Hai ngàn năm trước, một cuộc tranh cướp ngôi vị vua hùng, đã nổ ra vào kỷ hồng bàng. Đã làm xuất hiện một nghi thức cúng thần cổ xưa nhất của người Việt Thường. Họ lễ tế những cô gái còn sống cho thần sông, thần biển, thần núi, cả cho những con yêu quái trong trời đất để mong được bình yên. Trước khi Lạc Long Quân xuất hiện tiêu trừ giống loài yêu ma, thì những hình thức này vẫn còn rất thịnh hành để cầu bảo toàn mạng sống cho cộng đồng. Và kể từ đó, giống loài bao hầu quỷ được sinh ra.
Nghi thức vô tình tạo quỷ của người Việt Thường, là tế lễ một người con gái còn nguyên vẹn trinh tiết, rạch cổ rồi nhét một cái bọng cá trông như cái túi vào cổ để cho người đó không thể nói được cũng không cảm thấy đau đớn. Vừa đủ để thở vừa đủ để cho máu rỉ ra chờ đến khi thần sông, hay thần núi. Nói trắng ra là loài yêu quái, đến bắt và ăn thịt cô gái để tha cho bọn họ. Những cô gái sau khi chết đi, oan khuất không sao siêu thoát được, thường hóa thành oan hồn giết người để trả thù. Ngồi ở bờ sông, bờ suối, thác đá... một cách vất vưởng và rất thê lương.
...
Nhà ông Đại là một trong những hộ gia đình có đất rừng rộng nhất vùng. Thế nhưng cũng lại là gia đình nghèo nhất trong xã. Ông Đại mấy năm nay cơ cực vì cái nghề trồng rừng, cũng không muốn đổi nghề khác vì đã lỡ yêu cái nghề rừng mất rồi. Người khác cho dù có nói gì đi chăng nữa thì ông Đại cũng không bỏ nghề, có thể chính vì vậy cho nên gia cảnh nhà ông không sao khá lên được.
Ông Đại có một người em trai tên là Nhân, kém ông đến độ hơn chục tuổi. Nếu người ngoài nhìn vào thì còn tưởng Nhân với ông Đại là hai chú cháu. Mấy năm nay Nhân lên thành phố học rồi ở luôn trên đó, nghe nói cũng được làm việc trong một cái xưởng in sách, cũng là kế toán có nghề lắm. Nhưng Nhân cũng chẳng giúp được ông Đại nhiều trong chuyện tài chính vì chính anh cũng túng thiếu.
Ông Đại không có nhiều con, ông chỉ có một mụn con gái là con bé Nhạn với bà Sìu. Nhạn kém Nhân bốn tuổi, mà tính trẻ con hơn Nhân nhiều lắm. Tính đến nay thì Nhạn đã học đến cuối cấp, mà không sao kiếm được việc ưa thích. Nhạn yêu thích ca hát, nhưng ông Đại chưa bao giờ cho phép cô đi theo nghiệp đó, có lẽ cũng chính bởi vì vậy, nên Nhạn mới học hành ngày càng sa sút, vì cô phát hiện ra niềm đam mê với ca hát của cô là quá lớn. Cô có thể chấp nhận hết mọi thứ chỉ để ca hát. Nhưng ước đoán của gia đình luôn luôn đi ngược lại với ước mơ của mình.
Nhân làm việc ở trên thành phố, được mấy năm thì cũng có tiếng, không phải là giàu có nhưng cũng dư giả. Mấy lần về thấy cháu gái mê mẩn nghiệp hát, mà lại thấy anh trai gàn dữ nên cũng chỉ dám dấm dúi mua tặng con bé mấy cuốn sách thanh nhạc, mấy cuốn nhạc lý mà không cho ông Đại biết. Việc ấy bà Sìu biết được nhưng cũng không ngăn cấm, chỉ dặn Nhân là phải cẩn thận đừng để cho ông Đại biết kẻo tính ông ấy gàn dở thì con Nhạn sẽ đến khổ. Đối với quan niệm của ông Đại, cái nghiệp cầm ca vốn không bao giờ tốt, người ta có cái câu xướng ca vô loài. Chính cái nghiệp này thời xưa cũng bị người ta lên án gay gắt lắm, hát ả đào hay diễn xướng đều bị cả xã hội khinh mạt coi thường. Mà tư tưởng cổ hủ này vẫn luôn ăn sâu vào trong tiềm thức của ông Đại không sao dứt ra nổi.
...
Tiếng ve sầu vẫn kêu ong ong suốt cả ngày trời giữa cái tiết nóng như lửa đốt. Nhạn cặm cụi ném củ khoai vào bếp than để nướng cho chín. Mùi cháy khen khét của vỏ khoai, lại xen lẫn với cái mùi khoai vàng thơm ngon ngọt ngào khiến cho Nhạn phải liếm mép không thôi.
Đang trong lúc chờ củ khoai chín thì chợt Nhạn nghe thấy có tiếng bà Sìu gọi:
- Nhạn ơi! Lên đồi gọi bố mày về đây đi con, có chú Nhân ở Hà Nội mới lên thăm bố mày này.
Trên nhà có tiếng huyên náo, tiếng nói chuyện hối hả của rất nhiều người. Nghe tới chú Nhân mà bà Sìu nhắc tới, Nhạn mừng rơn chạy quýnh lên nhà trên hớt hải:
- A chú Nhân về, chú Nhân về có mua quà cho cháu không? Cái kèn harmonica ấy chú?
Trước mặt Nhạn xuất hiện một người thanh niên cỡ ngoài hai mươi tuổi sắc mặt tươi sáng, đang nhìn Nhạn chạy tới mỉm cười.
Khi Nhạn đứng trước mặt Nhân, đã thấy Nhân vuốt tóc mình rồi nói:
- Lớn rồi chứ còn bé bỏng gì, mày kém chú có bốn tuổi thôi. Nay mai lên thành phố còn thiếu gì thứ hay, sao lại cứ nhất quyết phải là kèn harmonica? Mà bố mày biết chuyện chú mua cái kèn cho mày thì lại trách chú...
Nhạn gạt tay Nhân rồi nhấn giọng quả quyết nói:
- Phải có kèn harmonica thì cháu mới tập trung học được, mới đỗ được đại học để lên thành phố. Bố cháu không cho cháu học nhạc thì cháu học dấm dúi, rồi đến khi nổi tiếng có nhiều tiền, cháu sẽ xây nhà mua xe cho bố cháu, đến lúc ấy thì bố cháu không trách được cháu đâu.
Nhân chẹp miệng mấy lần, rồi mới rút từ trong túi áo ngực ra một cái kèn harmonica mới toanh nói:
- Đây, kèn mới đấy nhé, giờ thì đừng có mà vịn cớ chểnh mảng, lo học hành cho tốt rồi nay mai lên thành phố học! Rồi làm gì thì làm...
Nhạn suýt xoa tròn mắt sung sướng gật đầu, rồi giật vội cái kèn harmonica từ trong tay Nhân chạy mất tiêu. Nhân nhìn theo bóng Nhạn đã đi khuất mà chỉ tấm tắc nói với bà Sìu:
- Con bé này nay mai lớn rồi khéo nhiều anh phải phát mệt với nó đấy! Cái tính nó ương bướng không ai bằng, cứ bắt em phải mua cho bằng được cái kèn ấy mới thôi. Mà nó đã quyết học nhạc thì khó mà cản được...
Bà Sìu cũng nhoẻn miệng cười nói:
- Nó chỉ nhõng nhẽo chú thế thôi, chứ bình thường nhà mình nghèo, có bao giờ nó dám hé răng nửa lời đòi chị mua cho cái gì bao giờ đâu. Đến vụ lúa vừa rồi thu hoạch bán được ít thóc, tính mua cho nó bộ quần áo mới cho bằng bạn bằng bè, vậy mà mua về rồi nó còn bắt tôi phải mang ra tận nơi đem trả đấy!
Nhân gật đầu, ngồi xuống uống chén chè đặc đã được bà Sìu rót ra từ khi nãy, sau đó lại hỏi:
- Vậy chứ sau này cháu lên thành phố, chị đã tính cho cháu theo học ngành gì chưa?
[br]Bà Sìu lắc đầu:
[br]
[br]- Chán lắm chú ạ, ngành gì giờ cũng khó xin được việc, ở quê mình thì chỉ làm ruộng thôi. Vợ chồng tôi dốt nát cũng chẳng nghĩ ra được cách nào hay. May có chú đi làm ở trên thành phố, đầu óc chú nhanh nhạy, chú nghĩ giúp vợ chồng chị xem cháu nó nên đi học gì cho hợp?
[br]
[br]Nhân thoáng trầm tư một lúc, ngẫm đi ngẫm lại rồi mới cất giọng nói:
[br]
[br]- Con bé ham học nhạc quá, mà trường ấy bây giờ ra nghề khó xin việc bấp bênh lắm. Nó thì ương bướng không chịu từ bỏ. Vậy thì em khuyên chị tốt hơn hết cho nó theo học ngành kinh tế giống em, có gì thì em sẽ chu cấp. Chị giấu anh Đại đừng để cho anh ấy biết, kẻo anh ấy lại không cho cháu nó lên thành phố nữa, tội nghiệp con bé...
[br]
[br]Bà Sìu gật đầu qua lại rối rít cảm ơn Nhân, xen lẫn trong tiếng cảm ơn là nước mắt chảy ròng ròng vì không sao có thể thỏa được ước nguyện cho con bé. Nhân liền đó mới hỏi chuyện tiếp:
[br]
[br]- Vậy chứ anh Đại đi vào rừng thì thông thường bao giờ mới về hả chị?
[br]
[br]Bà Sìu đáp ngay:
[br]
[br]- Thì cứ giờ cơm là ông ấy về. Mà hôm nay có chú xuống, con bé Nhạn nó đi gọi thì kiểu gì ông ấy cũng về ngay thôi. Hôm nay ông ấy trồng cây giống ở ngay ngoài bìa rừng...
[br]
[br]Bà Sìu vừa nói xong thì liền lập tức có tiếng ông Đại vang đều ở ngoài cổng: