầu vào người có vk con rồi làm gì...?
- Mày chưa yêu ai nên chưa hiểu được đâu. Tao tin thời gian sẽ làm anh ấy có tình cảm với tao
- Phải nói bao nhiêu lần nữa mày mới hiểu? Mày ngu vừa thôi, trong mắt ông Dũng mày không quan trọng, nên mày có làm gì ông ấy cũng chỉ coi là dư thừa...
- Mày đừng nói nữa, bạn bè kiểu gì không giúp nhau thì thôi toàn khích bác nhau thế...? (Trang gắt...)
- Tình yêu mù quáng làm mày thay đổi thật rồi, tao không khuyên được mày nữa. Nhưng tao vẫn phải nhắc nhở mày lần cuối, mày nên từ bỏ những ý định điên rồ đang xuất hiện trong đầu mày đi, không hay ho gì đâu.Người khác không biết mày đang nghĩ gì, chứ tao biết hết đấy
Trang bực mình, bĩu môi tắt điện thoại, mồm vẫn không ngừng lẩm bẩm: " Bạn với bè càng ngày càng quá đáng. "
Đứng dậy thanh thanh toán tiền, Trang ra xe đến nhà mẹ Dũng...
- Mẹ Dũng: May quá bác đang định gọi cháu sang, vào đây ăn chè với bác. Toàn những món cháu thích, ngon lắm...
- Trang: Dạ thôi, cháu không ăn đâu...
- Ơ nay sao thế...?
- Cháu đến đây để chào bác, cháu quyết định thứ 5 tuần sau cháu sẽ sang Pari...
- Sao thế được, cháu còn phải ở nhà làm con dâu bác chứ...
- Cháu xin lỗi, chắc cháu không có phước phận đó rồi...
- Thằng Dũng nó lại nói gì làm cháu buồn à...?
Trang ấm ức nói từng câu, từng chữ
- Dạ không ạ. Bác đừng trách anh Dũng, anh ấy chỉ nói đúng sự thật thôi. Có lẽ là do cháu ảo tưởng vào tình yêu quá nhiều...
- Không phải đâu, cháu là một cô gái ngoan. Bác tin hai đứa ở bên nhau sẽ rất hạnh phúc...(Cầm lấy tay Trang dỗ dành)
- Thật không ạ...?
- Thật chứ, bác có lừa cháu bao giờ đâu. Đừng khóc nữa nhé, mọi việc cứ để bác lo...
- Cháu cảm ơn bác, để cháu về cháu bảo với bố, cháu không đi du học nữa...(cười tươi rói)
- Ngoan lắm...Giờ thì ăn chè đi để lâu không ngon đâu...
___
Lành dỗ Cốm ngủ xong, xuống nhà lấy cốc nước thì Dũng đi làm về:
- Lành: Sao nay anh về muộn thế...?
- Anh phải đi gặp đối tác giam giữ nhau, giờ mới được về. Cốm ngủ chưa em...?
- Vừa ngủ xong anh ạ, cứ hỏi bố suốt thôi...
- Em đi máy bay bao giờ chưa?
- Dạ chưa...Em còn chưa cả được nhìn thấy hình dạng thật của cái máy bay như nào ý...
- Vậy chuẩn bị quần áo, sáng mai đi Phú Quốc cùng anh và Cốm nhé..(giọng Dũng vui vui)
- Ôi thôi em không dám đâu...
- Có gì mà dám mới không dám. Cứ coi như anh thưởng tiền công em chăm Cốm giúp anh thời gian qua...
- Anh trả lương em cũng cao mà...
- Đùa em tí thôi, thực ra anh muốn cho Cốm đi chơi, nhưng sợ bận công việc không trông được nên mới nhờ thêm em đi...
- Em cảm ơn anh. Để mai ở nhà em chuẩn bị...
- Oki...Anh xin cô giáo Cốm rồi, sáng mai 10h tài xế đến đón hai cô cháu ra thẳng sân bay, anh đợi luôn ở đó
Lành lên phòng lăn qua, lăn lại mãi không ngủ được, cứ tủm tỉm cười một mình...
Mẹ Dũng gọi điện gắt lên trong điện thoại:
- Mày nói gì với cái Trang mà nó khóc suốt thế...?
- Mẹ không cần biết...
- Mày đừng tưởng qua mặt được tao, khôn hồn thì nhắn tin xin lỗi nó ngay...
- Ai qua mặt ai con nghĩ mẹ rõ nhất...
- Mày láo lắm rồi đấy Dũng ạ...
- Mẹ nghe câu tức nước vỡ bờ chưa...? Mai con đi công tác, mẹ đừng làm phiền con thêm nữa...
Dũng tắt máy, vứt điện thoại xuống giường...
___
Tại Phú Quốc:
Lành một tay dắt Cốm, một tay kéo vali quần áo của hai cô cháu. Cốm đi bên cứ cười nói tíu tít:
- Bố ơi, bao giờ mình được tắm biển...?
- Nghỉ ngơi lát nữa rồi bố cho hai cô cháu ra biển chơi nhé!
- Yeah...Bố là tuyệt nhất...(Chạy đến ôm chân bố)
Bờ biển cát trắng trải dài, sóng gió nhấp nhô. Từng đàn chim Hải Âu đang sải cánh chao liệng...
Dũng ôm Cốm chạy trước, Lành giả vờ đuổi theo. Tiếng cười nói vang lên không ngừng...
Trợ lý nhìn thấy cảnh này, chụp ảnh gửi cho mẹ Dũng...
Mẹ Dũng ở nhà nhận được tin nhắn, ghì chặt chặt điện thoại hét lên:
- Thằng mất dạy...
Biển về đêm gió thổi lồng lộng tung mái tóc,...cảm giác lành lạnh xua tan bao nỗi mệt mỏi được cất giấu tận sâu trong lòng tưởng chừng như đã quên của Lành...
