Bấm Vào Nhóm Sex Zalo
ChatOla.org
Vào Nhóm Zalo Xem Gái Live Đóng Phí 100k.Liên Hệ Admin Hoàng Tuấn Zalo 0878822351
Chào mừng đến ChatOla - Nơi cảm xúc thăng hoa

Chat Sex Ola Với Gái Xinh.Đăng Ký Chat Sex Online Miễn Phí. Chat Webcam Free, Chat Ola Thâu Đêm Chat Zalo.Tải Và Xem Phim Sex Miễn Phí
Diễn Đàn Giao Lưu Kết Bạn Hót Nhất Hiện Nay
.
Chọn: Đăng ký miễn phí
( Miễn phí hoàn toàn 100%)
Web chát sex ChatOla.Org tự hào là trang ket ban truc tuyen hữu ích trên điện thoại, mỗi ngày có hàng nghìn lượt đăng ký tham gia và không ngừng gia tăng.

Web Online -Diễn Đàn Kết Bạn-Chat Online Miễn Phí


√ Chưa Có Nick Chọn Đăg Ký
»♣Đăng ký miễn phí♣«
†↓↓↓↓↓↓↓↓†
√ Đã Có Nick Hãy Đăng Nhập
»♣Đăng nhập tại đây♣«

ChatOla.Org nơi hội tụ các thành viên chát từ wapego, kembong, chat24h, gaubong,các trang wap chát thời ego.
Hướng dẫn sử dụng wap
Lưu ý: Không chát sex có thể chặn tin nhắn tất cả để chém gió vui vẻ
Có Thể Bạn Cũng Quen ...
chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex chat sex, wap chat sex, chat sex online, web chat sex

Lần hoạt động cuối

Diễn đàn / Góc yêu truyện / Truyện ngôn tình
Tìm kiếm
  ‎‎
☪ỏ ßα ℒá [Off] [#]
Quay đầu là bờ, ai ngờ là bão…

Lưỡi dao nằm yên vị trên bụng Lành. Trang thích thú càng cười to, Dũng như phát điên đạp mạnh Trang một phát rồi đỡ lấy Lành...

Vừa hay đúng lúc Sơn hạ gục được tên cuối cùng. Lâm thấy tình hình không ổn, tay ôm vaili tiền chặt hơn bỏ chạy đi trước...

Nhưng mọi chuyện đâu dễ dàng thế, Sơn tiện chân đá thẳng khúc gỗ mấy tên kia vừa đánh rơi vào trúng bụng Lâm. Lâm ngã văng ra chỗ Trang nằm đau đớn.

"Rầm..."

Cánh cửa kho lại bị đạp tung ra thêm một lần nữa. Người của Sơn đã có mặt đông đủ, Lâm vội vàng bế Lành chạy thẳng ra xe phóng như bay đến bệnh viện. Cốm thấy Lành bị chảy máu nhiều quá, không dám khóc nữa chỉ lặng lẽ đi theo Sơn...

Bệnh viện giờ này đúng giờ cao điểm, người ra người vào đâu đâu cũng thấy ồn ào, hỗn loạn. Lành ôm chặt bụng, máu chảy thấm đẫm cả một mảng áo...

Phòng cấp cứu, đèn bật sáng trưng. Trung (bạn Dũng) đứng trước cửa phòng nhìn bộ dạng thảm hại Dũng, cũng khẩn trương theo:

- Mày qua kia bảo y tá băng bó mấy vết thương trên tay lại đi, nhìn ghê quá. Tình hình thế nào để tao vào mới biết rõ được...

Dũng trầm ngâm chẳng nói chẳng rằng...

Trung vỗ vai bạn thân:

- Tao sẽ cố gắng hết sức...

Dũng gật đầu đầy miễn cưỡng:

- Vào đi...Giúp tao nhé!

Hai tiếng sau cửa phòng cấp cứu mở ra, đi đầu vẫn là Trung...Một vài bác sĩ khác cúi đầu chào Dũng. Dũng đứng dậy, tiến lên phía trước:

- Sao rồi...

- Bị đâm thủng dạ dày, may các phần khác không ảnh hưởng gì nghiêm trọng lắm. Tao vừa khâu lại rồi truyền thêm máu. Lát nữa nếu không có vấn đề gì thì chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt...

Dũng nghe bạn nói xong mới thở phào nhẹ nhõm:

- Cảm ơn mày...

Trung tháo khẩu trang, tò mò quay sang Dũng:

- Xảy ra chuyện gì à?

- Ừ. Trang thuê người bắt cóc con gái tao, cô ấy là giúp việc nhà tao cũng bị bắt theo luôn. Nhát dao này đáng lẽ phải nằm trên người tao hoặc Cốm, nhưng cô ấy lao ra đỡ...Còn mấy vết bầm tím trên mặt, trên người cũng là do bị đánh đấy...

Trung ngạc nhiên vô cùng, không ngờ Trang lại thủ đoạn, thâm hiểm đến thế:

- Vậy giờ mày định làm gì?

- Còn làm gì nữa, cho hầu tòa thôi. Tình yêu không phải là cái cớ, để con nguời ta thực hiện tội ác.

- Nhà nó cũng có tí tiền, tí quyền làm gì làm chắc cột vào. Cần giấy chứng nhận thương tích thì tao làm cho

Nói rồi Trung dẫn Dũng vào phòng riêng, đưa cho Dũng cái áo sơmi sạch. Hai người ngồi nói chuyện một lúc lâu mới thấy Sơn dẫn Cốm vào...

Cốm chạy đến leo tót lên người Trung, Sơn kéo ghế ngồi tự nhiên:

- Vừa giao cho công an rồi, giờ mày muốn xử lí thế nào thì tùy mày. Mệt với mấy thành phần này quá. Ăn cho no cho đầy vào rồi đi phá làng, phá xóm...

Dũng dựa người ra sau ghế, châm thuốc lên hút:

- Biết rồi. Mày về đi...

Cốm ngẩng đầu lên nói chuyện với Trung:

- Chú Trung ơi, cô Lành đâu rồi. Cô Lành bị chảy máu nhiều lắm...

Trung xoa đầu Cốm:

- Cô Lành đang nằm nghỉ trong phòng, cô Lành không sao đâu. Cốm đừng lo nhé, tí nữa chú cho Cốm đi thăm cô Lành...

- Cô Lành bị nhiều người đánh, còn đỡ cho cháu nữa...

- Thế hả...Cô Lành chắc quý Cốm lắm nhỉ?

- Vâng ạ. Cô ấy kể chuyện cũng hay, nấu ăn cũng giỏi...

____

6 tiếng sau Trung kiểm tra cho Lành một lần nữa. Không xảy ra vấn đề gì ngoài ý muốn, nên Lành được chuyển sang phòng chăm sóc đặc biệt luôn...

Thuốc mê hết hiệu lực, Lành mở mắt nhìn mọi thứ xung quanh. Mùi cồn y tế xộc thẳng vào mũi. Cốm đứng trước, Dũng đứng sau. Hai bố con đang quan sát từng cử chỉ của Lành.

Dũng nhẹ nhàng gọi tên Lành:

- Lành ơi...

Trung đứng bên đập vào người Dũng:

- Cô ấy chưa nói được đâu, tạm thời chỉ gật với lắc được thôi...

Dũng lùi về phía sau, nhường chỗ cho Trung...

Trung cầm chiếc bút đèn pin, tay nhẹ nhàng soi vào hai mắt Lành...

- Cô tên Lành phải không?

Lành gật gật đầu...

Trung lại hỏi tiếp:

- Ngoài bụng ra cô có thấy khó chịu thêm chỗ nào không?

Lành lắc đầu

Trung ghi chép cái gì đó vào tờ giấy treo ở đầu giường. Rồi quay sang nhìn Dũng:

- Okii rồi đấy...

_____

Tối hôm đó Cốm nhất quyết ở lại viện cùng bố chứ không chịu về nhà ông bà nội...

Bố Dũng nghe tin, gọi cho Dũng mấy cuộc liền:

- Chuyện lớn như thế sao con lại dấu bố mẹ?

Dũng trả lời cứng ngắc trong điện thoại:

- Con nói ra thì cũng giải quyết được gì? Bố mẹ còn đang bận lo chuyện riêng của mình đấy thôi...

- Mạnh là em trai con, không phải người ngoài...

Nghe đến tên Mạnh, Dũng trở lên lạnh lùng hơn:

- Con không quan tâm. Chuyện của bố, bố tự giải quyết đi đừng lôi con vào...

Bố Dũng bắt đầu cảm thấy bực mình với thái độ bất cần của Dũng:

- Mày được lắm...

Dũng tắt máy luôn

Mẹ Trang biết tin con gái bị bắt, cả đêm không chợp mắt nổi. Cứ nằm thở ngắn thở dài liên tục. Bố Trang thì bất lực gọi hết người này đến người kia, nhờ sự giúp đỡ. Nhưng thói đời có mấy ai muốn dính dáng đến pháp luật...

- Mẹ Trang: Ông mà không cứu được con gái, thì tôi chết cho ông xem...

Bố Trang đã đang bực, nghe mẹ Trang nói thế như đổ thêm dầu vào lửa:

- Bà im đi. Để cho nó sáng mắt ra. Cho ăn, cho học đàng hoàng hại con người ta ra nông nỗi này thì ai cứu được nó? Con hư tại mẹ các cụ nói có sai bao giờ đâu...

- Phải...Tại tôi tất, nó là do một mình tôi sinh ra thôi...

- Bà khôn hồn mai đến bệnh viện thăm cô giúp việc nhà thằng Dũng đi. Rồi sang nhà mẹ nó nhờ mẹ nó nói giúp cho. Chứ lần này nó mà làm tới cùng, thì con Trang chỉ có nước ngồi tù mọt gông thôi. Án bắt cóc, rồi án cố ý gây thương tích cho người khác không phải muốn chạy là chạy đươc đâu. Nói thế cho bà mở mắt ra, biết đường mà liệu việc...

Mẹ Trang không dám ho he nữa, giọng nghẹn ngào, lạc hẳn đi:

- Bây giờ chỉ biết thế thôi, chứ còn cách nào nữa đâu...Con ơi là con sao mày dại thế? Tuổi trẻ tương lai đang rộng mở, mày nhẫn tâm hủy hoại tất cả sao?

____

Sáng hôm sau Lành đã bắt đầu tỉnh táo hơn. Dũng không đến công ty ở lại viện chăm sóc cho Lành...

Đút cho Lành từng thìa sữa, thi thoảng lại lấy cái khăn thấm quanh miệng Lành

Cốm nhìn thấy cứ khúc khích cười:

- Bố để Cốm làm cho...Bố đánh đổ sữa ra áo cô Lành hết rồi.

Dũng xấu hổ, không biết làm sao. Lành thì bất giác đỏ mặt. Tự nhiên trong lòng như có dòng nước ấm chảy qua. Từ ngày li hôn, rời khỏi nhà Cường Lành chưa từng nghĩ đến sẽ có thêm một ai. Không phải sợ mất niềm tin vào tình yêu, mà vì bản thân chưa sẵn sàng đón nhận...

Đối với Dũng đây không phải lần đầu tiên Lành xuất hiện cảm giác lạ. Ngay từ khi bước chân vào nhà Dũng, nhìn cách chăm sóc con gái Lành biết mình đã thầm ngưỡng mộ người đàn ông này...

Cứ suy nghĩ miên man như thế, cho đến khi giọng nói trầm ổn của Dũng vang lên:

- Sao em ngốc thế? Sao lại đỡ nhát dao đó cho anh?

Lành như né tránh câu hỏi, im lặng không trả lời...

Dũng thấy thế cũng ậm ừ cho qua, chứ không gặng hỏi đến cùng. Chỉ khi Cốm lên tiếng:

- Tại cô Lành thích bố đấy...

Cả Dũng và Lành đều ngơ ngác trước lời nói ngây ngô nhưng đầy tình ý của Cốm

- Ai bảo con thế?

- Con tự biết mà, đầy lần con thấy bố đi làm rồi cô ấy vẫn nhìn theo

Lành đỏ mặt từ lúc nãy đến giờ vẫn chưa hết đỏ, mồm lắp bắp:

- Đâu...làm gì có...

Cốm che miệng cười:

- Cháu thấy hết nhé, cô không giấu được cháu đâu...

Trải qua lần này Dũng như tháo được bao nhiêu khúc mắc trong lòng. Không phải vì nhát dao Lành đỡ cho Dũng, mà vì Dũng nhận ra tình cảm giữa Dũng và Lành từ lâu đã vượt xa quan hệ chủ nhà giúp việc rồi...

Dũng chia tay Thu vì giữa hai người không đủ tin tưởng, vì quan điểm sống khác nhau quá nhiều. Nhưng Lành thì khác, cô ấy đơn thuần như ánh nắng mặt trời. Bất cứ nơi nào có sự xuất hiện của cô ấy, cũng đều nhẹ nhàng và ấm áp. Một người phụ nữ như thế liệu có tiếp nhận mình không...?

Đang suy nghĩ mớ bòng bong trong đầu, thì cửa phòng nhẹ nhàng mở ra...

Mẹ Trang xuất hiện với khuôn mặt tiều tụy, không còn bộ dáng cao ngạo nữa...

Dũng nhìn thấy mẹ Trang, nét mặt tám phần không vui. Tự giác đứng lên che trước người Lành:

- Bác đến đây làm gì?

Mẹ Trang cuống cuồng:

Cháu đừng hiểu lầm, bác không có ý gì đâu. Hôm nay bác đến đây trước hết là để hỏi thăm xem tình hình của Lành đã ổn chưa? Sau đó bác muốn thay mặt cái Trang xin lỗi Lành...

Lành vốn dĩ chẳng muốn oán trách ai làm gì? Nhưng tất cả những việc Trang làm, đều đã đi quá xa so với giới hạn chịu đựng của con người...

- Bác về đi. Đừng đến đây tìm tôi nữa. Nghiệp ai gây ra thì người đó phải tự gánh. Nếu biết sợ hậu quả, sao ban đầu còn cố chấp làm? Giả sử hôm qua con dao đâm vào người tôi sâu và lệch thêm một chút, thì liệu hôm nay tôi có ngồi đây nghe bác nói chuyện được không?

Mẹ Trang câm lặng trước những lời nói sắc bén của Lành, cố gắng quay sang nhìn Dũng cầu cứu...

Dũng chẳng những không giúp, lời nói còn thêm phần lạnh lẽo:

- Kể cả Lành có bỏ qua, thì tôi cũng không để yên đâu. Tôi đã cảnh cáo các người rất nhiều lần rồi, là các người tự ép tôi vào đường cùng, thì sau này cũng đừng ai trách tôi độc ác...Giờ nói xong rồi, bác cũng về đi, đừng hao tâm tổn phí thời gian nữa...

Mẹ Trang biết mình không thể lay động được Dũng và Lành, đành ra về trong bức bối

Dũng nắm tay Lành, cái nắm tay của động viên, tin tưởng:

- Anh hứa nhất định sẽ đòi lại công bằng cho em...

Lành ngạc nhiên vô cùng trước hành động của Dũng. Tay cứ muốn rút ra, nhưng một khi con tim đã lên tiếng, thì lí trí làm sao ngăn cản?

- Em cảm ơn anh...

Buổi chiều Dũng phải đưa Cốm đi học, mẹ Dũng có gọi đến mấy lần. Nhưng lần nào Dũng dứt khoát tắt máy

Quay lại bệnh viện, đến giờ thay băng, Dũng ôm Lành dậy, nói nhỏ vào tai chỉ đủ hai người nghe thấy:

- Cố chịu em nhé!

Trung đẩy Dũng ra, mặt mang ý cười nồng đậm:

- Muốn tán tỉnh nhau thì để lúc khác, chứ giờ là giờ của bác sĩ. Đề nghị mày không làm phiền người đang thi hành công vụ...

Dũng lừ mắt lườm Trung:

- Làm gì thì làm đi. Ở đấy mà bốc phét. Nhẹ tay thôi, Lành còn yếu đấy...

Sau khi Trung và y tá đi khỏi, Lành mới dám mở miệng:

- Em không sao đâu. Anh đừng áy náy quá...

- Dũng: Không sao là không sao thế nào? Em có biết lúc em nằm trên tay, anh toàn thân dính đầy máu, anh như ngộp thở không?

- Em xin lỗi, tại lúc đó em cuống quá. Cũng không biết phải làm thế nào? Chỉ biết hành động theo phản xạ, bản năng thôi...

- Lần sau em đừng làm thế nữa nhé! Nguy hiểm lắm, không phải lúc nào cũng may mắn như hôm nay đâu...

Lành cười nhẹ:

- Em biết rồi...

Dũng lại đỡ Lành nằm xuống, giặt cái khăn ấm từ từ nhẹ nhàng lau qua mặt mũi cho Lành. Đợi Lành ngủ thiếp đi, mới đến công an trình báo sự việc...

Nhờ vào mối quan hệ thân thiết, Dũng yêu cầu được gặp Trang...

Tiếng nói khàn khàn của vị cán bộ vang lên:

- Phạm Thu Trang ra ngoài có người gặp...

Cánh cửa sắt nặng nề mở ra, như chính tâm trạng hoang mang của Trang lúc này. Trong mắt Dũng giờ đây Trang không còn là người em thân thiết nữa, thay vào đó là một kẻ điên cuồng, làm mọi thủ đoạn độc ác chỉ để thỏa mãn những ham muốn cá nhân

Trang nhìn Dũng hằn học, oán hận đến tận xương tủy:

- Nó đã chết chưa?

Dũng nóng máu, nhưng vẫn kiềm chế hỏi cho ra lẽ:

- Sao cô lại làm thế? Cô thần kinh à?

Trang cười ha hả:

- Tôi thần kinh đấy, thần kinh nên mới yêu anh. Chỉ tiếc chưa giết được con khốn nạn kia, mà đã phải vào đây...

Dũng lắc đầu, bất lực:

- Đáng thương cho cô - một kẻ cả đời đừng mong có hạnh phúc...

Trang trợn ngược mắt, đập tay lên bàn.

- Tôi nguyền rủa anh, nguyền rủa các người chết không yên thân...

Quản giáo đứng ngoài, nghiêm giọng nhắc nhở:

- Đề nghị Phạm Thu Trang chú ý thái độ của mình...

Trang không những không nghe theo, lại nổi điên nhiều hơn:

- Anh đừng đắc thắng, nói cho anh biết bùa trong phòng anh là do tôi hạ đấy. Con Lành nó ngu nó dùng máu của mình giải bùa cho anh, thì sau này nó đừng mong yêu được ai khác ngoài anhCòn nữa đứa con trong bụng tôi cũng chẳng phải là cốt nhục của anh đâu, là một tay tôi thiết kế đấy ha..ha...ha...Cảm ơn anh đã chăm sóc tôi, chăm sóc con thằng khác trong thời gian qua. Còn việc tôi xảy thai cũng là do tôi tự ngã, anh về hỏi thử con Lành xem ăn mấy trận đòn của mẹ anh có thích không...?

Càng nghe mặt Dũng càng biến sắc, không thể ngờ Trang dám làm ra những chuyện kinh thiên động địa này. Người phụ nữ này, thâm hiểm còn hơn rắn độc. Bản chất phần con, trong người cô ta căn bản đã bị chó tha đi rồi...

Dũng nghiến răng ken két:

- Tôi sẽ bắt cô trả giá thật đắt...

Bỏ đi không chút nương tình, Dũng về qua nhà lấy thêm cho Lành mấy bộ quần áo thì gặp Mạnh đang đứng chờ ở cổng:

- Dũng: Cậu đến đây làm gì?

- Mạnh: Em nghe bố nói Cốm bị bắt cóc, nên sang đây xem có giúp được gì anh không?

Dũng cười nhạt:

- Cậu về đi, mọi chuyện tôi lo xong hết rồi. Tôi bận lắm làm ơn đừng làm phiền tôi nữa...

- Nhưng...

- Đừng nhưng nhịn, tôi không có ý mời cậu vào nhà đâu...

Mẹ Dũng bước từ xe ô tô xuống, trừng mắt nhìn Mạnh:

- Mày đến đây làm gì? Đến để khiêu khích con trai tao à? Mày đừng mơ nhé, cứ ảo tưởng đi...

- Con không có ý đó...

Dũng gắt nhẹ:

- Bảo cậu về thì về đi...

Mạnh đành ra về trong tiếc nuối, Dũng đi trước mẹ Dũng đi sau:

- Dũng này...Cái Trang nó có lỗi thật đấy, nhưng giờ cái Lành cũng không sao rồi. Con nể tình bố mẹ nó là chỗ làm ăn quen biết với nhà mình, con bỏ qua lần này được không?

Dũng không trả lời, cứ tiếp tục bước...Mẹ Dũng vẫn kiên trì đi theo:

- Mày có nghe mẹ nói gì không đấy?

Dũng dừng lại, nhìn thẳng vào mẹ:

- Mẹ cô ta bảo mẹ sang đây à? Sao cái lúc đâm Lành, bắt cóc con gái con cô ta không bỏ qua đi...

- Mẹ nghe hết rồi. Không ngờ con Trang lại thâm độc đến thế. Có ai lấy thước đo được lòng người đâu con...

- Dừng lại đi mẹ ơiMọi bằng chứng xác thực, giấy chứng nhận thương tích của Lành con vừa nộp hết cho công an rồi. Giờ nói gì cũng vô dụng, mẹ về đi...

___

Quán Cafe "Ánh Dương"...

Mỹ ngồi cùng một người phụ nữ lạ mặt, nhìn chiếc túi xách và bộ quần áo hàng hiệu, đang mặc trên người cô ta. Cũng đủ biết đây không phải là người phụ nữ bình thường:

- Mỹ: Việc cậu nhờ tớ làm xong hết rồi. Nghe phong phanh đâu đó, giờ con Trang đang sắp bị chồng cũ của cậu tống vào tù đấy...

Người đối diện phấn khích cười tươi:

- Cảm ơn cậu nhiều nhé!

- Mỹ: Lần này cậu quyết định kĩ chưa...?

- Tớ nghĩ kĩ rồi, không buông tay nữa đâu. Năm nay Cốm cũng lớn rồi, chắc con bé sẽ hiểu...
Từ ngày Lành nằm viện, Dũng bận rộn hơn hẳn. Đứng trước mặt Lành không lầm lì, ít nói nữa. Thay vào đó là những cử chỉ ân cần. Làm Lành càng lúc càng lún sâu vào thứ tình cảm mà bản thân không thể khống chế nổi...

Mấy y tá vào thay băng cho Lành, liên tục trêu:

- Em có phúc thật đấy. Chồng vừa soái ca lại còn yêu vk, thương con. Ngày đưa em nhập viện mặt anh ấy tái nhợt, tay chi chít vết thương lớn nhỏ mà vẫn ôm chặt em không buông...

Lành sững sờ trước câu nói của y tá:

- Thật hả chị?

- Chị đùa em làm gì? Mãi đến lúc bác sĩ Trung ra nhắc anh ấy mấy lần đi băng bó vết thương thì anh ấy mới đi. Mấy tiếng em ở trong phòng cấp cứu, là bằng đấy thời gian anh ấy ngồi đợi em. Em không biết chứ chị làm ở đây gần 4 năm rồi, nhưng lần đầu tiên chị thấy một người đàn ông kiên trì đến vậy.

Cảm giác lúc này của Lành không xác định được. Sống mũi cay cay, chẳng biết nên vui hay nên buồn. Tương lai không ai biết trước điều gì, tình yêu càng khó nói hơn...

Cửa phòng mở ra Dũng bước vào hiên ngang, y tá cúi đầu chào hỏi lấy lòng:

- Anh Dũng mới đến ạ?

Dũng gật đầu lịch sự...

Y tá biết điều lui ra ngoài, trả lại không gian cho hai người. Trước khi đi còn không quên đưa 1 tuýp thuốc cho Dũng...

Lành nhìn Dũng ngượng ngùng:

- Anh cứ để tự em bôi...

- Em bôi không được đâu, cúi đầu xuống gò bụng đau đấy...

Hai mắt Lành rưng rưng vì xúc động:.

- Sao anh tốt với em vậy?

Dũng không nói gì, chỉ nhẹ nhàng kéo áo lên bôi thuốc cho Lành:

- Em đừng suy nghĩ nhiều. Việc quan trọng nhất của em bây giờ là chăm sóc bản thân mình cho thật khỏe

Lành ngập ngừng, nói ngắt quãng:

- Nhưng em...

Dũng không hiểu ẩn ý trong câu nói của Lành:

- Không phải sợ gì cả. Tất cả tội lỗi Trang gây ra cho em, anh sẽ bắt cô ta trả bằng hết...

Lành lại ấp úng:

- Anh Dũng này...anh từng thích ai bao giờ chưa?

Dũng hơi bất ngờ trước câu hỏi của Lành. Mặc dù bản thân đã xác định rõ tình cảm...nhưng không thể một câu, hai lời nói rõ ràng được:

- Anh nói anh thích em, em có tin không?

Lành đờ người ra, không phản ứng gì. Chứng kiến sự quan tâm chăm sóc của Dũng dành cho mình. Thực tâm trong lòng mấy ngày qua đều ấm áp lạ thường...

Trung từ đâu chui ra, cười nham nhở:

- Cuối cùng cũng biết thổ lộ rồi.

Dũng cay cú, trừng mắt nhìn Trung:

- Biến đi...

Trung ra dấu ok, nhưng vẫn cố nói vọng lại:

- Lành ơi. Đừng tin nó lừa đấy...

Căn phòng rộng rãi chỉ còn hai người:

Dũng nhàn nhạt lên tiếng:

- Anh biết em chưa thể chấp nhận được chuyện này, nhưng anh mong em cho anh một cơ hội...

Lành cúi đầu mơ hồ:

- Anh thích em từ bao giờ?

- Anh bỏ qua câu hỏi này được không?

- Không. Em nhất định phải biết...

Dũng nghĩ ngợi một hồi lâu, mới quyết định trả lời:

- Thực ra anh gặp em lần đầu tiên là hơn 2 năm trước...

Lành càng nghe càng thấy khó hiểu:

- Anh có nhầm không? Hơn hai năm trước em chỉ quanh quẩn ở nhà ck cũ. Sao anh lại gặp em được?

- Anh không nhầm đâu. Vào ngày sinh nhật cái Hoa. Cô gái mặc mặc quần jean, áo phông duy nhất trong suốt bữa tiệc...

Lục lại kí ức, Lành mới ngỡ ngàng:

- Anh...anh...

Dũng gật gật đầu:

- Cả hai chúng ta đều đã đổ vỡ, đã trải qua cảm giác thất vọng tột cùng. Anh không muốn một lần nữa lại mắc sai lầm. Tin tưởng anh một lần được không?

Lành bật khóc như đứa trẻ:

- Sao anh không nói ra sớm hơn?

- Tại anh ngông cuồng luôn cho mình là đúng. Sợ anh nói ra em sẽ thất vọng...

Lành càng khóc to, chân tay Dũng càng luống cuống:

- Đừng khóc nữa. Nếu em không thích anh sẽ không ép buộc em...

- Nghĩa là anh đã nhận ra em ngay từ khi em đếm đây xin việc?

Dũng lắc đầu:

- Không. Lúc đó anh chỉ ngờ ngợ thôi. Sau này mới xác định được. Nhưng anh không oán trách, gặp nhau là do duyên số...

Lành choàng qua ôm lấy bụng Dũng:

- Đã ai bảo anh rất ngơ ngẩn chưa?

Ánh nắng nhè nhẹ chiếu qua khung cửa, trong phòng hai người đều cười mãn nguyện. Hạnh phúc đôi khi chỉ đơn giản thế thôi...

Trước ngày Trang chính thức bị xét xử, bố Trang có đến gặp Dũng:

- Bác biết mọi tội lỗi con Trang gây ra bây giờ có nói gì cũng là bao biện. Nhưng mong cháu thương xót cho hai cái thân già này chỉ có mỗi đứa con gái, mà nhân từ bỏ qua cho nó lần cuối cùng. Bác hứa bác sẽ đưa nó sang Pari, không bao giờ quay lại đây nữa...

Dũng nhâm nhi li cafe trước mặt:

- Bất cứ việc gì trong đời đều có giá riêng của nó. Ai làm người đấy chịu, bác về đi.

- Cháu nhẫn tâm hơn bố cháu nhiều...

Dũng cười khẩy:

- Cảm ơn bác đã khen. Nhưng bác đã cho tiếng thì cháu cũng phải đáp lại miếng chứ...

Bố Trang bực mình trước thái độ không coi ai ra gì của Dũng, nhưng vẫn cố điềm tĩnh:

- Chỉ cần cậu rút đơn kiện, tôi sẽ để lại 10% cổ phần công ty tôi cho cậu...

