Bấm Vào Nhóm Sex Zalo

ChatOla.org

Vào Nhóm Zalo Xem Gái Live Đóng Phí 100k.Liên Hệ Admin Hoàng Tuấn Zalo 0878822351
Wap chat 24h ChatOla.Org
Đang tải dữ liệu ...
Chào mừng đến ChatOla - Nơi cảm xúc thăng hoa

Để tham gia vào wap ChatOla xin các bạn vui lòng nhấn vào 1 trong 2 liên kết bên dưới.

Đăng nhập (Login)
hoặc
Đăng ký tài khoản (Register)
Hướng dẫn sử dụng wap

Link video hướng dẫn:youtube.com/v=E0Pr0gtj6cw
Lưu ý: Không chát sex có thể chặn tin nhắn tất cả để chém gió vui vẻ
Thông tin thêm về wap

Chat Sex Ola Với Gái Xinh.Đăng Ký Chat Sex Online Miễn Phí. Chat Webcam Free, Chat Ola Thâu Đêm Chat Zalo.Tải Và Xem Phim Sex Miễn Phí
Diễn Đàn Giao Lưu Kết Bạn Hót Nhất Hiện Nay
.
Chọn: Đăng ký miễn phí
( Miễn phí hoàn toàn 100%)
Web chát sex ChatOla.Org tự hào là trang ket ban truc tuyen hữu ích trên điện thoại, mỗi ngày có hàng nghìn lượt đăng ký tham gia và không ngừng gia tăng.

Web Online -Diễn Đàn Kết Bạn-Chat Online Miễn Phí


√ Chưa Có Nick Chọn Đăg Ký
»♣Đăng ký miễn phí♣«
†↓↓↓↓↓↓↓↓†
√ Đã Có Nick Hãy Đăng Nhập
»♣Đăng nhập tại đây♣«

Thế Giới 18+ Web Chat Online Miễn Phí Trên Điện Thoại Chat Ola Cùng Gái Đẹp Thâu Đêm.Tìm Bạn Gái, Tìm Bạn Trai, Tìm Người Yêu Diễn Đàn Kết Bạn Mạng Xã Hội Lớn Nhất, Tìm Bạn Trực Tuyến
Web Chat Online Số 1 Việt Nam, Web Chát 18+, Chat Sex thâu đêm, Chát Webcam đẳng cấp nhất. Diễn Đàn Kết Bạn Lớn Nhất Việt Nam Tìm Bạn Tình Trực Tuyến Trên Điện Thoại. Nơi Tìm Kiếm Bạn Tình Tìm Hiểu Tình Yêu, Chát Kết Bạn Thâu Đêm. Web Chat Trực Tuyến Miễn Phí Số 1 VN, Chào mừng bạn đến với MXH 18+ chatola.org, Web Chat Online, tìm bạn bốn phương , Room Chat Online , Chát trực tuyến, Chat Ola, MXH hay nhất hiện nay, Forum/Diễn Đàn Tìm Bạn Đời lớn nhất việt nam.
ChatOla.Org nơi hội tụ các thành viên chát từ wapego, kembong, chat24h, gaubong,các trang wap chát thời ego.
Có Thể Bạn Cũng Quen ...
chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex
ADMIN nhận liên kết backlink với tất cả các trang có lượt truy cập tương đương.
Từ khóa: Chát Sex Online, Chát Sex Ola, Chát Sex Zalo, Chát Sex Webcam, Diễn Đàn Kết Bạn, Phim Sex Online, Đọc Truyện Sex, Video Clip Sex
Giới thiệu
ChatOla.Org tự hào là trang Chat Trực Tuyến hữu ích trên điện thoại, mỗi ngày có hàng nghìn lượt đăng ký tham gia và không ngừng gia tăng.


- Nghiêm cấm mọi hành vi phá hoại, đăng những nội dung phản động, kích động, vi phạm pháp luật dưới mọi hình thức!
- Wapsite xây dựng nhầm mục đích vui chơi, giải trí, giao lưu, kết bạn bốn miền, mọi nội dung do thành viên tải lên chúng tôi không chịu trách nhiệm hoặc có thể liên hệ admin trên wap để xóa nội dung vi phạm!

Wap Chat Online, Ket Ban Bon Phuong, Ket Ban Online, Chat Ket Ban

Wap Chát Kết Bạn Online, Kết Bạn Trực Tuyến, Phòng Chát Online, Kết Bạn Bốn Phương, Kết Bạn Qua Số Điện Thoại.Tìm bạn bốn phương có số điện thoại liên hệ một cách dễ dàng và an toàn nhất (có hình ảnh). Bạn có thế kết bạn hoặc xin sđt của một người độc thân, bạn gái ...Trang kết bạn online qua điện thoại, tìm bạn online, làm quen kết bạn, tìm ... Đây là trang wap giao lưu kết bạn online lớn nhất việt nam, Mọi Người Có Thể Kết ... Kết bạn Miền Bắc Tim Ban Bon Phuong có hình & 100% miễn phí, Tim ban gai, Tim ban trai, tim ban chat, tim nguoi yeu, tim mot nua cua doi minh?

Wap Chat Online


Chat Kết Bạn

Lần hoạt động cuối

  ‍‍‍‍‍
☪ỏ ßα ℒá [Off] [#]
Thông minh đến mấy yêu vào cũng ngu ;))

Trang ấm ức gọi điện cho bạn:

- Nghe nói mày có đứa bạn ở dân tộc biết làm bùa yêu hả...?

- Trâm (Bạn Trang): Mày định làm gì...mày điên à...? Mày còn tỉnh táo nữa không...?

- Tao điên rồi...Điên thật rồi Trâm ạ...Nếu còn tiếp tục như này không sớm thì muộn mày cũng phải vào bệnh viện tâm thần thăm tao thôi...

- Lần này tao không giúp mày đâu... (Trâm định tắt máy...)

- Mày trơ mắt nhìn tao chết à...Sao mày nhẫn tâm thế...?

- Tao nói mày bao nhiêu lần rồi, tình yêu không phải là thứ mày muốn là được đâu...Trước kia thì không nói, nhưng giờ mày còn bắt ông Dũng đổ vỏ nữa thì ai chịu nổi...

- Mày im đi, mày không giúp tao thì tao tìm người khác...

- Cái loại tà thuật hại người đó, không tốt đẹp, hay ho như mày nghĩ đâu...Vừa hại người khác vừa tạo nghiệp cho bản thân có gì mà mày phải lao vào...?

- Nhưng đó là cách duy nhất để tao giữ chân anh Dũng, để con tao có bố...(Khóc nấc lên trong điện thoại)

Trâm không đành lòng nhìn bạn mình suy sụp đi mỗi ngày, cuối cùng cũng gật đầu đồng ý:

- Để tao cho mày số điện thoại của nó...Nó tên là Mỹ, mày tự đi mà liên lạc...Nên nhớ cái gì quá cũng không tốt, biết đường mà dừng lại...

- Tao hiểu rồi, tao cảm ơn mày...

___

Lành kể chuyện cho Cốm nghe, Cốm nằm im thin thít...

- Cốm ơi...Cốm ngủ rồi à...

- Cháu chưa ngủ đâu...

- Thế sao không nói chuyện với cô Lành, hay Cốm giận cô Lành chuyện gì?

- Không phải...

Cốm mếu máo:

- Bố cháu bảo cô Trang sẽ sinh em trai cho cháucháu không thích cô Trang, cũng không thích em do cô ấy sinh ra...Cháu chỉ muốn mẹ, muốn cô Lành thôi...

- Thì ra Cốm buồn chuyện này, Cốm đừng lo đợi khi em trai lớn em trai sẽ bảo vệ chị Cốm thật tốt...

- Cháu không cần...nhưng cháu sợ bố Dũng buồn lắm...

- Cốm phải ngoan chứ, chờ khi mẹ Cốm về mẹ Cốm mới vui được...

- Nhưng mẹ chẳng về nữa đâu...Bà nội lúc nào cũng bảo thế...

- Cốm tin bà nội chứ không tin bố Dũng, cô Lành à...?

- Không...Cháu tin bố chứ...Cháu không ghét em nữa, cháu sẽ chơi với em mà...

- Ngoan lắm(Lành vỗ lưng Cốm mà thấy thương thương...)

Dũng đứng chờ Lành dưới chân cầu thang:

- Lành: Em đang định tìm anh...

- Tìm anh á...? Có chuyện gì à...?

Lành đưa cho Dũng chiếc phong bì...

- Không...Em muốn gửi lại anh số tiền anh cho em vay hôm nọ...

- Anh đã bảo anh ứng lương trước cho em rồi mà...Sao em không đưa cho bố lo cho em trai...

- Không phải vậy đâu...Em đưa rồi, nhưng bố nhất quyết không nhận...Một, hai phải bắt em mang lên trả anh...

- Bác kĩ tính quá...

Lành cười nhạt:

- Tính bố em xưa nay là thế, đã quyết định chuyện gì rồi là không ai thay đổi được...

- Lành này...Trang từ giờ sống ở đây, em hạn chế tiếp xúc với cô ấy thôi nhé! Anh không có ý gì đâu, anh chỉ sợ mẹ anh lại làm khó em thôi...Còn riêng mẹ anh nói gì em cứ coi như gió thoảng qua tai, câu nào xúc phạm em thì em nói lại, không phải nể anh đâu...

Trang nấp sau cánh cửa nghe không xót từng câu, từng chữ...Bàn tay bất giác nắm chặt, ánh mắt thâm độc không hề che giấu:" Là tại các người ép tôi, nếu như các người đã muốn dồn tôi vào đường cùng thì cũng đừng trách tôi ác..."

Lục lại tin nhắn của Trâm, Trang tìm số điện thoại của người bạn tên Mỹ...