Dũng đứng sau lưng suy nghĩ một hồi, mới tiến lên hỏi:
- Sao em lại ngồi đây một mình, không thỏa mái chuyện gì à...?
- Dạ không ạ...Em nghĩ về chút chuyện cũ, nên hơi buồn thôi...
- Quá khứ thì cứ để cho nó ngủ yên, tương lai còn dài, ngẩng cao đầu mà cố gắng em ạ...
- Em cũng biết thế, nhưng ông trời hình như rất thích trêu đùa em...
- Mỗi ngườii một số phận, không phải ông trời không công bằng...chỉ là cái mình mong muốn vượt quá xa so với giới hạn đáng có thôi...Em nghĩ thoáng ra, so với nhiều người mình được sống, được thực hiện ước mơ đã là may mắn lắm rồi...
- Em cảm ơn anh, em không nghĩ anh lại là người sâu sắc thế đâu...
Dũng bật cười, đứng dậy đi thẳng về phía trước:
- Nếu em để ý đến những điều em đang có trong cuộc sống. Em sẽ nhận được nhiều hơn thế. Còn nếu em chỉ để ý đến những điều em không có, em sẽ thấy mình không bao giờ có đủ...
Nhìn theo bóng lưng Dũng, Lành bất giác mỉm cười. Thì ra tất thảy mọi vấn đề, đều là vấn đề của bản thân...
Trưa hôm sau, mẹ Dũng tìm đến tận khách sạn của Lành...
Nhân viên mặt đon đả:
- Cháu chào Bác...
- Không phải chào hỏi gì giờ này, thằng Dũng đang ở phòng nào? Đưa chìa khóa phòng cho tôi...
- Như thế cháu sợ không hay lắm...
- Vậy tôi cho cô nghỉ việc chắc là hay nhỉ...?
- Cháu xin lỗi, mong bác bỏ qua cho cháu. Anh Dũng đang ở phòng 491, còn con gái anh ấy và cô Lành ở phòng 490 ạ...(Mồm nói, tay đưa chìa khóa phòng)
Mẹ Dũng vừa bước vào thang máy, hai nhân viên quay sang nhìn nhau...
- Nhân viên A: Ai mà có vẻ ghê gớm thế chị?
- Nhân viên B: Em mới làm không biết đấy thôi. Là bà chủ của khách sạn mình đấy...
- Vậy cái anh thuê phòng sáng qua là con trai bà chủ hả...?
- Ừ...Chị nghe quản lí nói anh ấy vào đây chuẩn bị kế hoạch mở rộng thêm thị trường trong này...
- Chả trách khí chất khác hẳn...
- Đừng nằm mơ giữa ban ngày em ơi. Không thấy người ta có con gái rồi à...?
- Kệ chứ, ai đánh thuế giấc mơ đâu...
- Chỉ sợ em chưa mơ đã phải tỉnh mộng rồi, mẹ sếp sẽ tạt nước kéo đầu em dậy...
Tiếng bàn tán, nói chuyện xôn xao không ngừng...
Phòng 490, Lành đang giúp Cốm buộc tóc, thay váy...
Tiếng gõ cửa vang lên không ngừng:
"Chát..."
Mở màn chào hỏi là một cái tát cháy má...
- Mẹ Dũng: Cô làm tôi bất ngờ thật đấy...
- Cháu không biết bác hiểu lầm cháu chuyện gì, nhưng mời bác vào trong này nói...
- Cô không nhắc thì tôi cũng quên, người như cô cũng cần liêm sỉ cơ à...
Lành nắm chặt tay:
- Mong bác tôn trọng cháu...
- Tôi chỉ tôn trọng những người đáng được tôn trọng thôi. Chứ còn cô thì không xứng đáng...
Cốm thấy vậy, chạy ra đứng chắn trước mặt bà Hạnh (Mẹ Dũng):
- Bà đừng đánh cô Lành, cô ấy quý cháu lắm...
Bà Hạnh nổi giận, trừng mắt lên quát Cốm:
- Cốm vào trong cho bà nói chuyện, trẻ con xen vào chuyện người lớn là hư, là mất dậy đấy...
- Cháu không vào đâu, bà về đi... (Mếu máo khóc)
- Bố mày mất dạy rồi, giờ thêm cả mày nữa hả? Có phải chúng mày định làm phản chống lại tao không...?
Lành lấy tay che hai tai Cốm:
- Bác ơi...bác giận cháu thì bác cứ chửi một mình cháu thôi. Cốm còn nhỏ, bác đừng nói con bé như thế, tủi thân Cốm lắm...
- Cô im mồm đi...Tôi đang dạy dỗ cháu tôi, cô lấy quyền gì mà lên tiếng...
- Lành không có quyền, nhưng con có quyền. Quyền là bố nó chắc đủ rồi chứ...
Hai mắt Dũng đỏ ngầu, cả người phừng phừng lên...
Lành thở phào nhẹ nhõm, cuối cùng cứu tinh cũng xuất hiện...
Bà Hạnh nghe Dũng nói, lại càng điên tiết hơn:
- Mày bảo mày đi công tác cơ mà, công tác của mày đây hả...?
- Đó là chuyện của con...
- Ăn học cho lắm vào mà ngu. Mắc bẫy của con nhà quê này rồi, đẹp mặt mày chưa...?
- Mẹ đừng nói nữa...
- Tao phải nói cho mày mở mắt ra...
- Được rồi...Mẹ thích nói thì mẹ đứng ngoài này mà nói
Dũng đẩy Lành vào phòng, đóng sập cửa lại...
- Giờ mẹ thích nói gì thì nói đi...
- Theo tao về nhà, sang xin lỗi cái Trang ngay...
Giật hai chùm chìa khóa trong tay bà Hạnh, Dũng đứng lừ lừ:
- Mẹ đừng ép con nữa, không phải dọa dẫm chứ vào đường cùng, con không biết mình sẽ làm ra những chuyện gì đâu...
Thấy Dũng nổi khùng, bà Hạnh hạ giọng:
- Thực lòng mẹ cũng không ép con gì đâu, nhưng mẹ lo cho cái Cốm. Thiếu thốn tình thương lâu ngày quá, mẹ sợ con bé sẽ lâm vào cảnh xa lánh mọi người. Với cả con năm nay cũng 34 rồi, lo chuyện gia đình dần thôi, chứ cứ một mình như này sao được...?
- Oki...Okii...mẹ có lý, con tiếp thu giờ mẹ về đi...
Dũng quay người bước vào phòng, bà Hạnh cố gắng gọi với theo:
- Dũng...
Không có tiếng trả lời, gõ cửa không ai thưa. Chửi thêm vài câu, rồi về ngay trong ngày...
____
Lên máy bay, khoang hạng nhất Dũng bế Cốm ngủ ngon lành:
- Ngại với em quá, mẹ anh lại làm phiền em rồi...
Lành cười nhạt, không nói gì...
- Em giận lắm phải không...?
- Cũng không hẳn là giận, nhưng những lời bác nói ra đối với em nó cay nghiệt quá...
- Tính mẹ anh mãi không thay đổi được, em đừng để ý trong lòng lại thêm bực bội...
Trang ở nhà biết tin Dũng đi công tác cùng Lành, người như phát điên:
- Mẹ Trang: Sao phải khổ thế con...?
- Mẹ không hiểu đâu, cuộc sống của con nếu không có anh Dũng thì chẳng khác nào con mất đi một nửa linh hồn...
- Bố Trang: Người không thuộc về mình làm sao con giữ được...?
- Chỉ cần bố chịu giúp con...
- Bố đâu thể bảo được thằng Dũng yêu con...?
- Con nghe nói anh Dũng đang chuẩn bị cho dự án mới, bố đầu tư vào được không...?
- Con hết thuốc chữa thật rồi, dự án đó một mình nó làm cũng dư thừa.Vốn dĩ đâu cần huy động thêm nguồn vốn từ bên ngoài...
- Chẳng lẽ không còn cách nào khác...?
- Tình yêu không phải chấp niệm, quên Dũng đi. Sang Pari bắt đầu lại cuộc sống con nhé!
- Con không can tâm...không can tâm...
Mẹ Dũng gọi cho Trang:
- Bác có chuyện này muốn bàn với cháu...
- Chuyện gì mà nghe có vẻ nghiêm trọng thế bác...?
- Thế này nhé, bây giờ cháu giả mang thai được không? Bác sẽ ép thằng Dũng cưới cháu, bình thường nó luôn coi cháu là em gái. Bác tin nó biết chuyện nó không dám nghi ngờ gì đâu...?
- Vậy có được không ạ...?
- Có gì mà không được, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén. Cưới nhau về lo gì không có em bé, ván đóng thuyền rồi nó cũng chẳng trách cháu được.Bác quý cháu lắm nên bác mới phải dùng cách này, chứ như đứa khác có nằm mơ cũng đừng hòng được bác giúp...
- Cháu cảm ơn bác, cháu nghe lời bác hết...
- Ngoan lắm.Nhưng phải từ từ, đợi thêm 1 tháng nữa cho kế hoạc hoàn hảo...
Nói chuyện với mẹ Dũng, Trang vừa vui mừng vừa sung sướng. Dũng không yêu mình thì sao chứ? Cuối cùng anh ấy cũng thuộc về mình thôi. Không ai được phép phá vỡ tình yêu này...
_____
Dũng về công ty nổi giận đùng đùng, gọi trợ lí lên:
- Tôi ăn ở khốn nạn với cậu lắm à...?
Trợ lí ngạc nhiên, cúi gằm mặt xuống:
- Em làm gì sai ạ...?
- Mẹ tôi cho chú bao nhiêu tiền, để chú làm mật thám...?
- Không anh ơi, nghe em nói đã...
- Tôi không muốn nghe hai lời, chú đi đi nhân lúc tôi còn chưa nóng...
- Xin anh tha cho em lần này...
- Chú biết tính tôi rồi đấy...
- Nhưng mà...
Dũng không nói nhiều, ấn điện thoại nội bộ:
- Bảo vệ lên đây...
Quay sang trợ lí, Dũng cười khẩy:
- Nể tình cũ, trước khi đi tôi khuyên thật cậu một câu...Làm ở đâu thì làm, bỏ cái tính khôn vặt đi. Không cả đời đừng mong ngóc đầu lên nổi...
Một tháng bình yên trôi qua, mọi việc suôn sẻ hơn mức bình thường...mà không hiểu sao trong lòng Lành cứ bứt rứt không yên...
Hơn 9h tối, cho Cốm ngủ xong...Lành tranh thủ gọi điện về nhà hỏi thăm bố...
Liên tiếp 4 cuộc gọi đi...
Không có ai trả lời, những tiếng tút tút vang lên dài đằng đẵng...
Phải hơn nửa tiếng sau, cái Ly mới nghẹn ngào...
- Chị Lành ơi, thằng Tuấn bị người ta đâm vào rồi...
- Sao lại thế, có nặng lắm không...?
- Em không biết, chỉ thấy bố lên bệnh viện từ chập tối đến giờ còn chưa về...
- Chị biết rồi, em đừng khóc nữa, để chị nhờ anh Thắng (anh họ) lên với bố xem sao...
- Nhưng em sợ lắm...
- Ở nhà cứ yên tâm, đừng cuống lên...Có chuyện gì chị báo về cho...
Lành tắt máy, ấn số gọi cho Thắng mà hai tay run run:
- Thắng: Nay đổi gió hay sao, mà mày gọi anh muộn thế?
- Không đùa đâu anh ơi, cái Ly vừa báo thằng Tuấn nhà em bị người ta đâm phải...Đang trên bệnh viện huyện, bố em đi từ chập tối đến giờ chưa về.. Anh biết đi xe máy, anh lên đó xem tình hình thế nào hộ em mới...
- Sao mày không nói sớm...?
.- Em cũng vừa biết thôi...
- Thôi được rồi, để giờ anh lên...
Lành bất lực ngồi sụp xuống cầu thang,...
- Dũng: Nay em ngủ muộn thế...?
- Em trai em bị tai nạn, bố không mang điện thoại theo. Không biết bây giờ thế nào...?
- Tai nạn á...? Bị lâu chưa...?
- Chắc khoảng 5 - 6h tối...Em nhờ anh họ em lên bệnh viện huyện hỏi rồi. Ngồi đây chờ thêm lúc nữa xem có tin gì không...?
Dũng không nói gì, lặng lẽ đứng chờ cùng Lành...
Thắng gọi điện báo lại:
- Lành: Sao rồi anh ơi, tìm thấy bố em chưa? Thằng Tuấn có bị gì không...?
- Mày hỏi từ từ từng câu thì anh mới trả lời được chứ...
- Lúc nào rồi, mà anh còn đùa...
- Ơ con này, tao đùa gì mày. Tao vừa gặp bố mày, đang chờ thằng Tuấn chụp X quang chân trái. Nghe mong manh bác sĩ chuẩn đoán nó bị gãy xương cẳng chân rồi. Còn đầu óc tạm thời không sao. Phúc tổ 7 đời nhà mày nhá...
- Anh có giấu em chuyện gì không?
- Nói chuyện với mày chán bỏ mẹ. Tao đưa điện thoại để bố mày nói với mày...
Giọng bố Lành khàn khàn:
- Em không sao đâu, con đừng lo quá. Đợi bác sĩ chụp xong bố đưa nó đi bó bột là xong...
- Vào bệnh viện rồi, bố đừng tiết kiệm quá. Cần tiêu gì cứ phải tiêu, sáng mai con xin nghỉ, về thăm em.
- Không cần đâu con ạ, xin nghỉ nhiều quá người ta lại làm khó mình...
Lành quay sang nhìn Dũng...
Dũng gật đầu:
- Em cứ về đi, để Cốm ở nhà với anh vài hôm cũng được...
- Em cảm ơn anh, chứ không về em sốt ruột lắm...
- À quên đợi anh tí...
Dũng bước nhanh vào phòng, cầm cái phong bì đưa cho Lành:
- Em cầm chỗ này về lo cho em trai em nhé! Không cần ngại đâu, cứ coi như anh cho em ứng trước lương...
- Em không cầm đâu, em có tiền rồi...
- Cứ mang đi dự phòng cho chắc, không dùng đến về trả lại anh cũng được...
Sáng hôm sau, Lành bắt xe về Thanh Hóa sớm. Về luôn bệnh viện huyện, chứ không về nhà:
- Bố ơi, em đâu...?
- Đang nằm trong kia, đêm qua bó bột xong hết rồi. Bác sĩ bảo nằm theo dõi thêm 2 ngày nữa rồi cho về...
Lành mở túi quần áo đưa cho bố 10 triệu:
- Bố cầm lấy tiền lo thuốc thang cho em...
- Con lấy đâu ra nhiều tiền thế?
- Tiền con tiết kiệm với cả tiền chủ nhà ứng lương trước...
- Con mang về trả cho người ta đi, biết có làm lâu dài được không mà lấy lương trước. Không cần lo cho em đâu, lợn đang được giá. Chiều về bố bán 2 con là đủ...
___
Mẹ Dũng đích thân sang tận nhà Trang, đưa cho Trang cái phiếu siêu âm giả
Dòng chữ kết luận Phạm Thu Trang, có thai 4 tuần tuổi rõ mồn một...Trang tròn xoe mắt nhìn, mẹ Dũng cười cười:
- Cháu bất ngờ lắm phải không? Bác đã hứa thì bác sẽ làm đến cùng...
- Thực ra cháu cũng đang có chuyện muốn nói với bác...
- Miễn sao không phải chuyện cháu đi Pari, thì cháu nói gì bác cũng đồng ý...
Trang xua xua tay:
- Ý cháu không phải chuyện đấy.Bác ngồi đây đợi, cháu lấy cái này cho bác xem nhé...
- Con bé này, hôm nay còn giả vờ thần bí với bác nữa cơ à...?
Trang gật gật, chạy lên phòng mang xuống chiếc que thử thai, hai vạch đỏ chói lọi...
Như không tin vào mắt mình, mẹ Dũng đờ người ra...
- Trang ơi...có thật không...?
Trang gật đầu chắc nịch. Mẹ Dũng cười to, mồm lẩm nhẩm liên tục:
- Tạ ơn trời phật, tạ ơn trời phật...
- Nhưng cháu sợ anh Dũng không đồng ý...
- Nó dám...Bác giết nó...Con cháu nhà bác ai cho nó quyền từ chối. Cháu gặp nó nói chuyện rõ ràng đi...Để bác về bàn với bác trai, chọn ngày sang nói chuyện đàng hoàng với bố mẹ cháu...
Trang gọi Dũng ra quán cafe dưới cổng công ty nói chuyện:
- Trang: Anh uống gì để em gọi...?
- Cho anh 1 cafe đen không đường, tí nữa anh còn vào họp...
- Anh ghét em lắm à...?
- Sao tự dưng em lại hỏi thế?
- Em...Đã muốn từ bỏ tất cả, buông xuôi mọi thứ, đến Pari bắt đầu cuộc sống mới. Quên đi anh, quên thanh xuân nơi này...
Nói đến đây, Trang khóc nấc lên:
- Nhưng giờ chắc không kịp nữa rồi...
Đặt tờ phiếu siêu âm lên bàn...
Dũng liếc qua, bất ngờ quá không nói lên lời:
- Em có ý định gì chưa, nói anh nghe...?
- Em sẽ bỏ, em không muốn ràng buộc anh...
- Em suy nghĩ kĩ đi...
- Em...
- Mẹ anh biết chưa?
- Bác vừa sang nhà em, vô tình đúng lúc nhìn thấy phiếu siêu âm này, nên bác biết rồi...
- Anh dù không có tình cảm nam nữ với em, nhưng việc anh làm anh sẽ chịu trách nhiệm đến cùng...Em đừng khóc nữa, cũng đừng suy nghĩ đến việc bỏ con...Đó là một sinh mệnh, chúng ta không ai có quyền tước đoạt đi mạng sống của nó...
- Tất cả là tại em...em sai rồi, sai thật rồi...
- Ai đúng ai sai giờ không quan trọng...Em cứ về đi, anh vào họp đây. Xong việc anh gọi lại cho...
Dũng quay lưng bước đi, trong lòng rối như tơ vò...Chỉ sau một đêm say rượu, giờ chuẩn bị lại thêm đứa con nữa...
Trang cười nhạt nhìn theo, hai tay vỗ nhẹ lên bụng: "Con yên tâm, mẹ nhất định sẽ khiến bố Dũng là bố của con"...
Đúng lúc điện thoại reo, tên người gọi nhấp nháy trên màn hình...
Trang nghiến răng, lướt mạnh nút "từ chối"...
" Ting..ting..."
Âm thanh tin nhắn gửi đến: "Nếu còn không nghe, anh đến tận nhà em..."
- Trang: Rốt cuộc anh muốn gì...?
- Lâm (người yêu cũ của Trang): Cũng không có gì to tát lắm, chẳng qua anh vừa thua cá độ bóng đá hơn 300 triệu. Bí quá gọi cho em, vay ít thôi...
- Khốn nạn, là thằng đàn ông ngửa tay xin tiền đàn bà không biết nhục sao...?
- Em ăn nói cho cẩn thận, anh không có kiên nhẫn đâu. Với cả đây đâu phải lần đầu mà em phũ thế...Tháng trước còn ngọt ngào lắm cơ mà...
- Anh im đi, không cần nói nhiều, tôi không có tiền...
- Nghe nói em định lấy ck, hay trong lễ cưới anh gửi tặng ck em và gia đình món quà nho nhỏ nhỉ...?
- Anh dám...
- Có gì mà thằng này không dám...Bây giờ tôi cho cô hai lựa chọn, một là đưa tiền cho tôi. Tôi buông tha cho cô, từ nay không ai còn nợ ai nữa. Hai là tôi cho mọi việc vỡ lở, thì cô cũng đừng hòng sống yên ổn...
- Sao anh hèn thế...? Tôi nói cho anh biết, đây là lần cuối tôi đưa tiền cho anh. Anh biết điều cầm tiền rồi tránh xa tôi ra, không thì đừng trách tôi ác...
Lâm nghe xong, cười nham nhở...
- Okii...Có mỗi thế thôi, mà mất công từ nãy đến giờ. Khi nào buồn nhớ đến tìm anh, anh hứa phục vụ hết mình...
- Để cho tôi yên...
Lành nấu cháo mang vào bệnh viện thăm em...
- Em không sao đâu, chỉ hơi đau tí thôi...mai mốt khỏi em lại chạy như bay cho chị xem...
- Thôi đi ông tướng ơi, ông làm chị một phen hú vía...
Tuấn xị mặt:
- Tại hai anh ấy đâm vào em chứ, có phải tại em sai đâu...
- Chị không trách em đâu, đừng nghĩ nhiều nữa...
- Nhưng em sợ bố mắng...
- Bố lo cho em ý, hôm đưa em vào bệnh viện cả đêm bố có chợp mắt tí nào đâu...
Cốm gọi điện cho Lành, Lành đưa bát cháo cho Tuấn rồi mới ấn nút nghe...
- Cô Lành ơi, bao giờ cô về với cháu...?
- Cốm đi học về rồi à...Mấy hôm nay ở nhà Cốm có ngoan không...?
- Cháu ngoan lắm, còn được cô giáo ở lớp khen nữa cơ...
- Giỏi quá...mai mốt cô lên cô đưa Cốm đi ăn kem nhé!
- Cô lên sớm nhé, bố cháu bảo cô bận nhiều công việc lắm à...?
- Không đâu...Cô sắp hết bận rồi
Cốm đếm đủ thêm 3 ngày nữa là cô lên với Cốm...
Dũng thấy con gái gọi điện cho Lành, tỏ vẻ không vui:
- Bố đã bảo cô Lành đang bận rồi mà...Sao con còn gọi điện làm phiền cô...
Cốm mếu máo...
- Nhưng Cốm nhớ cô lắm...Không ai làm bánh cho Cốm ăn, không ai kể chuyện cho Cốm nghe...
Dũng xoa đầu con gái...
- Cốm đừng buồn nữa, mai mốt cô Lành lên với Cốm, rồi bố cho cả 2 cô cháu đi chơi như hôm nọ nhé!
- Bố hứa đi...
Dơ ngón tay út, Dũng nhẹ nhàng ngoắc vào tay Cốm
- Bố Dũng hứa, đóng dấu với Cốm luôn...
- Con tạm tin bố...(Nháy mắt, cười toe toét)
Dũng thơm lên má Cốm, ngập ngừng hỏi:
- Cốm này...con có thích em không...?
- Cốm không thích em đâu. Bạn Minh ở lớp Cốm nói có em rồi, bố mẹ sẽ không thương Cốm nữa...
- Bạn Minh nói đùa Cốm thôi, có em rồi bố càng thương Cốm hơn chứ...
- Vậy là bố sắp có em bé hả...(tròn xoe mắt nhìn bố...)
Dũng bật cười ha hả:
- Không...Bố làm sao sinh em bé được, nhưng cô Trang sẽ sinh em bé chơi cùng Cốm cho vui...
Cốm nghe không hợp ý, giãy nảy lên:
- Cốm không thích cô Trang, cũng không thích em bé của cô ấy. Bố bảo cô ấy đừng mang em bé đến nhà mình, Cốm không cho chơi cùng đâu...
- Sao con lại không thích cô Trang...?
- Tại cô ấy hay lườm con, còn hay dọa mách tội con cho bố nữa...
- Giữa bố và cô Trang có những chuyện Cốm còn bé, không hiểu được đâu. Tạm thời bố cho cô Trang sang ở nhờ nhà mình thì Cốm phải ngoan nhé!
- Có phải giống lời bà nội nói, từ nay cô Trang sẽ làm mẹ con không...?
- Không đâu. Mẹ con vẫn là mẹ con chứ. Cô Trang không thể thay thế mẹ con được, cô ấy chỉ là bạn bố thôi...
- Vậy còn cô Lành...?
Dũng giật mình khi nghe đến tên Lành, tự trấn an con gái...
- Cô Lành vẫn sẽ ở cùng Cốm, nên Cốm yên tâm...
Mẹ Dũng sang tận nhà:
- Sao mày không bắt máy của mẹ...?
- Lúc đó con đang họp...
- Họp hành cái gì, có phải mày đang trốn tránh trách nhiệm không...?
- Con đã bảo chuyện của con mẹ đừng xen vào cơ mà...(gắt lên)
- Chuyện nào là chuyện của mày, giọt máu nhà này không đến phiên mày quyết định...
- Mẹ thích thế thì mẹ tự lấy Trang đi...
"Bốp..."
Thêm một cái tát nữa rơi xuống má Dũng:
- Mày mất dạy lắm rồi đấy...
- Chứ không phải mẹ chưa từng dạy con điều gì à...?
Cốm thấy bố bị đánh, chạy đến đẩy bà nội ra xa...
- Bà không được đánh bố...
Mẹ Dũng lại càng điên tiết hơn...
- Thêm cả mày nữa à...Hai bố con mày định làm tao tức chết phải không...?
Dũng lừ mắt nhìn mẹ, không nói thêm câu gì bế Cốm vào phòng đóng chặt cửa lại...
- Mày đứng lại đó cho tao...
- Lát con nói chuyện với mẹ, giờ mẹ để con yên...
Mẹ Dũng gọi cả bố Dũng sang:
- Ông xem con trai ông đi, làm con gái người ta có bầu rồi phủi lưng quay đi đây nài...
- Chuyện của nó để nó tự giải quyết, bà già rồi sống yên phận chút...
- Dũng: Con nói con không chịu trách nhiệm bao giờ...?
- Mẹ D: Ý mày là sao...?
- Con sẽ đón hai mẹ con cô ấy về đây ở, đợi khi đứa bé chào đời con tự nuôi được. Con nhắc lại lần cuối, con không yêu Trang nên chuyện hôn lễ không thể xảy ra. Mẹ đừng phí công, vô ích làm gì...
- Mày nghĩ nhà nó đồng ý sao...?
- Con nói chuyện với Trang rồi, tạm thời đây là cách tốt nhất cho cả hai...
- Bố D: Làm gì thì làm, nhớ phải có chừng mực...
___
Tại nhà Trang...
- Mẹ Trang: Con điên thật rồi, không làm thế được đâu...
- Con không điên, con không thể bỏ đứa bé này được...
- Thằng Dũng và gia đình nó biết chuyện sẽ không để con yên ổn đâu. Nghe mẹ lần này, bỏ đứa bé đi, bắt đầu cuộc sống mới...
- Nhưng con yêu anh Dũng, con không thể buông tay lúc này được. Bao nhiêu công sức con bỏ ra sắp có kết quả rồi, con sẽ không từ bỏ giữa chừng đâu...
Bố Trang tức giận đập tay xuống bàn:
- Bà xem đứa con gái vàng ngọc bà dạy dỗ ra đi, không còn chút liêm sỉ gì nữa rồi...
- Một mình tôi đẻ được nó chắc...? Ông đừng quá đáng...
- Con hư tại mẹ, cháu hư tại bà...Không nói nhiều nữa, ngày mai theo bố đến gặp cô Linh bỏ đứa bé đi...
Trang khóc to ôm chặt lấy mẹ:
- Con không đi, con không đi
Nếu bố còn ép con con sẽ chết trước mặt bố, cho bố vừa lòng...
- Mày dám...?
"Choang..."
Cốc nước trên bàn bị Trang đập mạnh xuống sàn, vỡ tung tóe...Nhanh tay nhặt lấy mảnh vỡ gần nhất, cứa vào cổ tay
Máu bắt đầu chảy, mẹ Trang hoảng quá hét lên:
- Trang ơi...Trang...Sang đây với mẹ, con muốn gì mẹ cũng đồng ý...Chứ con mà làm điều gì dại dột, mẹ không sống nổi đâu...
- Con không bỏ đứa bé...
- Được...được...không bỏ thì không bỏ...
- Con muốn lấy anh Dũng...
- Mẹ cũng đồng ý mà...
- Mẹ nói thật không...?
- Thật chứ...mẹ có lừa con bao giờ đâu...
Bố Trang thấy cảnh này vừa giận vừa thương...
- Hai mẹ con bà giờ muốn làm gì thì làm, tôi không quản nữa...
Trang ngồi xuống ghế, đưa tay cho mẹ băng bó...
- Anh Dũng vẫn chưa đồng ý lấy con...Chỉ tạm đón con về bên đấy ở, chăm sóc cho dễ...Nhưng con tin ở cạnh nhau lâu ngày anh ấy sẽ yêu con...
- Ngốc quá con ạ...
- Vì tình yêu của mình, vì tương lai đứa bé trong bụng con không còn lựa chọn nào khác...
___
Một tuần trôi qua, Tuấn xuất viện về nhà Lành xin phép bố lên Hà Nội:
- Bố Lành: Nhớ đưa tiền trả chủ nhà nhé con. Gửi lời cảm ơn của bố đến cậu ấy nữa..
- Con nhớ rồi mà...
- Cầm thêm 2 triệu này nữa, lên đấy muốn ăn gì thì tự mua...
- Con không lấy đâu, con vẫn còn tiền. Bố để mà lo cho thằng Tuấn...
- Tiền lo cho em bố để riêng rồi, cứ cầm đi. Hai con lợn bố mới bán được hơn 6 triệu cơ mà...
___
Dũng về nhà, Trang đang ngồi xem tivi:
- Nay anh về sớm thế...
- Ừ, nay không phải tiếp khách...
- Anh thay quần áo rồi gọi Cốm xuống ăn cơm nhé!
- Em cứ ăn trước đi, anh đưa Cốm sang ông bà ngoại tí. Mấy nay Cốm cứ nhắc suốtt...
- Anh và Cốm không thích nhìn mặt em à...?
- Em đừng suy nghĩ lung tung, ảnh hưởng đến con. Em chuyển sang đây ở rồi, anh tuy không yêu em nhưng anh hứa sẽ tạo điều kiện cho con phát triển tốt nhất...
Lành đứng ngoài cổng, nghe xong câu nói của Dũng mà đầu óc mơ hồ: "Ai có con...?"
Cốm lao ra ôm chặt lấy Lành...
- Cô Lành về rồi...Bố ơi cô Lành về rồi...
Dũng gật đầu, mỉm cười nhìn Lành...
- Em trai em đã ổn chưa...?
- Cũng ổn ổn rồi anh ạ, chỉ bị gãy chân thôi. Đầu óc không việc gì, bác sĩ vừa cho xuất viện sáng qua...
- Vậy là may rồi, em vào nhà đi. Đưa túi quần áo đây anh xách cho...Còn hai cái bịch gì kia mà to thế...(Dũng trêu)
- Có hai con gà quê, bố em giết làm sạch rồi bảo mang lên biếu anh...
- Thích thế, gà lai chọi đấy...
- Sao anh biết...? (Lành ngạc nhiên)
- Anh hay ăn mà...
Hai người nhìn nhau cười vui vẻ, Cốm nắm chặt tay Lành không chịu buông ra:
- Cô ơi cô...Hôm nọ bố hứa khi nào cô lên, bố cho hai cô cháu đi chơi xả láng đó ạ...?
- Ui thế á...Nay bố Dũng hào phóng nhề...?
- Thật đấy, cô cứ hỏi bố cháu đi...
- Dũng: Nay thứ 5 rồi, đợi ngày kia thứ 7 Cốm nghỉ bố đưa hai cô cháu đi ăn kem nhé!
Mỗi người một câu ai cũng hào hứng, Trang trong nhà ngó đầu nhìn ra mà tức nghẹn cổ họng...
- Anh Dũng ơi...hai bố con chuẩn bị sang ngoại thì sang luôn đi, không sắp tối rồi. Lành mới lên hả em, vào đây giúp chị nấu nốt nồi canh với, chị nghén quá...
Lành trố mắt ra nhìn Dũng rồi lại quay sang nhìn Trang...Ngầm hiểu đôi việc, thì ra lúc nãy mình không nghe nhầm...Người ta yêu nhau, người ta có con với nhau cũng là chuyện thường tình...Nhưng không biết vì lí do gì trong lòng cứ bồi hồi, không yên...Lại còn thấy thương thương Cốm...
- Chị đợi em chút, em vào luôn...
Trang bịt mồm, nhanh chân vào wc:
- Nhanh lên nhé! Chị khó chịu quá...
Mặt Cốm ỉu xìu:
- Con không sang bà ngoại nữa đâu, con ở nhà chơi với cô Lành cơ
- Dũng: Đồng ý luôn...
Trang lò dò đi ra, mặt tái nhợt:
- Sao hai bố con còn chưa đi...?
- Cốm muốn ở nhà với Lành, nên để hôm khác hai bố con anh sang ngoại cũng được...
- Vậy chuẩn bị ăn cơm thôi...
____
Sáng hôm sau Dũng đưa Cốm đi học sớm, Lành đi chợ về thấy Trang đang ngồi sơn móng tay...
- Nghe nói em mới bỏ ck...
- Em xin lỗi, đó là chuyện riêng của em...
- Em đừng hiểu nhầm, chị không có ý gì đâu. Chỉ muốn hỏi thăm em chút thôi...
- Cũng không có gì chị ạ. Quan điểm sống của anh ấy và em không hợp nhau, nên chia đôi đường là tất yếu thôi...
- Trái tim người đàn ông cũng như nước đun sôi...nếu em không nhanh tay nắm giữ thì nó sẽ bốc hơi mất, lúc ấy em có đuổi theo cũng không thể tóm trở lại
Em cứ nhìn vào chị với anh Dũng thì sẽ rõ, có thể bây giờ anh ấy chưa yêu chị...nhưng vì trách nhiệm, vì đứa bé này chị tin anh ấy sẽ mãi mãi thuộc về chị...Nếu một ngày nào đó, có kẻ thứ 3 xen vào, chị thề nhất định chị sẽ xé xác nó ra
(Vừa nói vừa liếc nhìn Lành...)
- Đó là quan điểm của riêng chị, chứ không phải lẽ sống của em...
Lành nói xong bỏ vào bếp, Trang nhìn theo bĩu môi:" Tao cảnh cáo mày rồi đó, nếu có lần sau đừng trách tao ác..."
Mẹ Dũng qua chơi:
- Trang: Sao bác không gọi điện để cháu sang...
- Không sao đâu, cháu đang nghén đi lại nhiều không tốt...Hơn nữa từ nhà qua đây cũng tiện đường mà...
- Mẹ cháu gửi lời cảm ơn đến bác ạ...
- Ơn huệ gì, bác còn áy náy với bố mẹ cháu lắm...Chờ sinh xong lấy lại vóc dáng, cháu với thằng Dũng mau mau kết hôn đi...
- Cháu cũng mong thế lắm...
- Giờ này còn "cháu...cháu..." gì nữa
Gọi mẹ dần đi cho nó quen...
Trang ngượng ngùng cúi mặt xuống:
- Mẹ...Con cảm ơn mẹ...
Mẹ Dũng cười ha hả:
- Chuẩn rồi đấy...Mà con nghén ngẩm có thèm gì không, mai mẹ mua mang qua cho...
- Con ở đây anh Dũng mua cho đủ cả, mẹ cứ yên tâm...Đảm bảo chắc chắn cháu nội mẹ sẽ thông minh hơn người...
Mùi thịt gà luộc thơm phức từ trong bếp vảng ra...Trang che miệng, nôn khan liên tục...
- Mẹ Dũng: Con sao thế...? Khó chịu chỗ nào à...?
- Dạ không ạ...Con ngửi thấy mùi thịt gà luộc nên con khó chịu tí thôi...
- Mang thai giai đoạn này là vất vả nhất đấy, cố gắng thêm 1-2 tháng nữa là ổn...
- Con chịu được mà...mẹ đừng lo...
Mẹ Dũng nhăn mặt gọi Lành lên...
- Trang nó nghén thịt gà, lần sau cô đừng mua gà về nấu nướng gì nữa...
- Cháu xin lỗi, cháu không biết ạ...
- Giờ còn lỗi lầm gì nữa...mang đổ ngay đi cho tôi...
- Nhưng anh Dũng và bé Cốm thích ăn lắm ạ, gà lai chọi ở quê cháu mới mang lên hôm qua...
- Cô đừng mang thằng Dũng ra nói chuyện với tôi...Cô nên nhớ tôi là mẹ nó, chứ không phải con nó...
- Cháu không có ý đó...
- Lần trước ở Phú Quốc tôi đã nhịn cô lâu lắm rồi...Cô đến để giúp việc nhà tôi, chứ không phải để đào mỏ một bước lên mây nhé! Thằng Dũng nó tin cô, nó để cô dắt mũi, chứ tôi thì không bao giờ...
Lành đỏ mắt, cố kiềm chế lửa giận trong lòng:
- Cháu biết bác không ưa gì cháu, nhưng mong bác hãy tôn trọng cháu một chút
Cháu làm công ăn lương, chứ chẳng ăn không ngồi rồi nhà bác phút nào đâu ạ...
- Cô đang dạy đời tôi đấy à...Mới tí tuổi ranh mà ghê gớm nhỉ...Hay bố mẹ cô không biết dạy cô...
- Bác đừng quá đáng
Bố mẹ cháu ở quê, không làm gì để bác phải mang ra chửi bới đâu...
Trang ngồi bên xem kịch vui...
- Mẹ ơi...mẹ đừng giận nữa, Lành cũng chỉ làm đúng bổn phận thôi mà...Con không ăn được thịt gà, nhưng anh Dũng và Cốm thích thì mẹ cứ để lại...
- Con không phải bênh nó...Ỷ mình được bố con thằng Dũng tin tưởng nên muốn làm gì thì làm...
Lành cúi đầu xách bịch rác ra ngoài, không muốn tranh cãi thêm gì nữa...
Dũng đang họp, mẹ Dũng đưa Trang đến tận công ty...
- Thư kí: Sếp em đang họp, khoảng 15" mới xong...Bác và chị vào phòng cháu đi báo sếp ạ...
- Cậu báo luôn cho tôi, không họp hành gì hết...
Trong phòng họp...
Nhìn tập tài liệu báo cáo doanh số theo quý, khuôn mặt Dũng rạng rỡ hẳn lên...
- Thư kí: Mẹ sếp đang ở văn phòng đó ạ...
- Kệ bà ấy...
- Nhưng mẹ sếp bắt em báo luôn...
- Tôi rảnh rỗi lắm nhỉ
? (Cáu lên)
- Vậy thôi để em ra báo bác một câu...
- Cậu đừng ra mất công, mẹ tôi không để yên cho cậu đâu. Lại làm um lên 1 trận đấy...
- Nhưng...
- Thôi được rồi, tan họp đi...
Thư kí nghe lệnh, thở phào nhẹ nhõm...
- Đây là công ty con chứ không phải cái chợ, mà mẹ thích đến lúc nào thì đến. Và con đi làm việc, chứ không phải đi chơi mà mẹ muốn gặp là gặp...
Trang cắn môi:
- Anh đừng trách bác...Cũng tại em...
Dũng không đủ kiên nhẫn nghe hết câu, đã gắt lên:
- Em đừng nói nữa, anh không muốn nghe...
Mẹ Dũng thấy Dũng gắt lên với Trang, ném mạnh cái điện thoại xuống ghế:
- Mày đang quát ai đấy...? Có giỏi thì quát tao đây nài...
- ...(Dũng im lặng, ngồi ngửa đầu ra sau ghế...)
- Đuổi việc con nhà quê kia đi...
- Sao con phải nghe lời mẹ...? Việc nhà con do con tự quyết định, mẹ đừng hở tí là đến nói này nói nọ...
- Nó đang cố gắng mồi chài mày đấy, thằng ngu ạ...
- Con không quan tâm, con chỉ cần biết cô ấy thương Cốm là được rồi...
- Cái Trang cũng sẽ có trách nhiệm với Cốm...
- Có mặt Trang ở đây, tiện thể con cũng nói thẳng
Để Trang sống ở nhà con như bây giờ đã là giới hạn cuối cùng của con rồi, hai người đừng mong có thêm bất cứ 1 cuộc hôn nhân nào nữa...Riêng về đứa con trong bụng Trang, trách nhiệm của con con không cần ai phải nhắc...
Trang vừa nghe, vừa khóc bỏ chạy ra ngoài...
- Trang...Trang ơi...
Mẹ Dũng đuổi theo, ngoái đầu lại lườm con trai:
- Sao tao lại đẻ ra loại cặn bã như mày...?
Chương tiếp (Thứ Ba 21 thág 12 2021) ·
Sửa ·
Xóa