- Bác hào phóng thật đấy, nhưng rất tiếc cháu không cần...

Dũng luôn là người như thế. Một khi đã quyết định chuyện gì thì đừng ai hòng ngăn cản được...

Và chuyện gì đến cũng sẽ đến...

Trang bị xét xử 9 năm tù, mẹ Trang nghe xong ngất luôn tại tòa án...

Trước khi chính thức vào trại Trang yêu cầu được gặp Lành

Dũng tất nhiên không đồng ý. Nhưng Lành lại gật đầu:

- Trang: Cô thắng rồi đó.

- Lành: Cô sai rồi, tôi không thắng cô. Mà tôi thắng chính bản thân mính...

Trang mệt mỏi dựa người ra sau:

- Tôi không can tâm...

Lành nhếch môi:

- Cô có biết vì sao cô ra nông nỗi này không? Vì cô ham muốn quá nhiều. Ông trời luôn rất công bằng, hôm nay ông ấy cho cô 1 thứ, thì ngày mai cũng sẽ lấy đi của cô một vật. Và quan trọng hơn hết người anh Dũng yêu bây giờ là tôi, chứ không phải cô?

Tiếng khóc nức nở của Trang đằng sau cánh cửa sắt nặng nề, nhưng tất cả đã quá muộn rồi. Giá của những sai lầm chưa bao giờ là rẻ...

____

Cổng trường học của Cốm...

Một người phụ nữa sang trọng, vừa bước ra từ chiếc ô tô đắt tiền...

Cốm lao nhanh đến, ôm chặt cổ người kia:

- Mẹ ơi...mẹ về rồi...


Mẹ Cốm dang tay ôm chặt lấy con gái:

- Cốm ngoan lắm...Cốm có nhớ mẹ không? Mẹ về với Cốm rồi đây...

Cốm mếu máo, gật đầu liên tục:

- Con nhớ mẹ nhiều lắm. Các bạn ở lớp toàn bảo mẹ không bao giờ quay về nữa thôi...

Mẹ Cốm xoa đầu con gái:

- Các bạn hư lắm, chỉ hay trêu Cốm. Mẹ về rồi mà, lần này mẹ sẽ không đi nữa, được không?

Cốm ôm chặt mẹ hơn:

- Thật không? Mẹ hứa đi...

- Mẹ hứa mà. Nhưng con phải giúp đỡ mẹ mới được...

- Giúp gì hả mẹ?

- Lúc trước tại mẹ không nghe lời bố, bố giận lắm giờ không cho mẹ về ở cùng nữa đâu...

- Mẹ đừng lo, Cốm sẽ xin bố thay mẹ...

Bên kia đường xe ô tô của Dũng, vừa đúng lúc dừng lại. Dũng nhìn thấy Thu đang ôm con gái, cũng không vội vàng sang luôn mà đợi một lúc lâu sau, mới tiến lại gần...

Giọng nói trầm ổn, pha chút khó hiểu:

- Em mới về à?

Thu thả con gái ra, ngước đầu lên:

- Vâng ạ. Em mới về chiều qua

Cốm nhanh nhảu chạy lên đứng trước mặt bố:

- Bố ơi...Mẹ về rồi...Bố tha lỗi cho mẹ về nhà ở cùng hai bố con được không?

Dũng vừa nghe con gái nói vừa nhăn mày suy nghĩ...

Thu thì vội vàng kéo tay Cốm:

- Không được đâu Cốm ơi...

Cốm bắt đầu sụt sịt:

- Tại sao không được? Bố mẹ các bạn luôn ở cùng nhau mà...

Dũng nhìn Thu, rồi lại quay sang nhìn Cốm:

- Bố và mẹ có những chuyện mà Cốm chưa hiểu được đâu. Đợi khi nào lớn hơn chút nữa, Cốm mới hiểu được...

Thu quay sang Dũng:

- Hôm nay anh cho em đưa con về bên ngoại, chơi một hôm được không? Tối mai em sẽ đưa Cốm về...

Dũng lặng lẽ gật đầu đồng ý...

Cốm theo mẹ lên xe về bà ngoại mà cứ ngoái đầu lại nhìn bố...

Dũng quay xe qua bệnh viện đón Lành. Trung cười tít mắt:

- Lành ơi em có dại trai thì cũng dại vừa thôi nhé, thằng Dũng nó mưu mô lắm đấy. Kẻo bị mắc lừa lại khổ đời con gái...

Dũng lườm Trung cháy mắt:

- Im đi...

Trung vẫn nham nhở:

- Làm gì mà căng? Tao là bác sĩ đấy...

Lành ngồi bên nhìn Trung cười tủm tỉm. Dũng bực quá hóa giận, đứng lên chặn trước mặt Lành. Mặt phụng phịu như đứa trẻ con:

- Nó sắp cưới vk rồi...Làm ơn thu bộ mặt cây si lại hộ anh với...

Lành ra dấu ok, cười khành khạch...

Trung lại bĩu môi:

- May mà em không sao. Chứ không nó hành anh đến chết thì thôi. Người gì đâu khó ưa không chịu nổi, chắc chỉ có mình em chịu được thôi...

"Bụp..."

Dũng ném cái gối nằm gọn trên người Trung, gắt nhẹ:

- Một là biến, hai là tao gọi cho vk sắp cưới của mày, tuần trước mày vừa đi bar...

Trung nghe ba chữ vợ sắp cưới, thái độ quay ngoắt 180°:

- Ấy không anh Dũng ơi. Em đùa, em đùa thôi mà...

Nói rồi ba chân bốn cẳng chuồn thẳng, gì chứ Dũng này nó không biết đùa đâu. Lơ mơ nó tấu lên thái hậu (vk) có ngày ra đường không một xu dính túi...

Dũng pha cho Lành cốc sữa, rồi từ từ chậm rãi gấp từng bộ quần áo bỏ vào vali:

- Anh để em làm cho, em khỏe rồi mà...

Dũng quay đầu nhìn Lành:

- Em cứ uống sữa đi...

- Anh cứ thế này em ngại lắm...

- Ngại gì? Anh thấy bình thường...

Lành tràn đầy ý cười trên mặt, cảm giác được đón nhận sự quan tâm từ người mình thích...thật tốt, tốt vô cùng...Không còn những ngày phải lặng lẽ đứng nhìn từ sau. Khoảng thời gian bên anh lúc này như một phép màu...

Cảm ơn anh, đã giúp em hiểu thế nào tình yêu chân chính...

Trên đường về nhà, Dũng quay sang nhìn Lành đầy kiên định:

- Anh biết giữa chúng mình còn nhiều điều mà đối phương chưa sẵn sàng chia sẻ. Nhưng em hãy nhớ, từ lúc này bên cạnh em sẽ có thêm một người, luôn sẵn sàng chịu đi cùng em dưới trời mưa. Bao nhiêu giông tố ngoài kia anh sẽ không bao giờ để người phụ nữ của mình cô độc chịu đựng...

Lành nghe xong xúc động thật sự, hai khóe mắt đã dần ửng hồng...

Dũng nắm chặt tay Lành, tiếp lời:

- Cuộc sống này nhiều bất ngờ, anh không dám hứa trước điều gì. Nhưng có một điều chắc chắn là khi ở bên anh, em không cần cố tỏ ra trưởng thànhAnh không ngại đối diện sự chân thật của con người em. Vì đơn giản em là chính em, chứ không phải hình bóng của ai khác...