Tiếng "tút...tút..." kéo dài ở đầu dây, phải gọi đến cuộc thứ 3 mới có người nghe:

- Ai đấy...

- Chào cô...Tôi là Trang, bạn thân của Trâm...

Cô gái bên kia ngáp một cái rõ dài, rồi gắt gỏng:

- Nói thẳng vào vấn đề...Tôi không có nhiều thời gian đâu...

Trang cố nhịn cơn tức, giọng đều đều:

- Tôi muốn nhờ cô, làm giúp tôi 1 lá bùa yêu...

- Tôi không biết cô là ai...Sao tôi phải giúp...?

- Tôi sẽ cho cô tiền, thật nhiều tiền...

- Hahhhha...

Một tràng cười man rợ, khiến Trang dựng tóc gáy...

- Trả phí bùa của tôi bằng tiền sao, cô ngây thơ hay não của cô có vấn đề...?

- Vậy cô muốn gì, cô mới chịu giúp tôi...?

- Hiểu nhanh đấy, tôi muốn 300 triệu và máu cuống rốn của đứa con trong bụng cô...

Như tiếng xét đánh bên tai, Trang lắp bắp nói mãi không lên câu:

- Sao...cô biết tôi có thai...?

- Điều tôi biết còn nhiều lắm, nếu đồng ý ngày mai 9h sáng...Cô mang áo người đàn ông của cô đến số nhà 53, hẻm X, đường S cho tôi...Nếu không đồng ý, thì chúng ta không còn gì để nói nữa...

Cắn chặt môi, ép mình phải tỉnh táo. Trang gật đầu quyết định:

- Tôi đồng ý...Nhưng nhờ cô giữ kín chuyện này cho tôi

___

Ngày qua ngày Lành càng thân thiết với Cốm hơn...

Dũng nhìn con gái mà lòng vui lây. Riêng âm mưu của Trang thì vẫn là ẩn số...

- Cô Lành ơi cô Lành...Nay cô nhớ đón cháu sớm nhé...

- Cốm để cô Trang đón nha, nay cô rảnh lắm...Tiện thể đưa Cốm đi ăn kem luôn...

- Không...Cháu chỉ thích cô Lành đón thôi...

- Sao thế...? (Trang hậm hực)

- Tại cô Lành hay chơi với cháu, hay nấu đồ ăn ngon cho cháu...

Lành mỉm cười, luồn tay đeo cặp sách vào vai Cốm:

- Cô Lành nhớ rồi...Cốm đi học đi, không muộn mất. Bố Dũng đang chờ ngoài cổng từ nãy đến giờ đấy...

Ôm Lành một cái thật chặt, rồi Cốm mới chạy ra xe với bố...

Trang ở nhà luôn coi Lành là cái gai trong mắt, muốn nhổ đi càng sớm càng tốt:

- Tôi đã nói đừng pha cafe buổi sáng nữa cơ mà, ngửi mùi đã muốn nôn...

- Nhưng anh Dũng yêu cầu em làm thế...

- Anh Dũng...anh Dũng...anh Dũng...Hở một tí là cô lại đe dọa tôi...Cô nhớ cho rõ cái thân phận của mình đi...

- Chị Trang này...Tôi không hiểu, và cũng không biết lí do chị không ưa tôi...Nhưng tôi đã nói rất nhiều lần rồi, tôi chỉ là đứa làm công ăn lương...không cướp bóc, hay tranh giành gì với chị, mong chị hiểu cho rõ ràngĐừng tưởng tôi không nói gì thì chị có thể tùy ý xúc phạm tôi lúc nào cũng được...

- Mày không giả nai nữa à...? Vai diễn đang hay cơ mà, sao lộ mặt sớm thế...?

Lành khinh ra mặt không thèm trả lời, Trang càng uất hận nhiều hơn: " Mày cứ cười đi, để tao lấy tăm chống mắt lên coi, mày cười được bao nhiêu..."

Gần trưa Dũng gọi Lành mang hộ tập tài liệu đến công ty:

- Thư kí: Cô cứ để đây cho tôi, cô về đi...Nãy sếp dặn tôi rồi...

- Vậy anh cầm hộ em...em cảm ơn nha...

- Công việc của tôi thôi, không cần khách sáo đâu...

Trên đường về Lành ghé qua nhà chị họ chơi:

- Tao mới về quê tuần trước, thấy bố mày bảo thằng Tuấn sắp tháo bột rồi đấy...

- May quá chị ạ...Hôm đấy làm em thót tim...

- Công việc bên nhà lão Dũng có được không...?

- Ổn lắm chị ạ...Bé Cốm càng ngày càng mến em nên cũng đỡ áp lực...

- Cố gắng làm nốt năm nay, sang năm sau tao gom đủ tiền...tao mở tiệm bánh ngọt, đến quán tao mà làm

Lành cười tươi, dơ tay đầu hàng:

- Em không dám làm với chị đâu, ngộp thở chết sớm lắm...

- Ơ mịa con này, ai làm gì mà co vòi sớm thế...

___

Từ ngày bỏ bùa không thấy Dũng có biểu hiện gì lạ, Trang đâm ra sốt ruột nhiều hơn. Gọi điện giục hỏi Mỹ liên tục...

- Cô làm bùa cho tôi kiểu gì thế...?

- Bùa ngải này không phải một ngày, hai ngày là thành đâu...Có người phải mất cả nửa năm đấy, tôi đã hứa giúp cô thì cô cứ yên tâm chờ kết quả thôi...

- Hy vọng cô không lừa tôi...

- Tội vạ gì tôi phải lừa cô, máu cuống rốn con cô tôi còn chưa được lấy...Ngu gì bỏ dở giữa chừng...

- Tôi tin cô thêm lần này
Ăn xong cơm tối, Cốm một mực kéo tay Lành lên phòng:

- Cốm ơi từ từ, cô lau nốt mấy cái đĩa...

- Nhanh lên cô ơi...

- Cốm có bí mật gì à...?

- Cô có biết bùa là gì không..?

Lành giật nảy người:

- Sao cháu lại hỏi thế...?

- Lúc đi học về chạy qua phòng cô Trang, cháu nghe thấy cô ấy nói chuyện với ai ý. Cứ nhắc đi nhắc lại từ "bùa", còn cả máu cuống rốn em bé nữa cơ...

- Cháu nói thật không...?

Cốm gật đầu, chắc nịch:

- Thật mà, cháu thề đấy...

Lành nhăn mày nghĩ ngợi, " bùa - máu cuống rốn em bé ". Không biết Trang định làm gì...?

Lúc trước dưới quê nghe mấy bà kể, ai mà dính vào bùa là độc lắm. Hàng xóm kế bên có ông bị điên cả chục năm nay cũng là do cái loại bùa ngải gây ra...

Tay Lành run rẩy, càng nghĩ càng sợ. Mà khoan đã, hình như bà dì - họ hàng xa của mẹ làm thầy bói. Không biết dì ấy có phá giải được không...?

Cũng may vẫn còn giữ số điện thoại của dì...

- Lành: Dì ăn cơm chưa ạ...?

- Dì ăn rồi...Sao thế con...?

- Con có việc muốn nhờ dì giúp...

- Con cứ nói đi...Giúp được thì dì giúp cho...

Lành ấp úng một hồi:

- Con có người bạn, hình như anh ấy đang bị người ta bỏ bùa...

- Bùa chú là chuyện quan trọng lắm đấy con ạ, không đùa được đâu...Con xác định kĩ chưa...

- Cũng chưa chắc chắn lắm...

- Con có ở gần nhà cậu ấy không...?

- Dạ có ạ...

- Thế thì ngày mai con sang con tìm thử dưới đầu giường cậu ấy xem có cái gì lạ không...? Nếu không có thì tìm dưới chân tủ quần áo...Tìm kĩ một chút, thường thì nó bé thôi...

- Dì ơi...nếu dính bùa thật thì có cách nào giải không...?

- Cái này khó lắm, còn tùy thuộc vào loại bùa đó là bùa gì...? và người hạ có cao tay không nữa...?

- Con cảm ơn dì, mai con gọi lại...

Tắt điện thoại đi mà Lành như người mất hồn...

___

Sáng hôm sau như lời Dì dặn, đợi lúc Dũng đưa Cốm đi học...

Lành mới dám rón rén vào phòng Dũng lật đệm giường lên không thấy gì. Cúi xuống chân tủ quần áo tìm ba bốn lần cũng chẳng có gì khác biệt...

Lột vỏ gối ra thì thấy 1 mảnh giấy nhỏ, vẽ đủ các đường nét ngoằn nghèo màu đỏ...Là bùa, đích thực là bùa rồi...

Lành nhanh tay chụp ảnh gửi cho dì, chỉ 15 phút sau dì Lành đã gọi lại...

- Bạn con đúng chuẩn bị hạ bùa rồi đấy...

Lành tuy đã đoán được nhưng vẫn không khỏi bất ngờ:

- Giờ làm sao hả dì...Dì có cách nào cứu anh ấy không...?

- Con cứ bình tĩnh, nghe dì nói hết câu đã...

- ...(im lặng)

- Bạn con bị trúng một loại bùa của người dân tộc Tày, loại bùa này tuy không nghiêm trọng đến tính mạng nhưng lại rất ảnh hưởng đến thần trí và sức khỏe...Cũng may con phát hiện kịp thời, chưa đến lúc bùa đạt hiệu quả tối đa nên còn có thể giải được...

- Dì dạy con đi ạ...

- Cái này con không làm được đâu hại người lắm đó...

- Nhưng con muốn giúp anh ấy...

- Thôi được rồi, nghe kĩ lời dì dặn rồi làm theo...Nhớ phải thật cẩn thận...

