lớp tôi tự mỉm cười thư thái… đã ổn vì tình hình không quá tệ như tôi tưởng tượng.
Nhìn xuống sân trường ngay góc của lớp tôi chủ nhiệm vẫn thấy mấy ông tướng đang đứng đá cầu. Đập vào mắt tôi là hình ảnh cậu nhóc hôm qua nổi bật lên hẳn. Cũng lạ thật giờ chả hiểu trẻ con thủ đô được bố mẹ cho ăn cái gì mà lớn nhanh thế. Ông tướng này cao ít nhất cũng tầm 1m75, 76. Thỉnh thoảng lại cười phá lên đúng cái kiểu ngay thơ của bọn học trò. Mấy nàng lớp tôi chủ nhiệm thấy tôi đứng nhìn cũng chạy ra ngó nghiêng bàn tán. Thấy vậy tự nhiên có chút gì đó khó chịu trong lòng. Tôi chỉ tay, gọi giật giọng:
– Mấy cậu kia vào lớp rồi, không lên lớp đi còn đứng dưới đó đá cầu ah. Tháng này cho xếp hạng yếu hết một lượt bây giờ.
Nhưng đáp lại câu quát của tôi, cậu nhóc ngước nhìn lên cười phá lên và vẫy tay chào tôi:
– Em chào cô xinh gái, bọn em lên đây.
Rồi cậu quay sang mấy thằng bạn bên cạnh và bảo: “Lên lớp thôi chúng mày.” Cả lũ hò nhau chạy rầm rập lên cầu thang. Đến cửa lớp cậu nhóc đáng yêu còn mỉm cười tươi với hai má núm đồng tiền, hàm răng trắng bóc và dơ tay lên chào kiêu nhà binh rồi mới vào lớp. Điệu cười ấy bất giác làm tôi nhớ đến anh, người yêu đầu đời của tôi, người cho tôi biết làm thế nào là một người phụ nữ, cảm giác những đêm cả hai cơ thể nóng bỏng quấn lấy nhau ùa về trong tâm trí.
Tôi thèm…thèm hơi thở…cảm giác vòng tay ấm áp ôm chặt lấy tôi từ phía sau lưng của anh!!! Tôi nhỡ những kỉ niệm ngọt ngào mà a dành cho tôi những ngày xưa ấy, những câu nói, cử chỉ âu yếm…tất cả những thứ thuộc về anh, người đàn ông đầu đời của tôi, người đã để lại con tim tôi một vết thương hằn sâu. Chính anh đã cho tôi biết cảm giác yêu một người mà phải xa người đó đau đớn, nhớ nhung đến thế nào.
5 năm là đã quá đủ để quên đi một người mà sao hôm nay vì một cậu học sinh mà hình ảnh của anh lại hiện về trong tâm trí tôi. Nghĩ đến đây tự nhiên nước mắt tôi tuôn trào, tôi chạy nhanh về phía cầu thang ở cuối dãy hành lang nơi chỉ có những dãy bàn phủ đầy bụi và ẩm ướt. Tôi không thể ngăn được dòng nước mắt đang chảy, càng khóc to hơn, tôi gục xuống bờ thềm cứng lạnh lẽo…
– Vũ ơi, em nhớ anh, nhớ anh nhiều lắm, hận anh rất nhiều…chỉ vì tương lai của anh mà quyết định rời bỏ em, để mặc em những đêm lạnh lẽo và trống vắng, thiếu hơi ấm của anh. Em hận anh Vũ ơi…e…m th…ực…. sự…nhớ anh… nhớ anh nhiều lắm!
– Cô lau nước mắt đi này, vì một người đàn ông phụ bạc mình mà khóc có đáng không?
Trước mặt tôi là chiếc khăn mùi xoa, và khuôn mặt cau có, khó chịu của cậu học sinh đó. Ngước vội vàng và lau vội vàng những giọt nước mắt lăn dài trên má. Mắng lấn át đi cho đỡ ngượng.
– Cái cậu này, vào học rồi còn mò ra đây làm gì? Định trốn học ah?
– Đâu có, em thấy cô khóc rồi chạy ra đây nên em chạy ra xem sao? Dù gì cũng là đàn ông mà hơn nữa cô lại là giáo viên chủ nhiệm của em mà. Thôi cô nín đi, khóc như trẻ con ấy…hài vãi.
– Kệ tôi liên quan gì đến cậu, cẩn thận tôi cho cậu viết bản kiểm điểm đấy.
– Ủa em có lỗi gì đâu. Chẳng qua là đàn ông nên em muốn giúp phụ nữ thôi, với lại cô chủ nhiệm mà hii chứ cô giáo khác em cũng không quan tâm đâu.
– Biết rồi. Vào lớp đi nhanh lên
Tôi giằng lấy chiếc khăn mùi xoa và bước đi thật nhanh về lớp. Cả tiết học không thể nào tập trung vào giảng dạy đầu tôi cứ mông lung và nói như con vẹt. Nhiều chuyện khiến bản thân tôi cảm thấy khó chịu vô cùng mà quên đi nhiệm vụ của tiết học đầu tiên là giới thiệu và làm quen với lớp mình chủ nhiệm. Kết thúc tiết học tôi đi chậm dãi về phòng hội đồng. Cậu nhóc học sinh chạy nhanh theo tôi và nói nhỏ:
– Cô yên tâm, chuyện hôm nay em không nói với ai đâu. Ah mà em tên Tú cô nhé. Cô phải nhớ tên em đấy nhé.
Giọng nói ấm áp dần dần nhỏ dần khuất bóng theo dãy hành lang. Tú tên cậu nhóc học sinh đó ah? Cảm ơn Tú nhé! Tôi tự nhủ.
…
Không biết có phải sự sắp đặt vô tình hay hữu ý của ông trời mà, ông nội của Tú lại là cấp trên cũng là bạn chiến hữu cùng đơn vị với bố tôi. Vì biết tôi là giáo viên chủ nhiệm lớp Tú, nên đã nhờ bố tôi nói với tôi kèm cặp giúp thêm môn toán cho Tú. Ông lo lắng sốt sắng cho thằng cháu đích tôn nên quyết nhờ tôi kèm cặp cho bằng được. Tình cảm vốn đã chớm nảy nở từ lúc nào với cậu học sinh này lại cộng với sự năn nỉ nhờ vả của ông nội Tú mà tôi gật đầu đồng ý, nhận lời kèm thêm cho cậu nhóc này.
Nói vậy chứ nhận thức của cậu nhóc cũng không hề kém, nói đúng hơn phải là khá thông mình, không cần phải nói lần thứ hai nên việc dạy kèm cậu cũng rất nhàn nhã chả có gì là vất vả cả. Từ đó mà mỗi giờ học trên lớp cộng với giờ học kèm giữa tôi và Tú trở nên gần gũi hơn. Được cái ông tướng này có suy nghĩ không hề non nớt như trẻ con mà rất người lớn như kiểu từng trải ý. Cũng lạ giữa cô trò tự nhiên gần gũi hơn từng bước. Nhưng tôi ước gì mọi chuyện không tiến nhanh đến vậy, giữa tôi và Tú không có sự thấu hiểu đến vậy. Nó là nguồn gốc của mọi tội lỗi mà tôi đã gây ra.
– Cô, em hỏi thật cô nhé.
– Vầng hỏi đi ông tướng. Có chuyện gì mà ứ ậm ừ thế.
– Người mà cô khóc và oán trách ấy là thế nào ah. Em xin lỗi nếu câu hỏi của em đi hơi quá.
– Đương nhiên là quá rồi.
– Thôi cô kể em nghe đi, em muốn nghe mà. Chắc người đó với cô có nhiều tình cảm lắm nhỉ?
[br]
[br]– Sao Tú nghĩ vậy?
[br]
[br]– Thì em thấy cô khóc vì người ấy mặc dù lúc trước đang cười nên em đoán vậy.
[br]
[br]– Thôi đi ông tướng chỉ giỏi đoán mò thôi.
[br]
[br]– Em khẳng định chắc chắn vậy. Thôi cô kể đi em muốn nghe mà. Nhỡ đâu sau này có gì còn rút kinh nghiệm.
[br]
[br]– Gớm còn bé tí, bẳng mắt muỗi ấy. Yêu đường làm gì. Tôi cấm hết. Tôi mà phát hiện tôi báo cho phụ huynh, đình chỉ học luôn.
[br]
[br]– Ơ bé gì cô, em lớn rồi không còn trẻ con đâu ah. Thời xưa tầm em các cụ đã lập gia đình hết rồi. Bé gì nữa.
[br]
[br]Tôi bĩu môi một cái dài thườn thượt:
[br]
[br]– Thôi tôi xin ông tướng, học hành cho cẩn thận vào chưa hơn ai đâu. Còn bé mà cứ bày đặt.
[br]
[br]– Ơ cô không tin ah.
[br]
[br]Tôi chưa kịp phản ứng gì bất ngờ, Tú gồng người lên nằm chặt lấy hai tay tôi đẩy tôi nằm đè ra giường. Đôi mắt Tú mở to nhìn thẳng vào mặt tôi, rồi cậu hạ thấp đôi môi chạm vào đôi môi tôi. Như một phản xạ tự nhiên. Tôi vùng ra và hét lên
[br]
[br]– Ơ cái thằng bé này, làm cái gì vậy. Cho ăn đòn giờ. Láo toét nào
[br]
[br]Không để tôi nói thêm câu nào, cậu nhóc lại một lần nữa hôn chặt đôi môi tôi. Cậu nút chặt đôi môi tôi không để cho tôi nói thêm câu nào. Tôi càng lắc đầu đẩy ra cậu càng hôn chặt. Các cụ nói không sai, mười bảy bẻ gãy sừng trâu, cả cơ thể cậu đè lên người tôi ghì chặt lấy cơ thể yếu ớt ấy. Mà lạ thật càng trống cự bao nhiêu cậu càng ghì chặt, càng ghì chặt thì tinh thần kháng cự của tôi càng yếu đi. Mọi thứ như buông xuông thả lỏng dần dần. Một sự gượng ép nhưng có sự chấp nhận – bật đèn xanh từ phía tôi.
[br]
[br]Cậu ngẩng cao đầu và vuốt những sợi tóc vương trên chán tôi. Một cảm giác thật miên man khó tả, ánh mắt trìu mến ấy nhìn tôi đầy âu yếm:
[br]
[br]– Thế nào, cô còn nghĩ em trẻ con không? Em nói thật nhé. Đây không phải lần đầu của em đâu. Cô tin không?
[br]
[br]Tôi tròn mắt nhìn cậu ngạc nhiên không nói được lên lời. Quả thực lúc được cậu nhóc