Lành bật khóc, giọt nước mắt của sự vui mừng hạnh phúc...

Dũng nắm tay Lành chặt hơn:

- Ngoan...Đừng khóc nữa...Hứa với anh sau này có chuyện gì xảy ra cũng phải tin tưởng anh đến cùng nhé!

Lành gật gật đầu, trốn tránh cái nhìn của Dũng:

- Em sợ Cốm sẽ tổn thương...Con bé quá nhạy cảm, em không thể vì ham muốn hạnh phúc bản thân mà đánh mất sự hồn nhiên, vô tư vốn có của một đứa trẻ...

Dũng trầm ngâm suy nghĩ:

- Cốm mai này cũng sẽ lớn. Em không có lỗi gì trong chuyện này cả. Đừng lo lắng, tin vào bản thân tiến về phía trước mới là chân lí cuộc đời em...

____

Cốm ở nhà bà ngoại đang ăn kem cùng mẹ:

- Mẹ Cốm: Con thích cô Lành giúp việc nhà mình lắm sao?

Cốm gật đầu liên tục:

- Vâng ạ. Cô ấy nấu đồ ăn ngon lắm, lại hay kể chuyện cho con nghe nữa...

- Thế giữa mẹ và cô ấy con chọn ai?

Cốm bỏ thìa kem xuống, mím môi không trả lời...

Mẹ Cốm mặt buồn buồn:

- Chắc Cốm không thích mẹ bằng cô ấy rồi...

Cốm vội vàng xua tay:

- Không phải đâu...Không phải đâu...Con yêu nhất mà...

Bà ngoại ngồi bên bế Cốm lên đùi mình:

- Lần này mẹ Cốm về không đi nữa đâu. Định chuyển sang ở cùng Cốm đấy, nhưng bố Dũng không cho. Bố Dũng thích cô Lành rồi, bố Dũng không yêu mẹ Thu nữa...

Cốm nghe bà nói lắc đầu nguầy nguậy:

- Không phải đâu...

Bà ngoại vẫn tiếp tục nói:

- Mẹ Thu nhớ Cốm lắm, đêm nào cũng toàn ôm hình Cốm khóc một mình thôi...Mai kia bố Dũng cưới cô Lành, cô Lành sẽ sinh thêm em bé, không còn yêu Cốm như bây giờ nữa đâu. Cô ấy sẽ chỉ yêu con cô ấy thôi...

Cốm trượt khỏi đùi bà ngoại, bật khóc tu tu:

- Bà nói dối...Cốm về xin bố Dũng cho mẹ Thu sang ở cùng Cốm đây...

Thu nhìn mẹ nháy mắt vui mừng. Con gái mình sinh ra có khác. Nói gì thì nói nó vẫn thương mẹ nó hơn

___

Chiều hôm sau Thu đưa Cốm về nhà Dũng. Lành ra mở cửa, mà Cốm dửng dưng...

- Cốm mới về à? Cốm vào nhà đi, lát nữa cô Lành làm bánh khoai cho Cốm ăn nhé!

- Cháu không ăn đâu...Cháu ghét bánh khoai...

Cốm nói xong bỏ chạy thẳng vào nhà. Ngoài này Lành đứng đối diện Thu:

- Chào cô. Tôi là mẹ Cốm...

Lành nghe như xét đánh ngang tai. Tối qua Dũng nói Cốm về bà ngoại, nhưng có đả động gì tới mẹ Cốm đâu...

Theo như Lành biết mẹ Cốm hiện đang làm nhà thiết kế thời trang cho một thương hiệu ở Anh cơ mà. Sao giờ lại đứng đây? Chuyện gì đang xảy ra thế này?

Ông trời ơi! Quanh đi quẩn lại vẫn muốn trêu đùa con sao?
Lành suy nghĩ hồi lâu mới mở miệng:

- Em mời chị vào nhà...

Thu đảo mắt nhìn Lành từ trên xuống dưới:

- Tôi không vào đâu. Tôi về đây. Nhờ cô gửi lời chào hỏi của tôi đến anh Dũng...

Nói rồi Thu bước lên ô tô đi thẳng, Lành đóng cổng quay vào nhà. Thấy Cốm đang ngồi ở ghế sofa đợi mình:

- Cốm muốn ăn gì? Cô Lành làm nào? Cô mới học được vài món ngon lắm...

Cốm lừ lừ cúi đầu xuống, nghĩ sao lại ngẩng đầu lên trả lời:

- Có phải cô thích bố cháu không?

Lành đờ người, miệng lắp bắp:

- Sao cháu lại hỏi thế?

- Cốm: Cô cứ trả lời cháu đi...

Lành không biết lúc này nên nói gì cho phải. Tuy rằng khi xác định yêu Dũng, chuyện đối mặt với Cốm không sớm thì muộn cũng sẽ xảy ra. Nhưng trăm ngàn lần không ngờ, nó lại đến nhanh vậy...

Bên này Cốm nhìn Lành chằm chằm, chỉ chờ một câu nói. Lành biết mình không thể dấu diếm mãi được, nhẹ nhàng gật đầu:

- Cô thích bố Dũng...

Cốm như bất động:

- Rồi cô sẽ lấy bố cháu và sinh thêm em bé?

Lành biết Cốm đang lo lắng điều gì, nhưng tất cả những điều Cốm nói đều có thể xảy ra trong tương lai. Nên quyết định đối diện ngay từ đầu thay vì cứ trốn tránh mãi:

- Cái này cô chưa chắc chắn được, nhưng cô hứa sẽ luôn luôn yêu thương Cốm...

Cốm khóc nức nở, hét lên:

- Cháu không cần. Cô nói dối cháu...

Phản ứng của Cốm quá mạnh mẽ vượt xa kiểm soát của Lành:

- Cốm nghe cô nói hết được không?

- Cháu không nghe. Cháu muốn mẹ cháu cơ..

Vừa nói vừa bịt tai, lắc đầu nguầy nguậy. Đeo balo chạy lên phòng, đóng sập cửa lại...

Lành nhìn theo Cốm mà lòng nặng trĩu...

Mẹ Dũng nghe tin Thu về, gọi điện cho Dũng liên tục:

- Mẹ đừng làm phiền con nữa, mẹ có biết con còn bao nhiêu công việc đang chờ không?

Mẹ Dũng gắt lên:

- Mày không chịu về nhà, thì tao phải gọi cho mày chứ. Cái thằng bất hiếu này, đẻ ra mày chỉ đau đầu tao...

- Con sẽ tắt mát máy nếu mẹ còn nói thế này...

- Mày biết con vk cũ của mày mới về nước chưa?

Dũng cười nhạt:

- Công nhận thông tin của mẹ cũng nhanh thật. Giờ mẹ muốn làm gì? Hay lại định mang tiền sang vứt vào mặt cô ấy...

- Mày ngu lắm con ạ. Hạng người như nó chỉ thích tiền thôi, ban đầu mày đòi cưới nó, tao cũng bảo rồi mà mày có nghe đâu. Không phải vì lúc đó, nó đang mang thai thì tao còn lâu mới đồng ý cho chúng mày lấy nhau...

- Đến bao giờ mẹ mới thôi can thiệp vào cuộc sống của con?

- Thằng Mạnh nó đến công ty làm rồi, mày phải nghe lời tao. Không khéo nó nuốt gọn công ty, thì tao chỉ có nước ra đường...

Mẹ Dũng luôn là vậy, ác cảm đối với Mạnh chưa bao giờ nguôi ngoai

- Con không quan tâm thì mẹ cũng đừng lo...

- Không nói nhiều nữa, tao hẹn xem mặt cho mày rồi. Cuối tuần sắp xếp thời gian đi với tao. Mày với nó đều xứng đôi vừa lứa, lấy nó về mày chỉ có sướng...

Dũng thực sự cảm thấy bất lực trước mẹ mình:

- Mẹ thôi đi, chuyện của Trang chưa giúp mẹ tỉnh ngộ à? Con là con người, chứ không phải là con rối mà mẹ thích múa thế nào cũng được. Con nhắc lại lần cuối, mẹ còn làm những trò thừa này nữa thì con sẽ trả lại chức giám đốc này cho bố. Mẹ biết tính con trai mẹ rồi đấy, xưa này chưa đùa ai bao giờ đâu...

Dũng tắt máy không còn tâm trạng làm việc, cầm chìa khóa xe phóng thẳng về nhà

Thấy Lành đợi sẵn ở cổng, khóe môi Dũng bất giác vẽ lên nụ cười. Thì ra đây chính là hơi ấm bình yên mà mình luôn ao ước...

- Nay anh về sớm vậy?

Dũng nháy mắt, trêu Lành:

- Tại anh nhớ em...

Lành hai má đỏ ửng vội vàng quay đi:

- Thôi anh vào nhà, tắm rửa đi còn ăn cơm. Em vừa kho cá, thơm nức mũi luôn. Lúc nãy mẹ Cốm đưa Cốm về rồi anh không phải sang đón nữa đâu...

Nhắc đến mẹ Cốm, nơi dưới lồng ngực Lành tự nhiên khó chịu. Tự nhủ với bản thân bao nhiêu lần phải bỉnh tĩnh, kiên trì nhưng đến cuối cùng vẫn không làm được...

Dũng đoán được phần nào suy nghĩ của Lành. Không nói nhiều, vươn tay kéo Lành vào lòng:

- Anh yêu em bằng thứ tình cảm chân thành nhất. Chỉ cần em không buông tay thì dù thế giới có ngừng quay anh cũng không bao giờ buông tay...

Một câu nói thay cho ngàn lời muốn nói, không hoa mỹ nhưng đủ khiến trái tim đang thổn thức của Lành ngủ yên...

Cả bữa ăn không ai nói với ai câu gì, mọi ngày Cốm cứ ríu rít ngồi bên Lành, nhưng hôm nay lại kéo ghế ngồi cạnh bố:

- Cốm sang cô Lành gỡ cá cho...

- Con không cần...

- Sao nay Cốm lạ thế, mọi ngày con thích ăn cá kho lắm mà...

- ...(Cốm cúi đầu ăn cơm, không trả lời bố)

Dũng cao giọng:

- Cốm nghe bố nói gì không?

Lành với tay bỏ miếng cá vừa gỡ xương vào bát cơm của Cốm

Cốm đẩy ra, không may cả bát cơm nóng đổ lên tay Lành...

Dũng giật mình, kéo tay Lành qua xem, rồi trừng mắt quát con gái:

- Con có biết mình vừa làm gì không? Tay cô Lành đỏ hết lên rồi kìa...

Cốm sợ hãi, nhưng vẫn bướng bỉnh cãi bố:

- Tại cô ấy gắp cá vào bát con chứ. Con đã bảo không ăn mà...

- Ai dạy con láo toét với người lớn thế?

- Con không láo toét. Cô ấy đồ nói dối...

" Bụp..."

Dũng không chịu nổi sự cứng đầu của Cốm, đẩy mạnh cái ghế định phát mông con gái. Lành choài người ra, ôm cả người Cốm vào lòng:

- Cốm không cố ý đâu. Anh đừng đánh Cốm, tại em trượt tay va vào bát cơm của Cốm thôi...

Cốm đẩy Lành ra:

- Cháu không cần cô bênh...(Nói rồi chạy lên phòng)

Dũng định đuổi theo thì Lành ngăn lại:

- Cốm biết chuyện của chúng mình rồi. Chiều nay con bé vừa hỏi em xong...

- Anh xin lỗi...

- Anh có làm gì đâu mà phải xin lỗi. Cốm đang tuổi lớn, chưa hiểu nhiều chuyện cư xử như này cũng bình thường thôi. Hơn nữa một phần cũng do em, chưa chuẩn bị tâm lí sẵn sàng đối mặt...

- Thôi em lên phòng đi, để anh dọn dẹp cho. Đừng suy nghĩ nhiều nữa, chuyện gì cũng có cách giải quyết. Phải tin tưởng anh, tin tưởng vào bản thân mình chứ...
Những ngày sau đó, Cốm như thay đổi tính nết hoàn toàn. Không còn thân thiện với Lành nữa mà bắt đầu xa lánh, bài xích nhiều hơn...

Thu thi thoảng lại lấy cớ sang nhà Dũng thăm con gái. Lần nào gặp Lành cũng khinh khỉnh, khó chịu ra mặt...

- Chị mới sang ạ? Em vừa đưa Cốm đi học mất rồi...

- Nay cuối tuần mà...

- Cốm đi học múa...

Thu nhìn thẳng vào mắt Lành, như đang dò xét điều gì đó:

- Tôi nghe Cốm nói, cô thích ck cũ của tôi?

Lành bắt đầu thấy ngột ngạt khi Thu hỏi vấn đề này. Đứng trước vk cũ của người yêu mình, thử hỏi có mấy ai giữ được bình tĩnh?

- Em và anh Dũng đúng là đang trong quá trình tìm hiểu nhau...

Một tràng cười trào phúng, phát ra từ miệng Thu. Đôi môi đỏ mọng của cô ta, không ngừng vẽ lên biểu cảm thú vị:

- Tôi biết với thân phận hiện tại, tôi không có quyền xen vào việc của cô. Nhưng với tư cách là mẹ Cốm, tôi mong cô suy nghĩ lại quan hệ của mình. Cô là người thông minh, tôi nói thế chắc cô cũng hiểu. Một đứa trẻ chỉ phát triển hoàn thiện, khi nó được hưởng trọn vẹn tình yêu thương của cả bố và mẹ...

Từng câu từng chữ, lịch sự nói ra so với những lời chửi bới, nguyền rủa của Trang còn thâm độc hơn nhiều...

Lành nhất thời không đáp trả được...

Thu lại càng đắc ý:

- Hơn hai năm trước, cuộc hôn nhân của chúng tôi đổ vỡ. Nói thật với cô tôi cũng bất ngờ lắm, không còn cách nào khác tôi buộc phải rời xa Cốm. Nhưng bây giờ thì khác, tôi đã tự tin trở về thì cũng có nghĩa không ai đủ sức chia rẽ gia đình tôi nữa...

- Chị nói vậy là có ý gì?

- Ý trên mặt chữ thôi. Cô xin nghỉ đi, cắt đứt mọi quan hệ với ck tôi, tôi sẽ cho cô thêm 50 triệu...

Càng nghe càng thấy hoang đường, một người đàn bà đã li hôn chồng hơn 2 năm nay. Giờ lại ngồi đây nói chuyện gia đình:

- Em không biết lí do chị và anh Dũng li hôn. Nhưng chuyện gì đã xảy ra rồi thì đều là quá khứ. Để được như bây giờ em và anh ấy đã phải cố gắng rất nhiều. Em không muốn vì chị, hay bất cứ ai mà đảo lộn cuộc sống hiện tại. Trừ khi anh Dũng yêu cầu, nếu không em sẽ không đi đâu cả...

Thu ban đầu tưởng Lành dễ đối phó, định chơi đòn phủ đầu. Nhưng không ngờ lí lẽ, Lành đưa ta cũng thông minh nhạy bén lắm:

- Cô trình độ hơn tôi tưởng đấy. Bảo sao mẹ anh Dũng mấy hôm nay, cứ lồng lộn lên chuẩn bị sắp xếp xem mặt cho con trai...(Thay đổi thái độ, cách xưng hô luôn)

- Nếu hôm nay chị đến đây, chỉ để nói những chuyện này. Thì tôi chúc mừng chị, chị thành công rồi đấy. Giờ có thể ra về chưa?

Thu nhếch môi, khiêu khích Lành:

- Cứng đấy. Tôi sẽ chống mắt lên xem cô trụ được bao lâu? Cô tưởng ck cũ của tôi yêu cô sao? Cuộc sống không giống cuộc đời đâu cô gái ạ...

Lành mỉm cười, không thèm tiếp lời...

Thu tức quá bỏ về trong bực bội...

Ra đến cổng không may lại gặp ngay mẹ Dũng...

Mẹ Dũng lườm Thu cháy mắt:

- Cô quên thỏa thuận năm xưa rồi à? Sao giờ lại vác mặt về đây...

À một tiếng rõ dài, Thu giả vờ gõ nhẹ lên đầu:

- Con chào mẹ. Nhờ phúc của mẹ con vẫn chưa quên. Nhưng năm nay thì phải khác năm xưa chứ?

- Mày dám lật lọng với tao à

Thu trừng mắt nhìn mẹ ck cũ. Mới hơn hai năm không gặp mà bà ta thay đổi nhiều thật...

Nhưng bản tính ích kỉ, háo thắng vẫn còn nguyên như ban đầu...

- Con không lật lọng, lần này con về đây để lấy những thứ sẵn thuộc về con thôi...

Mẹ Dũng tức điên:

- Mày câm mồm ngay, tao không có cái loại con dâu tráo trở như mày. Từ ngày mày cầm tiền của tao, mày đã không còn gì trong ngôi nhà này nữa rồi. Tao dù có chết, cũng không để mày quay lại đây lần nữa đâu...

- Có vẻ mẹ tự tin quá mức vào bản thân mình rồi. Con làm được gì thì từ từ con sẽ chứng minh mẹ thấy. À suýt nữa thì quên con cũng đang có một món quà muốn tặng mẹ, mong mẹ hài lòng...

Thu rút tập ảnh từ trong túi xách ra. Khoảng 5 - 7 chiếc, toàn hình chụp của Dũng và Lành

Đặc biệt chiếc cuối cùng là rõ nét nhất, Dũng đứng nghiêng ôm Lành vào lòng. Hai tay Lành vòng qua ôm chặt bụng Dũng...

Mẹ Dũng há hốc mồm, nhìn chằm chằm như sợ mình hoa mắt:

- Sao mày có?

- Cái này mẹ không cần quan tâm...

- Tao cảnh cáo mày, đừng để tao nhìn thấy mày đến gần con trai tao thêm một lần nữa. Nếu không mày đừng trách tao ác, tao nói trước lần này không đơn giản như lần trước đâu...

Thu đạt được mục đích, miệng cười như có như không. Hất cằm về phía trong nhà:

- Hình như mẹ đang nhầm đối tượng...

Mẹ Dũng hai mắt đỏ ngầu, hẩy Thu sang một bên hùng hổ tiến vào trong nhà...

"Bộp..."

Cả xấp ảnh ném thẳng vào Lành. Nghiến răng ken két:

- Mồi chài con trai tao thành công rồi, mày đang đắc ý lắm phải không?

Lành cúi xuống nhìn từng bức ảnh, càng nhìn càng sững người...Cánh cổng quen thuộc nhà Dũng, ngày nào Lành cũng đứng chờ Dũng về

Không thể tin nổi...

Chuyện gì đang xảy ra...

Mồm lắp bắp, không nói gọn câu...

- Cháu...xin lỗi...

"Chát..."

Lần này là cái tát giáng mạnh xuống má Lành không thương tiếc:

- Tao biết ngay mà, nhà quê, nhà quái toàn những loại không ra gì...

- Cháu với anh Dũng có tình cảm với nhau. Chúng cháu không làm gì trái lương tâm, đạo đức pháp luật. Nhà cháu nghèo không xứng đáng với nhà bác nhưng mong bác đừng xúc phạm đến quê quán, bố mẹ cháu...

- Giờ mày còn bày đặt lên mặt dạy đời tao à?

- Cháu không dạy đời ai cả. Là bác tự nói thôi...

Mẹ Dũng gào toáng lên:

- Không nói nhiều, mày lên thu dọn đồ đạc cút khỏi đây ngay.

Mệt mỏi quá...

Cảm giác nhục nhã, ê chề trong lòng Lành mỗi lúc một dâng lên

- Cháu sẽ đi khỏi đây...

Quần áo của Lành không có nhiều, quanh đi quẩn lại cũng chỉ vài bộ...

Thu dọn bỏ vào balo chỉ gần 20" là xong. Mở ngăn kéo tủ, ngắm đi ngắm lại sợi dây chuyền Dũng tặng. Lành lặng lẽ rơi nước mắt...

Có lẽ em sai rồi...

Thứ tình cảm này, ngay từ đầu em không nên có...

Tha lỗi cho em, tha lỗi cho sự bất lực này...

Lành quay đầu bước đi, không dám nhìn lại...

Mẹ Dũng hài lòng, móc một xấp tiền vứt mạnh lên bàn:

- Cầm lấy đi. Coi như cô biết điều...

Lành lạnh lùng, nhìn thẳng vào mắt bà:

- Hôm nay cháu rời khỏi đây không phải vì bác. Mà vì cháu không muốn anh Dũng phải lựa chọn giữa mẹ và người con gái mình yêu. Anh ấy có trong tay mọi thứ tiền bạc, quyền lực nhưng sự cô độc trong mắt anh ấy bác có bao giờ nhìn thấy không? Bác nghĩ cháu đến với anh ấy vì tiền, vậy bác cho cháu hỏi cháu đã tiêu, đã phá của gia đình bác đồng nào chưa?

- Mày dám ăn nói với tao thế à?

Đi qua xấp tiền trên bàn, mặt Lành tỉnh bơ:

- Bất cứ sự so sánh nào trên đời này đều khập khiễng. Mong bác đừng cố gắng áp đặt suy nghĩ của mình lên người khác, nhất là con trai mình...


Chương tiếp
(Thứ Ba 21 thág 12 2021) · Sửa · Xóa
  Tổng số: 1

Lọc theo tác giả
Xem chủ để ngoại tuyến (Offline)

Diễn đàn

Sắp xếp theo thứ tự từ trên xuống