Lành siết chặt lá bùa trong tay, không dám trả lời dì...

Dì Lành nhàn nhạt nói trong điện thoại:

- Con mang lá bùa gói chặt vào áo bạn con ra chỗ thoáng thoáng, nhằm hướng Tây Bắc bật lửa đốt cháy nó đi...Lúc gần cháy hết con nhỏ 9 giọt máu của con vào...Dùng cái tro đó rắc vào 4 chân giường bạn con cho dì...Còn cái bùa hôm nọ con về quê dì cho con thì con nhét xuống gối bạn con...Mọi việc làm bí mật thôi đừng để ai nhìn thấy, bớt linh đi...
Xong xuôi mọi việc Lành dúm tro lá bùa vào một mảnh túi bóng đen, đem lên phòng Dũng rắc...

Trang xô đến hất văng ra, bao nhiêu bụi tro bay tung tóe khắp sàn:

- Mày định làm gì anh Dũng? Có phải mày đánh bùa anh ấy không? Tao biết ngay mà, cái thứ con gái vùng quê hẻo lánh như mày lấy đâu ra mà tốt đẹp...?

Lành tức quá hóa cười:

- Chị thôi đi. Ở nhà bây giờ còn mỗi tôi và chị, chị không cần nhọc công diễn nữa đâu...

- Mày đổ tội lên đầu tao đấy à? Không dễ đâu con ơi?

- Tôi không mất công nói nhiều với chị làm gì. Ai làm trong lòng người đó tự khắc rõ nhất.

"Bốp..."

Trang dơ tay tát Lành một cái đau điếng, cũng may Lành nhanh chân né được chỉ bị sượt qua vai...

- Gãi phải chỗ ngứa nên nhột phải không? Muốn đánh tôi á? Chị còn non lắm, các cụ dạy rồi hiền với bụt chứ không ai hiền với ma...

- Mày...

- Tôi làm sao? Có giỏi thì chị cứ la lên, cho mọi người biết rõ cái bộ mặt giả thần nhác quỷ của chị...

Trang tức nghẹn họng không nói được câu gì. Bao nhiêu công sức cô ta vất vả bỏ ra, đều bị con nhà quê này phá hỏng hết. Trước khi hạ bùa Mỹ đã dặn rồi, tuyệt đối không thể để người thứ 3 biết. Nếu không coi như rắc muối bỏ biển, còn tổn hại đến bản thân. Bây giờ mọi chuyện hỏng bét, còn đâu mà bùa với chú nữa...

Nghĩ nghĩ thêm một hồi Trang lao đến giật mạnh tóc Lành, càng giật càng hăng. Lành nắm chặt tay Trang, không dám đánh lại sợ ảnh hưởng đến đứa bé trong bụng:

" Bịch..."

Bất ngờ mất đà Trang ngã xuống đất, đập bụng vào thành giường. Hai hàng máu đỏ tươi bắt đầu chảy xuống, nhuộm kín cả mảng váy trắng tinh. Lành sợ quá tiến lên đỡ Trang, hai mắt cô ta trợn ngược lên:

- Mày dám...giết con tao?

- Chị đừng nói nữa, để tôi gọi điện đưa chị đi cấp cứu...

Trang ôm bụng, đầy oán hận:

- Con khốn. Nếu con trai tao có mệnh hệ gì thì tao giết cả nhà mày...

Cửa phòng mở toang, tiếng bước chân mạnh mẽ ngày càng gần. Mẹ Dũng thấy cảnh này, không nhịn nổi giận dữ cầm túi xách đập liên tiếp vào người Lành mấy cái:

- Mày đã làm gì cháu tao? Tao phải giết mày...

- Cháu...không phải cháu...

Trang đau quá nắm chặt gấu váy, thở hổn hển:

- Mẹ ơi...cứu con...

- Không sao...không sao đâu...Mẹ đến rồi, Hai mẹ con mình đi bệnh viện nhé!

___

Dũng nghe tin Trang bị ngã, phải bỏ dở cuộc họp giữa chừng...

Phóng thẳng xe đến bệnh viện, thấy mẹ đang ngồi chờ.

- Trang sao rồi mẹ ơi?

- Sao trăng gì? Về mà hỏi con giúp việc nhà mày?

Dũng cau mày khó chịu:

- Mẹ vô lí thế, tự nhiên lôi Lành vào chuyện này làm gì?

Mẹ Dũng hai mắt đỏ ngầu:

- Tao vô lí đấy, vô lí nên mới để quỷ trong nhà, để nó hại cháu tao...

- Mẹ không cần mặt mũi nhưng bố thì cần. Lúc nào cũng gào toáng cả lên...

Bác sĩ bước ra cúi đầu chào mẹ Dũng:

- Chúng em đã cố gắng hết sức, nhưng vẫn không giữ được đứa bé. Mong chị và cháu thông cảm...

Mẹ Dũng nghe xong xỉu luôn tại chỗ...

___

Trang nằm trong phòng chăm sóc đặc biệt, khuôn mặt tái nhợt không còn sức sống, hai mắt ánh lên những tia oán hận nồng đậm...

- Mẹ Trang: Chuyện dù không muốn cũng xảy ra rồi. Con nói gì đi, đừng im lặng mãi thế mẹ sợ lắm...

- ...(Trang vẫn không trả lời, chỉ nhẹ nhàng đưa tay vỗ nhè nhẹ lên bụng)

Mẹ Trang thấy con gái như thế, càng xót ruột hơn:

- Trang ơi...Trang

- Mẹ đừng gọi nữa, con không sao đâu. Mẹ ra ngoài đi, con muốn yên tĩnh một lúc...

- Nhưng...

- Mẹ yên tâm, con đủ thông minh để biết mình phải làm gì...? Chứ chưa đến lúc tìm đến cái chết đâu...

- Ý mẹ không phải thế...

Bố Trang nhìn hai mẹ con, lắc đầu thở dài:

- Con nó đã nói thế rồi, thì bà đừng ép nó nữa...Ra ngoài đi...

Bố mẹ Trang vừa ra khỏi cửa, thì cũng là lúc Dũng đỡ mẹ tới:

- Cháu chào hai bác...

Bố Trang nhẹ nhàng gật đầu:

- Chị có sao không...? Chuyện trẻ con mà phiền đến chị quá...

- Chú đừng nói thế. Là lỗi của tôi, mong cô chú thông cảm...

Quay sang Dũng, bố Trang nhàn nhạt lên tiếng:

- Cũng không thể trách chị được...Dũng vào hỏi thăm cái Trang hộ chú nhé! Từ lúc tỉnh đến giờ nó chẳng chịu ăn, chịu nói câu gì...

Dũng đỡ mẹ vào trong...

Trang gượng người ngồi dậy...

- Anh ra ngoài đi, hiện tại em không muốn nói chuyện với anh...

Dũng đứng nhìn Trang một lúc, định nói gì nhưng lại thôi...

Tiếng Trang khóc nấc lên...

Mẹ Dũng ôm lấy Trang, cau mày quát:

- Ra ngoài, ra ngoài đi...

Không còn cách nào khác, Dũng quay lưng bước đi mà lòng trăm mối tơ vò...

- Đừng khóc...đừng khóc nữa...Mẹ biết rồi, mẹ không trách con đâu...

- Tại con...tất cả tại con hết...Nếu không phải con nhất quyết giằng co với Lành thì mọi chuyện đã không ra nông nỗi này...

- Không đâu...Mẹ sẽ đòi lại công bằng cho con...

- Con chỉ muốn ngăn cản cô ấy đánh bùa anh Dũng thôi mà...

- Con nói gì, mẹ không hiểu...Ai đánh bùa ai...?

- Là Lành đó mẹ...

- Con có chắc không...?

- Chính mắt con nhìn thấy cô ấy rắc cái bột gì màu đen, vào bốn chân giường của anh Dũng mà. Con cố gắng hất đi thì lại ra nông nỗi này...

Đằng sau cánh cửa, Dũng đứng nghe toàn bộ mọi chuyện...

Có trời mới biết Dũng đang suy nghĩ gì?

Đúng thật Lành xuất thân từ vùng quê hẻo lánh, nhưng không có nghĩa Dũng tin Lành bỏ bùa mình...Cảm giác tin tưởng xuất phát từ tâm, từ những hành động Lành làm hàng ngày...

Nhưng khoan đã nếu Lành không bỏ bùa thì sao Trang lại muốn đổ oan cho Lành...?

____

Dũng về nhà thấy Lành đang ngồi chờ sẵn, hai bên còn thêm hai cái túi du lịch đựng quần áo...

- Em định đi đâu...?

- Em xin lỗi...Em biết lúc này em có nói gì anh cũng không tin. Em nghĩ bây giờ em nên rời khỏi đây là cách tốt nhất...

- Em cứ thế mà đi sao...? Ít nhất em cũng phải cho anh biết rõ ngọn ngành mọi việc chứ...

Lành liếc nhìn Dũng đầy áy náy, không có thêm ý định giải thích hay thuyết trình điều gì...

- Em nói em không đẩy Trang anh có tin không...?

- Vậy còn chuyện bùa ngải...?
Cốm từ trong phòng hớt hải chạy ra, vừa nói vừa mếu máo:

- Không phải cô Lành làm đâu, bố đừng đuổi cô Lành đi...

Dũng nhàn nhạt lên tiếng:

.- Cốm vào phòng đi, để bố nói chuyện riêng với cô Lành...

Cốm không đồng ý, tay nắm chặt áo Lành:

- Là cô Trang đấy, hôm nọ con nghe thấy cô ấy nói chuyện với ai có nhắc đến bùa ngải và máu cuống rốn em bé nữa cơ. Con kể với cô Lành rồi mà, không tin bố hỏi cô ấy xem...

Con gái nói đến đâu, Dũng cau mày đến đấy:

- Cốm...Bố biết con không thích cô Trang, nhưng con không thể tự ý đổ tội lên đầu người khác được. Như vậy là hư, là láo đó con...

Cốm khóc thét lên:

- Con không nói dối

Lành vỗ nhè nhẹ vào vai Cốm:

- Cốm ngoan lắm, Cốm không nói dối đâu. Cô Lành làm chứng cho Cốm...

- Cô đừng đi đâu nhé, cô hứa tuần sau đưa cháu đi học múa rồi đó...

- Cô nhớ chứ, Cốm cứ yên tâm cô nói chuyện với bố Dũng một lúc nữa rồi cô chiên bánh khoai cho Cốm ăn...

Quay sang Dũng, Lành ngẩng cao đầu:

- Em biết giờ em có nói gì cũng quá muộn rồi, nhưng em không hối hận về việc em làm. Em không bỏ bùa anh, cũng không có lí do gì phải hại con anh. Em đến đây làm anh trả lương rộng rãi, thì cớ sao em phải hại gia đình anh?

- Anh chưa bao giờ nghi ngờ việc em sẽ bỏ bùa anh. Vì anh vốn không tin vào những điều mê tín cực đoan. Hơn nữa nếu muốn bỏ thì em đã bỏ lâu rồi, đâu cần chờ đến hôm nay...Anh hỏi em vì anh đang muốn xác minh một số chuyện, chứ không có ý tra khảo em đâu...

Lành bế Cốm đặt lên ghế, thở phào nhẹ nhõm:

- Em cảm ơn anh đã tin tưởng em, nhưng có chuyện này em không thể giấu anh. Anh đang bị người ta hạ một loại bùa yêu, thường hay được dùng ở dân tộc Tày. Lấy áo của anh để làm nên bùa, về cơ bản sẽ không ảnh hưởng gì đến tính mạng. Nhưng càng để lâu thì thần trí và hành vi của anh càng không thể khống chế được...

Dũng đứng đờ người ra, một lúc sau mới phản ứng kịp:

- Quanh đi quẩn lại nhân vật chính vẫn là anh...

Mẹ Dũng mở cửa xe xông xồng xộc vào nhà, chân đá văng túi quần áo của Lành, ném mạnh cái điều khiển ti vi về phía Lành:

- Đồ ác phụ, tao làm gì động đến chân lông gia phả nhà mày, mà mày nhẫn tâm hại chết cháu tao...?

- Cháu nói lại một lần nữa, cháu không đẩy Trang ngã...

- Còn già mồm à? Bố mẹ mày ở quê không dạy dỗ mày đàng hoàng để mày lên đây gây nghiệp khắp nơi. Lần này tao nguyền rủa cả nhà mày chết không yên ổn...

Hai mắt Lành đỏ ngầu, tay nắm chặt lại:

- Bác thôi đi...Cháu luôn tôn trọng bác là người học rộng biết nhiều, nhưng xem ra cháu nhầm rồi...Không ai ăn học đàng hoàng mà cư xử như này đâu...

Mẹ Dũng lao sang túm tóc Lành, Dũng chắn ngay trước mặt:

- Mẹ về đi. Chuyện này để con tự giải quyết, mẹ đừng làm rối lên nữa...

"Bụp...Bụp..."

Chiếc túi xách liên tiếp đập vào người Dũng không thương tiếc:

- Cháu tao vừa chết đấy...Hung thủ lại đang đứng trước mặt tao thế này, mày bảo tao bình tĩnh làm sao?

Cốm thấy bà nội đánh bố, khóc òa lên, tay kéo chặt áo bà lôi ra:

- Bà đừng đánh bố cháu...Bà đừng đánh bố cháu...

Mẹ Dũng đã bực, lại càng bực hơn:

- Mày cút ra...

- Bà làm gì đấy? Có thôi ngay không?

Bố Dũng bất ngờ xuất hiện cùng chất giọng khàn khàn, lạnh lùng...

- Ông đến đúng lúc lắm, mau xem con trai ông làm ra những loại chuyện gì?

- Nó gây ra chuyện gì thì cũng là chuyện của nó. Bà là mẹ nó thật đấy, nhưng quản được nó suốt đời sao? Làm loạn ở bệnh viện chưa đủ à? Còn về đây gióng trống khua chiêng cho cả làng trên xóm dưới nghe nữa...?

Mẹ Dũng bỏ đi trong tức tối...

- Bố nào con đấy, coi như tôi sống uổng công kiếp này.

___

Trong bệnh viện Trâm đến thăm Trang:

- Trâm: Mày thấy thế nào?

- Đỡ hơn rồi, nằm nốt tuần này thứ hai tuần sau tao xuất viện...

- Sao không ở lại thêm vài ngày nữa, cho khỏe hẳn rồi hãy về?

- Không. Tao phải đòi lại công bằng cho con trai tao...

- Chuyện xảy ra nông nỗi này cũng do số trời. Mày đừng oán hận, tạo nghiệp thêm nữa, để con mày ra đi thanh thản. Ở thế giới bên kia nó cũng không trách mày đâu...

- Mày không hiểu đâu Trâm ạ. Trong cuộc sống có những thứ mày phải giành giật mới có được, và tình yêu cũng vậy...

Trâm thở dài ảo não:

- Có thể tao không hiểu thật, nhưng thấy mày càng ngày càng lún sâu vào vũng bùn như thế tao thấy lo cho mày thôi...

- Không cần lo. Tao đủ thông minh để biết mình đang làm gì? Mày nghĩ con Lành nó đẩy tao ngã được sao? Mày ngây thơ quá Trâm ạ...

Trâm lắp bắp, nói không ra lời:

- Ý mày là gì...Tao không hiểu?

- Mày không cần hiểu, cũng không nên hiểu...

- Có nghĩa là đứa bé mất, cũng nằm trong kế hoạch của mày...

Trang nhếch mép cười đểu giả:

- Cũng không thể gọi là kế hoạch, tao chỉ muốn sự hi sinh của con trai tao xứng đáng hơn thôi...

- Mày thay đổi thật rồi Trang ạ, quay đầu đi con mày sẽ không bao giờ tha thứ cho mày đâu...

- Mày lại nhầm rồi, cứ chờ xem tao sẽ làm gì?

Trâm vừa về Trang gọi điện luôn cho Mỹ:

- Lá bùa cô làm cho tôi bị người ta đốt rồi...

Mỹ bực bội, quát rõ to trong điện thoại:

- Cô điên à? Cô có biết để làm ra lá bùa đó tôi đã tốn bao nhiêu công sức không?

- Tôi vừa bị xảy thai, cô làm ơn bé bé cái mồm lại được không?

- Cô nói gì? Xảy thai á? Vậy máu cuống rốn con cô giờ tôi kiếm ở đâu?

- Tôi xin lỗi, tôi sẽ trả cô thêm tiền...

- Tôi đã nói với cô ngay từ đầu rằng tôi không cần tiền của cô cơ mà...

- Tôi vẫn muốn cô giúp...

Mỹ lại cười điên dại trong điện thoại:

- Không còn cách nào đâu...Tôi quên nói cho cô biết bùa yêu tôi làm cho cô là loại bùa chỉ làm được 1 lần. Nếu bị phá giữa chừng thì sẽ phản tác dụng, không những mất đi sự linh thiêng vốn có của nó, mà còn ảnh hưởng không tốt đến chủ nhân.

- Sao giờ cô mới nói?

- Tại cô thâm hiểm muốn dính vào trò chơi đầy ma lực này, nên chẳng trách tôi được...

Trang tức nghẹn họng, gầm lên:

- Tao sẽ giết chết mày...


Tối hôm đó Dũng và Lành không ai ngủ được. Mỗi người một một suy nghĩ riêng, nhưng chung quy lại vẫn là day dứt không yên...

Sáng hôm sau Dũng không ăn sáng ở nhà, mà đi làm luôn. Lành gọi Cốm dạy đi học phát hiện chán Cốm nóng bừng bừng, mặt mũi đỏ hết lên. Lục tung tủ thuốc cũng thấy cái kẹp nhiệt độ. Gần 40°C, tay chân Lành luống cuống giặt tạm cái khăn ấm lau qua người cho Cốm. Gọi điện cho Dũng 3, 4 lần mà chẳng thấy ai nghe máy...

Sốt ruột quá Lành đành gọi taxi, hai cô cháu vào viện trước:

- Chú ơi, chú giúp cháu chạy nhanh lên tí nữa được không?

Tài xế lái xe nhăn mày, khó chịu:

- Như này là nhanh lắm rồi đấy cô ạ. Đường đường thành phố, đang giờ cao điểm ai mà chạy nhanh được...

- Cháu xin lỗi, cháu lo quá...

Vào bệnh viện bác sĩ xác định Cốm bị sốt virus. Phải nằm lại theo dõi thêm, không có gì nghiêm trọng lắm. Lành mới yên tâm đi làm thủ tục nhập viện...

____

Dũng ở công ty nổi nóng liên tục:

- Dự án KMI đường 56, bị hoãn cả tuần nay tại sao tôi không biết gì?

Một vị cán bộ cúi gằm mặt xuống:

- Là lỗi của bọn em, sếp thư thư cho bọn em vài ngày, bọn em sẽ tìm cách xử lí nhanh nhất ạ...

"Rầm...rầm..."

Tay Dũng đập mạnh lên bàn, tài liệu văng tung tóe:

- Thư thư cho các cậu thì ai thư thư cho tôi? Ai thư thư cho khách hàng?

Cả căn phòng rộng lớn không ai nói câu gì, tiếng "lạch cạch"gõ bàn phím của Dũng càng lúc càng nhanh...Khuôn mặt ai nấy đều căng thẳng, sợ sệt. Từ ngày sếp li hôn đến giờ, đây là lần đầu tiên sếp nổi nóng, tức giận đến vậy...

"Cạch..."

Cửa phòng mở ra như một sự may mắn, trợ lí vội vàng đứng trước mặt Dũng:

- Có điện thoại cô Lành gọi tới ạ...

Dũng vẫn lầm lì, bực bội:

- Tắt đi, đang họp...

- Nhưng cô ấy gọi từ sáng đến giờ 6 cuộc rồi...

Dũng cau có, gắt lên:

- Tôi nói cậu không nghe thấy gì à?

Trợ lí biết điều không nói thêm câu gì, lặng lẽ xin lỗi rồi đi ra ngoài...

Hơn 4h chiều, Dũng về qua trường đón Cốm. Cô giáo nói nay Cốm không đi học, Dũng mới giật mình ngớ người ra. Bật điện thoại lên màn hình tối om, không còn cục pin nào máy sập nguồn rồi

Phóng xe về nhà, thấy cổng khóa trái Dũng càng sốt ruột hơn. Đúng lúc chuẩn bị đi tiếp, thì chú Toàn hàng xóm gọi lại:

- Hình như cái Cốm nó bị ốm, cô giúp việc nhà cậu đưa nó đi viện từ sáng rồi. Cậu không biết à? Sao giờ còn ở đây? Hay cô ấy không gọi điện cho cậu?

- Dạ không. Điện thoại cháu hết pin, cháu không biết...

- Vậy cậu mau vào viện đi, cả ngày nay tôi cũng chưa thấy cô ấy về đâu. Hai cô cháu bồng bế nhau, tay xách nách mang thương hại lắm...

- Cháu cảm ơn chú, cháu đi luôn đây...

Nói hết câu Dũng lại phi xe đến bệnh viện...

Chiếc xe ô tô sạng trọng, đắt tiền lao vun vút trên đường phố...

Bệnh viện đông nghịt người, tìm mãi cũng ra phòng của Cốm...

Qua cánh cửa kính Dũng thấy Lành đang đút cháo cho Cốm, mồm liên tục thổi "phù phù" vào chỗ Cốm vừa bị tiêm, còn đang dính bông. Tự nhiên có cảm giác ân hận, nghẹn ngào không nói thành lời...

- Ơ bố đến rồi...

Cốm reo lên khi nhìn thấy Dũng, Lành cũng bất ngờ không kém:

- Anh vào với Cốm đi. Bác sĩ bảo Cốm bị sốt virus, phải nằm đây theo dõi...

Dũng ngập ngừng:

- Anh xin lỗi...

Lành xua xua tay:

- Có gì đâu mà phải xin lỗi hả anh, sáng nay thấy Cốm sốt quá...Em gọi cho anh mãi không được, đoán anh đang họp nên mới vội đưa Cốm vào đây. Đến chiều nay em gọi máy lại báo thuê bao. Em đang lo không biết phải nhắn cho anh thế nào, định nháy chị Hoa sang nhà chờ anh, nhưng may quá anh tới rồi...

- Điện thoại anh hết pin. Anh qua trường đón Cốm, cô giáo nói nay Cốm không đi học...Về qua nhà thấy khóa trái cổng, bác Toàn mới ra bảo anh vào đây...

Cốm thấy bố mải nói chuyện với cô Lành, không để ý đến mình. Giả vờ làm mặt xấu giận dỗi quay ngoắt đi. Dũng bật cười, ôm chặt con gái vào lòng:

- Bố biết lỗi của bố rồi...Bố xin lỗi con gái nhé, mai kia Cốm khỏi bố đền cho Cốm cả phòng gấu bông...

Cốm nghe thấy gấu bông, cười tít mắt:

- Con tha lỗi cho bố đó...

Lành bên này gọt hoa quả cho hai bố con ăn...

- Cốm: Cô Lành cũng ăn đi, không phải lo cho Cốm đâu, Cốm hết đau rồi...

Lành xoa đầu Cốm:

- Hôm nay Cốm dũng cảm lắm, cô Lành tự hào về Cốm cực kì luôn

Cốm được khen lại càng vui hơn...

- Tại Cốm thấy cô Lành khóc, nên Cốm mới dũng cảm đấy. Lần sau cô Lành đừng khóc nhé, Cốm thương lắm...

Dũng mơ hồ trước lời nói ngây ngô của con gái:

- Sao cô Lành lại khóc vậy...?

- Tại cô Lành gọi cho bố mãi mà bố không nghe máy ý

Lành cười cười, ngại ngùng:

- Không phải thế đâu. Tại cô lo cho Cốm quá thôi...

Cốm ôm bố thì thầm:

- Bố ơi, cô Lành đang nói dối bố đấy...

Dũng gật đầu nháy mắt với con gái. Lành bối rối quay đi:

- Anh ở đây với Cốm nhé, em ra ngoài mua thêm ít đồ...

- Không cần đâu để anh đi cho, tiện thể anh qua nói chuyện với bác sĩ luôn...

Dũng nói xong không đợi Lành trả lời đã bước đi luôn. Cảm giác áy náy càng lúc càng nhiều, nhất là khi vừa nghe Cốm nói Lành khóc...

___

Vài ngày sau nghe tin Trang bị sảy thai, Lâm tìm đến bệnh viện hỏi thăm...

Trang nhìn Lâm oán hận cực độ:

- Anh tới đây làm gì?

Lâm cười đểu giả:

- Gì mà căng thế? Con tôi mất chẳng lẽ tôi không được hỏi à?

- Anh im đi. Con nào con của anh?

Lâm vỗ tay "đôm đốp"

- Khen hay cho trình độ diễn xuất của cô. Lừa thằng nào, chứ lừa tôi thì cô còn non lắm...

Trang tái nhợt mặt đi:

- Cuối cùng anh muốn gì? Lần trước anh đã hứa sẽ không xuất hiện trước mặt tôi nữa cơ mà...

- Trước khác giờ khác. Hơn nữa lúc đó anh không biết em đang mang thai.

Trang không nói gì, cầm xấp tiền ném thẳng vào mặt Lâm:

- Cút...Cút đi...

Lâm nổi điên lao đến túm chặt cổ áo Trang:

- Mày bảo ai cút?

Trang ho sặc sụa, cào cấu đấm đá khắp người Lâm:

- Thả tao ra, thằng khốn nạn
"Bốp...Bốp..."

Hai cái tát đau điếng rơi xuống má Trang đỏ ửng. Lâm ghì chặt Trang hơn:

- Mày thích láo à...Tao cho mày láo này...

Trang vùng vẫy hết sức mình, nhân lúc Lâm không để ý hẩy mạnh anh ta ngã thẳng cẳng xuống sàn:

- Anh muốn tôi chết, anh mới vừa lòng phải không?

Lâm thấy Trang hạ giọng, cũng không hùng hổ quát nạt thêm nữa. Hắn sợ mọi việc đi quá đà, công sức hôm nay đến đây trở thành công cốc hết. Ngồi đàng hoàng lên ghế, Lâm từ từ nói từng chữ không nhanh không chậm:

- Bố tôi sắp phá sản rồi, cô xoay được tiền xoay cho tôi vay trước 500 triệu...

Trang cười khinh ra mặt:

- Tôi biết ngay mà. Tiền...tiền...tiền...Anh lúc nào cũng chỉ biết đến tiền thôi...

Như sực nhớ ra điều gì, Trang không nói thêm nữa. Thái độ đon đả khác hẳn lúc đầu:

- 500 triệu bây giờ thực sự quá xa so với khả năng của tôi. Nhưng tôi có cách này không những giúp được anh mà còn trả thù được cho con mình nữa...

Lâm nghi ngờ nhìn Trang...

- Cách gì?

Trang kéo Lâm lại gần, nói nhỏ vào tai đôi ba câu rồi nở nụ cười đắc thắng:

- Lâm: Cô điên à? Không được đâu. Bóc lịch như chơi đấy...

- Anh đàn bà thế, bao nhiêu mối quan hệ của anh đâu hết rồi? Giờ có làm không? Hay đợi bọn nó đến siết nợ mới trắng mắt ra?

Lâm im lặng không nói gì, một lúc lâu sau mới gật đầu đồng ý:

- Để tôi tính đã. Tiện đường nào thì theo đường ấy, dù sao xong việc tôi cũng không ở lại đây nữa...Nhưng tôi cảnh cáo cô đừng có bán đứng thằng này, tôi bóp chết cô đấy...

Trang cười cười nhặt những đồng tiền tung tóe dưới đất, xếp lại gọn gàng. Lấy thêm ít nữa rồi nhét vào tay Lâm:

- Anh cứ yên tâm, tôi và anh chung đường tôi không ngu gì hại anh để mình cũng phải chết theo đâu...

Lâm rời đi, Trang như mở cờ trong bụng. Cuối cùng cũng có quân cờ chịu chết thay. Cái mà cô ta không có được thì người khác cũng đừng mong mơ tưởng đến. Chính tay cô ta sẽ phá bỏ tất cả...

Dũng gọi điện cho Trang:

- Em xuất viện chưa? Gặp anh nói chuyện lúc được không?

Trang cứ tưởng sau lần sảy thai này Dũng sẽ áy náy, ân hận lắm. Nhưng cho đến bây giờ vẫn không có bất cứ hành động gì. Có lẽ cô ta nhầm rồi, người như Dũng đâu dễ chi phối thế...

- Em chưa xuất viện. Có gì muốn nói anh cứ đến phòng em...

Dũng tắt máy mà không một lời hỏi thăm. Quan hệ giữa Trang và Dũng cứ thế nhạt dần...

Còn về phần Trang sau khi nghe điện thoại của Dũng, biết có gì đó không ổn gọi ngay mẹ Dũng đến...

Nửa tiếng sau Dũng đứng trước mặt Trang nhìn chằm chằm:

- Bùa trong phòng anh, có phải em bỏ không?

Trang tỏ vẻ ngạc nhiên:

- Anh nghe ai nói? Sao em phải làm thế?

Dũng lạnh lùng ngồi xuống ghế:

- Thôi em đừng nói nữa. Nghe giả tạo lắm. Anh bất ngờ về em thật đấy...Trước kia anh không yêu em, bây giờ lại càng không. Dựa vào đâu em cho mình cái quyền ép buộc anh...

Trang tức quá hóa cười:

- Dựa vào đâu à? Dựa vào tình yêu của em...Dựa vào đứa bé vừa mất mấy ngày trong bụng em đây này...

Nhắc đến đứa bé như nhắc đến nỗi đau vô hình trong lòng Dũng...Dù chưa được nhìn thấy con, được ôm con vào lòng nhưng tình cảm của người bố dành cho con vẫn luôn là duy nhất.

- Được rồi. Em muốn nghĩ sao thì nghĩ. Anh không muốn nói nữa.

Trang nắm chặt tay kiềm chế cảm xúc:

- Có phải vì con Lành không?

- Em ăn nói cho cẩn thận, ai là con em?

Mẹ Dũng mở cửa phòng hùng hổ bước vào, theo sau còn có thêm cả bố mẹ Trang:

- Dũng...Mày xin lỗi cái Trang ngay...

- Con không làm gì mà phải xin lỗi...

Bố Trang bình tĩnh rót nước mời mẹ Dũng:

- Chị cứ từ từ xem Dũng giải quyết mọi chuyện thế nào đã...

- Chú đừng bênh nó nữa, giờ nó dính vào bùa của con kia nên nó lú lẫn hết rồi...

Dũng cười nhếch môi:

- Bùa hay ngải thì mẹ hỏi con dâu hờ của mẹ ý...

Trang vẫn kiên trì ngồi im...

Mẹ Dũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra. Bình thường tuy Dũng không yêu Trang nhưng thái độ chưa bao giờ gay gắt đến thế này. Rốt cuộc giữa hai đứa đã xảy ra chuyện gì?

- Mày nói vô lí thế? Liên quan gì đến cái Trang?

- Không liên quan, nhưng trực tiếp làm thì có tính không?

Trang nghe xong câu mới bắt đầu phản bác:

- Em yêu anh là thật, em công nhận. Nhưng chưa đến nỗi phải hạ bùa đâu...

Mẹ Trang cũng lên tiếng bảo vệ con gái:

- Trang nó hiền lành, mấy loại bùa bê đó làm sao nó làm được?

Dũng chẳng muốn đôi co, cắt ngang lời mẹ Trang:

- Ai làm thì người đó rõ nhất.

Quay sang mẹ mình Dũng đanh mặt lại:

- Con nói lần cuối cùng, con không phải là món đồ chơi của mẹ nhờ mẹ nhớ cho kĩ, đừng bao giờ mang con ra làm trò đùa nữa...

Bỏ mặc sau lưng tiếng quát tháo ầm ĩ, Dũng bước đi không thèm quay đầu lại. Trong cuộc sống có những việc không dứt khoát không được. Chọn điều tốt nhất chưa chắc đã là điều mình mong muốn nhất...

___

Chiều hôm đó cũng là ngày Cốm được xuất viện. Dũng bế Cốm đi trước, Lành cầm mấy cái túi nhỏ theo sau:

- Bố ơi bố, sáng nay con thấy cô Lành nhìn trộm bố mấy lần đấy...

Dũng đứng khựng lại:

- Thế á? Thật không?

Cốm gật đầu liên tục:

- Thật chứ, Cốm thấy mà...

Lành đỏ mặt không dám bước tiếp:

- Cô Lành có nhìn trộm bố Dũng đâu, cô nhìn công khai mà...

Dũng được đà lại muốn trêu Lành:

- Sao anh không biết nhỉ?

Lành lại càng ngại hơn:

- Tại anh không để ý...

Mỗi người một câu, một tiếng cười trên mặt ai cũng hiện rõ vẻ vui mừng, mãn nguyện...Mà không ai để ý cách đó không xa có hai người đàn ông lạ mặt đang theo sát từng hành động, từng cử chỉ của từng người.
Thứ hai tuần sau...

Trang xuất viện không về nhà, mà sang luôn nhà Dũng. Dũng cau mày không mấy vui vẻ, đến giọng nói cũng lạnh lùng hơn:

- Em mới khỏe sao không về qua nhà cho bố mẹ đỡ lo?

Trang hậm hực nhưng vẫn cố cười giả lả:

- Anh đừng lo, em chỉ qua lấy vài bộ quần áo thôi. Xong việc em về luôn, mọi chuyện dù đúng dù sai anh cũng nói rõ ràng rồi. Em không muốn mang tiếng kẻ khờ mãi mãi chỉ biết theo đuổi những thứ viển vông. Còn riêng chuyện bùa ngải anh coi em là thủ phạm thì em cũng chẳng còn gì để phân bua giải thích thêm nữa...

Dũng hơi ngạc nhiên trước thái độ thay đổi 180° của Trang. Bình thường Trang thuộc dạng người một khi đã nhận định cái gì thuộc về mình thì sống chết không buông. Thêm việc là con một được bố mẹ nâng như nâng trứng, hứng như hứng hoa lại càng ngang ngạnh không để ai vào mắt. Sao hôm nay lại dễ dàng bỏ qua mọi chuyện thế? Chẳng lẽ mấy ngày nằm viện làm tư tưởng Trang thông suốt rồi.

Như vậy cũng tốt, trong tình yêu mà cứ một người giữ, một người buông thì lấy đâu ra kết quả đẹp.

Nghĩ như thế nên Dũng không mặt nặng, mày nhẹ với Trang nữa. Chỉ biết nói nhàn nhạt từng câu:

- Anh tin em đủ thông minh, đủ trưởng thành trước những sóng gió cuộc đời. Bất cứ việc gì cũng đều có giá của nó. Em làm sai thì em phải chấp nhận. Anh có thể không trách em, nhưng anh không thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra. Em lên phòng thu dọn quần áo đi...

Trang cười ha hả. Nụ cười đầy u oán, không can tâm:

- Được. Là em sai, em lấy mạng con em ra trả giá cho tình yêu của em. Anh hài lòng chưa?

Dũng ngập ngừng nhưng cuối cùng vẫn nói ra:

- Có những việc không muốn người khác biết, thì tốt nhất mình đừng làm...

Lùi lại phía sau, bình tĩnh ngồi xuống ghế. Chậm rãi mở mật khẩu điện thoại, đoạn ghi âm cuộc nói chuyện giữa Trang và Mỹ đang phát rõ mồn một.

Trang tái mét mặt đi, hai tay run run, giọng nói lắp bắp:

- Sao anh...Sao anh lại có nó?

Dũng cười như có như không:

- Phải cảm ơn cô bạn yêu quý của em, đang yên đang lành lại gửi tặng tôi món quà đầy bất ngờ này. Từ đầu đến cuối tôi có nên bái phục tài diễn xuất của em không?

- Thì ra các người thông đồng lừa tôi?

- Phải nói em biết chọn bạn để chơi quá chứ. Lẽ ra tôi nên mắt nhắm mắt mở coi như không thấy, nhưng có lẽ hình như em không thích điều đó.

Trang biết mọi việc đã vỡ lở không còn khả năng bưng bít nữa. Cũng không nhiều lời đôi co, bỏ về trong tức tối. Vừa hay ra đến cổng lại gặp Lành.

Lành cúi đầu chào hỏi qua loa:

- Chị đã ổn hơn chưa? Chuyện hôm trước tuy không phải lỗi của tôi, nhưng tôi vẫn muốn gửi tới chị lời xin lỗi.

Trang ngước mắt lên nhìn đầy chán ghét:

- Cô có biết con người và con vật khác nhau ở điểm gì không? Chắc không đâu nhỉ? Con người thì biết đeo mặt nạ còn con vật thì không...

Lành không chấp, cũng không muốn để ý lời nói Trang, lặng lẽ bước vào nhà...

Không biết vô tình hay cố ý, Lành thấy Dũng dạo này tự nhiên quan tâm đến mình nhiều hơn. Sợ dấn thân vào vết xe đổ, sợ tự mình ảo tưởng quá nhiều Lành đành tránh mặt Dũng...

Có điều con tim luôn có lí lẽ riêng của nó mà không ai điều khiển được, và điều gì đến thì sẽ đến

Dũng cầm chiếc hộp bọc gói sang trọng, kĩ càng đưa ra trước mặt Lành. Nụ cười càng lúc càng tự nhiên:

- Đối tác nữ vừa gửi tặng chiều qua, giờ anh tặng lại em...

Lành xua tay, lắc đầu nguầy nguậy:

- Thôi anh ơi. Em không dám nhận đâu, cái này chắc đắt lắm...

Dũng giả vờ nhăn mặt:

- Em không nhận thì anh biết phải làm thế nào? Dùng thì không dùng được, chẳng lẽ lại bỏ đi?

Mở nắp hộp cầm chiếc dây chuyền lên, ánh sáng lấp lánh làm Lành không dấu nổi cảm giác vui mừng, thích thú...

Đây là người đàn ông đầu tiên sau bố tặng cho Lành dây chuyền. Bất giác sờ lên cổ, chiếc vòng bạc có mặt hình cỏ ba lá theo thời gian đã cũ kĩ cả đi...

____

Trong khi đó, tại nhà bố mẹ Dũng đang xảy một chuyện hết sức căng thẳng. Bố Dũng chính thức quyết định đưa Mạnh - em trai cùng cha khác mẹ với Dũng về công ty làm. Mẹ Dũng sống chết phản đối đến cùng. Làm bố Dũng nổi giận đùng đùng, quát tháo om sòm.

" Bụp...Bụp..."

Tay bố Dũng đập mạnh xuống bàn, giọng nói khàn khàn:

- Tôi quyết định rồi, bà đừng nói nữa. Thằng Mạnh có gì không tốt để bà phải ghét cay ghét đắng nó thế?

Mẹ Dũng không chịu yếu thế, hét to lên:

- Ông bảo tôi phải đối xử tốt với con riêng của chồng á? Tôi chưa điên. Không cào mặt, xé xác nó ra đã là may mắn cho nó lắm rồi. Ngồi đó mà đợi tôi đồng ý cho nó về công ty làm...

- Bà không đồng ý là việc của bà, nhưng bà nên nhớ quyền điều hành công ty thuộc về tôi...

- Ông tìm câu gì nói dễ nghe hơn được không? Ngày xưa nếu không nhờ bố mẹ tôi thì chắc gì ông đã có ngày hôm nay. Đúng là loại ăn cháo đá bát, đời bạc hơn vôi...

Động đến sĩ diện của chồng, mẹ Dũng cũng hơi ái ngại tuy nhiên vẫn gân cổ lên cãi không chịu nhường ai câu nào...

Bố Dũng hai mắt đỏ ngầu, báo hiệu cơn tức giân không kiềm chế được:

- Của nhà bà hết, bà có giỏi thì bà gói vào túi bóng mang về hết đi...

- Tôi không muốn cãi nhau với ông nữa. Thằng Dũng mấy năm nay đi sớm về muộn lo cho công ty từng ngày. Có bao giờ ông xót con chưa? Giờ công ty ổn định vững mạnh rồi, ông lại định đưa thằng Mạnh về ngồi không hưởng vàng à? Đừng có mơ, có chết tôi cũng không bao giờ chấp nhận...

- Bà biết gì mà nói. Chúng nó là anh em, công ty đó sớm muộn gì cũng thuộc về hai đứa. Để chúng nó ở gần nhau tạo điều kiện cho nhau phát triển cho nhau thì có gì sai?

Mệt mỏi chán nản mẹ Dũng bỏ lên lầu, nằm vật ra...

__

Lành đưa Cốm đi học, qua đoạn đường gần trường bỗng có chiếc xe ô tô màu đen bóng 7 chỗ, đỗ ngay chân hai cô cháu.

Mở cửa xe ra một người đàn ông bước xuống kéo tay Lành khỏi tay Cốm. Cốm vùng vẫy la hét kịch liệt nhưng giờ này quanh đây làm gì có mấy người.

Lành thấy thế lao đến ôm chặt lấy Cốm, dù bị tát, bị đạp vào lưng vẫn nhất quyết không buông. Một tay xăm trổ đầy gáy, mặc áo phông đen nắm chặt tóc Lành lôi ra. Lành đau quá dơ tay cào mạnh vào tay hắn...

Thấy tình hình không ổn người trên xe ra hiệu lôi cả Lành và Cốm vào trong...


Dũng về nhà bố mẹ giải quyết chuyện gia đình. Hôm nay Mạnh cũng có mặt, mẹ Dũng tỏ thái độ bực bội ghen ghét ngay từ đầu. Mạnh có chào hỏi cũng coi như điếc. Bố Dũng ngồi nghiêm nghị, nhìn hai người con mỗi người một vẻ. Trong lòng cũng phần nào dâng lên cảm giác tự hào:

- Tuần sau Mạnh bắt đầu đến công ty làm việc. Dũng sắp xếp việc cho em nhé!

Dũng như không quan tâm lời bố nói, lặng lẽ ngửa đầu ra sau ghế:

- Tùy bố thôi...

Mạnh hết nhìn bố rồi lại quay sang nhìn anh trai, không biết phải làm thế nào. Chẳng lẽ lại nói con không thích kinh doanh, con chỉ thích hội họa thôi. Như thế khác nào phí tổn bao nhiêu công sức bố mẹ kì vọng...

Ngay từ khi sinh ra, cậu đã là một sai lầm. Vì mẹ cậu là người thứ ba, là người phá vỡ hạnh phúc của một gia đình đang yên ấm. Cậu biết bố cậu rất giàu, nhưng từ trong suy nghĩ cậu chưa bao giờ mơ tưởng đến tài sản của bố. Mẹ cậu nói đúng, mẹ đã mắc phải sai lầm không thể tha thứ thì cậu cũng không có quyền tranh giành những thứ vốn không thuộc về mình...

- Con không có kinh nghiệm sợ sẽ làm ảnh hưởng đến anh, đến công ty. Nên bố cứ cho con đi làm ở ngoài như bây giờ đi ạ...

Bố Dũng đặt tách trà trên tay xuống bàn:

- Trách nhiệm của con, con không thể thoái thác như thế mãi được. Sớm hay muộn con cũng phải tiếp nhận...

Mẹ Dũng coi Mạnh như cái gai trong mắt, chỉ chờ đến lúc này:

- Nó đã nói thế rồi, thì ông có ép nó cũng coi như không. Mỗi người một chí hướng, một con đường đi cho riêng mình. Sao ông cứ thích người khác phải làm theo ý của mình thế?

Bố Dũng nghe xong nổi giận đùng đùng:.

- Bà biết gì mà nói?

Mẹ Dũng cũng chẳng vừa:

- Phải rồi. Tôi không biết gì nên mới ra nông nỗi này đấy...

Lần nào cũng vậy, hễ cứ nhắc đến chuyện của Mạnh là y như rằng hai ông bà lại cãi nhau suốt mấy ngày...

Dũng thấy bố mẹ càng nói càng hăng, không ai có ý định nhường ai. Lắc đầu thở dài bỏ ra ngoài sân hút thuốc lá...

Khói thuốc nhả ra lan tỏa quanh người cũng chẳng dấu nổi vẻ cô đơn, mệt mỏi trong mắt Dũng...

Chuông điện thoại reo, tin nhắn gửi đến. Dũng giật mình nhìn đi nhìn lại mấy lần. Cốm và Lành đang bị trói dựa vào nhau, áo Lành rách tả tơi, tóc tai rối loạn hết lên. Chưa kip định thần xem chuyện gì đang xảy ra. Chuông điện thoại lại reo lần nữa.

Dũng bắt máy luôn không cần suy nghĩ:

- Các anh là ai? Các anh muốn gì? Sao lại bắt cóc con gái tôi?

Tiếng cười ha hả đểu cáng vang lên mỗi lúc một dài, theo từng lời nói của Dũng.

- Chào anh giám đốc. Chuyện cũng chẳng có gì to tát lắm, hết tiền tiêu định mượn anh chút chơi thôi!

Dũng nghe sốt ruột quá, nói như gầm lên trong điện thoại:

- Ra giá đi...

Như đợi có thế, đầu dây bên kia cũng không mất công dài dòng nữa:

- Tôi muốn 500 triệu đổi lấy con anh và cô giúp việc xinh đẹp kia. Anh là người thông minh chắc biết mình nên làm thế nào rồi chứ? Đừng dở trò, đừng khôn vặt mà báo với ai, người thiệt lớn nhất là con gái anh đấy...

Dũng càng nghe càng mơ hồ, không phải vì số tiền chuộc quá lớn mà vì bọn họ sao lại biết Lành là giúp việc nhà Dũng? Có kẻ thân quen gì đang dở sau lưng sao?

- Tôi giao tiền cho anh thế nào?

Bên kia phấn khích ra mặt, vỗ cái đét vào đùi:

- Thẳng thắn lắm, tôi biết ngay mà 500 triệu so với anh Dũng đây đâu đáng là gì. 11h trưa mai anh mang tới đường Z cho tôi sau đó sẽ có chỉ dẫn thêm...

"Tút...tút..."

Không đợi Dũng trả lời, Lâm tắt máy luôn. Quay sang nhìn Lành và Cốm vẫn đang trong cơn mê. Hắn ta nhếch mép, tay vỗ lên mặt Lành mấy cái:

- Đợi nhé cô em...

Trang mở cửa lao đến hất cả xô nước lạnh lên người hai cô cháu. Lành từ từ tỉnh dậy, trừng mắt khiêu khích:

- Là cô à? Thế giới này nhiều điều bất ngờ thật...

Trang thấy thái độ của Lành càng điên tiết hơn. Vả cho Lành mấy cái đau điếng, Cốm ở bên cũng đã tỉnh vừa khóc vừa kêu la:

- Cô Trang ác thế, cô thả cháu với cô Lành ra đi. Cô đừng đánh cô Lành nữa. Cháu về cháu khoe bố cháu đấy...

Trang cười khanh khách, cầm tóc Cốm giật ngược lên:

- Thả chúng mày á? Đừng có mơ. Mày có giỏi thì mày về mày khoe bố mày đi. Tao thách mày đấy...

Lành thấy Trang đánh Cốm vùng vẫy mạnh hơn:

- Cô có giỏi thì cô đánh tôi đây này. Đi đánh nạn một đứa trẻ con không biết nhục mặt à?

Trang thả tóc Cốm ra, tiến lên trước túm lấy cổ áo Lành:

- Đúng rồi. Tao nhục, tao ngu nên tao mới để mày đi phá bùa của tao. Con khốn kiếp, hôm nay tao phải giết mày...

Sau đó là những cú đạp vào lưng, vào chân Lành không thương tiếc. Lâm đứng bên thấy tình hình không ổn dơ tay kéo Trang lại:

- Em quá tay rồi đấy. Giờ mà nó lăn ra đây thì cả lũ chỉ có nước dẫn nhau đi ăn cám...

Trang dừng lại, nhưng chợt nghĩ ra trò khác hay hơn. Xé toạc chiếc áo đang rách sẵn của Lành, chân dẫm mạnh lên tay Lành lôi điện thoại ra chụp ảnh...

Lành cười khinh bỉ, không chịu khuấp phục:

- Cũng chỉ có thế thôi à? Ngon thì giết tao đi...

"Bốp...bốp..."

Lần này đến lượt Lâm ra tay, hai bên má đỏ ửng của Lành bắt đầu rơm rớm máu...

- Mày khôn hồn thì câm mồm lại. Tao nhận được tiền tự khắc sẽ thả mày ra. Láo toét chọc tức tao, tao không để mày chết yên ổn. Đằng nào tao cũng lâm vào đường cùng rồi. Còn thù giết con tao, tao chưa tính đến đâu đấy...

Lành cố gắng nhịn đau gượng người dậy:

- Tôi giết con anh bao giờ?

Cốm khóc thé lên:

- Chú đừng đánh cô Lành nữa, tí nữa bố cháu mang tiền đến cho chú mà

Lâm gật gật đầu:

- Phải như con bé này thì mọi chuyện dễ giải quyết hơn không?


Trang nhăn mặt, đập mạnh vào tay Lâm:

- Đang yên đang lành, tự dưng nhắc đến con làm gì?

Lâm cũng chột dạ theo:

- Anh lỡ mồm, mà cũng có sao đâu. Sớm hay muộn thì nhà thằng Dũng cũng biết. Lại thêm vụ hôm nay nữa, em nghĩ mình vô can được sao? Thôi ngoan ngoãn về chuẩn bị quần áo đi, đợi lấy được tiền chuồn nhanh cho sớm chợ. Hộ chiếu các thứ anh lo hết rồi...

Trang phát khùng trước thái độ ngu dốt của Lâm:

- Anh im đi, không cần anh nhắc tôi tự biết mình phải làm gì...

Lâm lại bắt đầu nhăn nhở:

- Okii...oki...Em thì giỏi rồi...

Lành tuy đau nhưng vẫn còn tỉnh táo để nghe hết mọi chuyện. Thì ra đứa bé trong bụng Trang không phải là con Dũng. Khá khen cho vở kịch hoàn hảo mà Trang đã cất công dựng lên. Cuối cùng lại thảm hại nặng nề trong những toan tính đen tối của mình.

Người đàn bà vì mục đích riêng bản thân không tiếc mang con ra làm vật hi sinh thì mãi mãi sẽ không hiểu được thế nào là hạnh phúc. Trong cuộc sống ai cũng nghĩ mình bất hạnh, ông trời không công bằng nhưng có mấy ai thật sự hiểu chân lí trong đó?

____

Dũng nghe xong điện thoại, quay ngoắt người chuẩn bị đi thì Mạnh gọi với lại:

- Anh về luôn ạ?

- Chứ ở đây làm gì?

Mạnh thấy Dũng kiệm lời, không muốn tiếp xúc với mình cũng không dám hỏi nhiều, chỉ lắp bắp nói vài câu:

- Em không đến công ty làm đâu. Em không thích kinh doanh. Em muốn nhờ anh nói với bố giúp em. Em nói nhiều lần lắm rồi mà bố vẫn không đồng ý.

Dũng lúc này đang mất hết bình tĩnh, còn hơi sức đâu mà nghe Mạnh trình bày. Đi ngang qua Mạnh trực tiếp ngắt lời cậu ta:

- Muốn gì thì vào nói với bố. Tôi không có quyền cũng không có nghĩa vụ phải giúp đỡ cậu. Giờ tôi đang bận, phiền cậu đừng lằng nhằng nữa được không?

Mạnh biết điều không xin xỏ nữa, nhường đường cho Dũng đi qua...

Chiếc xe ô tô đắt tiền lao vun vút trên đường thành phố. Mọi chuyện xảy ra quá nhanh đến nỗi không ai ngờ tới, cảm giác bất an trong Dũng mỗi lúc một nhiều.

Dũng gọi điện cho thư kí yêu cầu chuẩn bị 500 triệu một cách nhanh chóng nhất. Còn bản thân mình thì đến thẳng nhà Sơn (bạn thân) làm bảo kê cũng có tí máu mặt trong giới.

Hai người suy đi tính lại một hồi quyết định tạm thời không vội báo cho công an. Sợ cảnh đánh rắn động cỏ, sẽ nguy hiểm cho Lành và Cốm...

Sáng hôm sau mới hơn 7h sáng, chuông điện thoại của Dũng đã kêu:

- Anh giám đốc đã chuẩn bị đủ tiền chưa?

Dũng nghiến răng ken két:

- Tao muốn biết tình hình của con gái tao trước

Đầu dây bên kia như bị chọc giận, mồm rít lên:

- Mày không có quyền ra điều kiện với tao. Nên nhớ giờ ai đang làm chủ trò chơi này...

Dũng chửi thầm trong lòng, Sơn ra hiệu cho Dũng kéo dài cuộc gọi...

- Tao biết mày đang cầm đằng chuôi, nhưng cái gì ra cái đấy. Ít nhất mày phải cho tao biết con gái tao giờ thế nào chứ? Nó có an toàn không? Bọn mày có hành hạ, ngược đãi nó không? Còn cả Lành nữa?

- Không cần nói nhiều, ngay bây giờ mày mang tiền đến ngã tư đèn xanh, đèn đỏ thứ hai đường Z cho tao.

- Hôm qua mày bảo 11h trưa cơ mà.

- ...

" Tút...tút..."

Lại là những âm thanh quen thuộc. Sơn lắc đầu quay sang nhìn Dũng:

- Bọn này cũng biết chơi đấy, không tìm được vị trí định vị. Sim nó dùng cũng thuộc sim rác, không tra được cái gì?

Dũng mệt mỏi, đưa điếu thuốc lên hút:

- Vậy tao đi giao tiền.

Sơn gàn Dũng lại:

- Mày cứ từ từ...

- Không. Tao nghi vụ này người quen làm, mày đừng cản tao. Tao đang muốn xác minh một số chuyện...

Không ngăn được bạn, Sơn cầm cái áo khoác vứt ở ghế, khoác tạm lên người:

- Vậy tao đi cùng mày. Để tao lái xe cho...

Hơn 30" sau ngã tư đèn xanh đèn đỏ không có dấu hiệu gì, điện thoại Dũng lại reo:

- Biết điều chơi đẹp đấy, đi lên phía trước khoảng 400 m nữa, rồi tiếp tục đi thẳng cho tao..

Theo đường Lâm chỉ dẫn gần 2 tiếng sau trước mặt Dũng là cái nhà kho bỏ hoang lâu ngày...

Sơn xuống xe trước, cầm sẵn chiếc tuýp sắt trong tay...

Đẩy cánh cửa ra Lành và Cốm đang bị trói ngồi giữa nhà. Khóe môi Lành còn rươm rướm máu, quần áo lấm lem rách tơi tả...

"Ầm..."

Dũng vứt thật mạnh chiếc vali xuống sàn, đảo mắt một lượt xung quanh...

Lành mơ màng thấy bóng lưng Dũng như trút được bao nhiêu xui xẻo. Cuối cùng anh cũng đến...

Cốm òa lên khóc:

- Bố ơi...cứu con

Lâm vỗ tay bôm bốp:

- Anh hùng có khác? Gan lớn nhỉ?

Sơn chĩa đầu tuýp sắt về phía Lâm:

- Tiền mày nhận rồi. Giờ tuân thủ quy tắc thả người ra đi. Bọn tao coi như chưa có chuyện gì xảy ra...

Không một ai lên tiếng, ba bốn gã xăm trổ đầy mình đứng vây quanh Sơn...

Trang bước ra nhìn Dũng giễu cợt:

- Quả nhiên anh lợi hại...

Dũng không trả lời, cũng không bất ngờ lắm. Làm Trang càng điên tiết hơn, gào lên trong căm phẫn:

- Tôi có tiền, có quyền thế, có gì không bằng con ranh con này? Mà anh lúc nào cũng chỉ biết đến nó?

Dũng cười nhạt:

- Cô và cô ấy khác nhau ngay từ trong suy nghĩ của tôi. Cô hiểu không?

Trang nghe xong cười như điên dại:

- Vậy hôm nay tôi giết nó trước mặt anh, xem anh còn cao ngạo nữa không?

Nói thì lâu chứ làm thì nhanh lắm, Lành lại bị Trang túm chặt lấy tóc tát liên tiếp vào mặt...

Dũng xô đến đẩy mạnh Trang ngã lăn ra sàn. Tiện thể bồi thêm cho cô ta hai cái tát cháy má. Bên này Sơn đang cố gắng hạ gục từng người. Còn Lâm chỉ chăm chăm ôm chặt cái vali tiền, không quan tâm đến mớ hỗn độn xung quanh...

Cởi trói xong Lành ôm chặt lấy Dũng, cái ôm như chứa đựng bao lời muốn nói. Cốm ngừng khóc, cũng chạy đến sà vào lòng bố. Hai người lớn, một người nhỏ như trải qua bao nhiêu sóng gió vừa được trở về bên nhau...Mà không để ý khoảng cách con dao trong tay Trang càng lúc càng gần...

" Phập..."

Lưỡi dao nằm yên vị trên bụng Lành. Trang thích thú càng cười to, Dũng như phát điên đạp mạnh Trang một phát rồi đỡ lấy Lành...


Chương tiếp
(Thứ Ba 21 thág 12 2021) · Sửa · Xóa
  Tổng số: 1

Lọc theo tác giả
Xem chủ để ngoại tuyến (Offline)

Diễn đàn

Sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống