đêm qua, cô nhìn này.
Bà Châu kéo cái khăn choàng cổ xuống. Những lằn đỏ đã bầm lên.
Bà già gù không nói một lời, vội vã rút nhang ra đốt, khói tỏa ra mịt mù khiến bà Châu bật ho sặc sụa. Đoạn bà ta lấy bộ bài trải ra chiếu, miệng đọc lầm rầm gì đó ko nghe rõ...
Khanh vội đỡ người đàn ông ngồi lên ghế, tay ông ta vẫn còn run rẩy.
- Chú có làm sao không đấy?
- Không...không... chú không sao đâu?
- Nhìn chú yếu quá, người nhà chú đâu?
Người đàn ông xua tay, lắc đầu ra hiệu là không cần. Khanh nhìn ông ta, người đàn ông khoảng sáu mươi tuổi hay hơn một chút, nhìn điệu bộ có thể đoán ông ta là một người đáng trọng, có quyền, có của, tuy gương mặt đã hằn lên nhiều nếp nhăn, mái tóc điểm hoa sương, nhưng điệu bộ dứt khoát, mạnh mẽ khiến ông có một khí chất cao thượng. Đặc biệt ánh mắt ông rất sáng và hiền từ khiến Khanh chợt nhớ đến bố cô, người đàn ông bạc mệnh đã mất từ lâu. Chợt Khanh thấy chạnh lòng, cô vội đứng dậy:
- Vậy chú ngồi nghỉ nhé.
Bàn tay người đàn ông đưa lên, Khanh giật mình, bàn tay ông nắm chặt tay cô.
- Cháu ngồi lại nói chuyện với chú nhé?
Giọng ông khẩn khoản, tựa như van nài, Khanh nhìn bàn tay to lớn đeo chiếc nhẩn hột xoàn của ông rồi nhìn ông ta bằng ánh mắt dò xét.
...
Bà Châu đi như chạy ra khỏi con ngõ, vài vết bùn văng lên làm bẩn vạt chiếc váy, nhưng bà mặc kệ, lòng bà nóng ran như lửa đốt, lẩn cả sự sợ hãi. Bà như lao vào trong xe trước sự ngạc nhiên của người tài xế. Hơi thở bà hổn hển, đến mức phải dùng tay ngăn ngực, tim bà đang đập dồn dập.
- Không...không thể nào...
Bà già gù đã nói gì sai chăng?
Trong khung cảnh tranh tối tranh sáng, nghi ngút khói nhang. Bà ta nhìn những lá bài rồi ngẩn nhìn bà Châu bằng cặp mắt mở to trừng trừng.
- Cô ta đã trở lại, cô ta muốn trả thù. Giọng bà ta run run.
- Cô ta, cô ta đã chết rồi, chết lâu rồi...Bà Châu rên lên.
- Cô ta vẩn không ngừng đeo bám, linh hồn đó mang oán hận sẽ không bao giờ buông tha cho chị, không bao giờ...không bao giờ...
- Không! Không thể nào!
Bà Châu ôm đầu.
- Cô không khỏe ạ? Tới bệnh viện rồi cô ạ! Giọng người tài xế gọi.
- Ừ, tôi thấy hơi đau đầu, thôi, để tôi xuống ở đây, chú tìm chổ đỗ xe đi.
Bà mệt mỏi xách giỏ bước xuống, chen vào dòng người đông đúc trước cổng bệnh viện.
...
[br]
[br]- Cháu đang sống một mình à?
[br]
[br]- Từ lúc bố mẹ mất, thì cháu sống một mình.
[br]
[br]- Cháu đang làm gì?
[br]
[br]- Cháu...Khanh chợt chựng lại một lúc rồi ngập ngừng...cháu làm phục vụ trong nhà hàng. Không hiểu sao Khanh lại ngại ngần khi nói thẳng ra công việc của cô. Không như bao nhiêu lần cô đã cười nhếch môi khinh bạc trước những câu hỏi khiếm nhã, sỗ sàng của những người đàn ông khác.
[br]
[br]- Công việc có tốt không cháu, đủ trang trải cuộc sống chứ?
[br]
[br]- Cũng...tạm...Khanh càng ngập ngừng hơn. Vẻ bạo dạn thường ngày của cô như biến mất. Mắt cô cứ nhìn xuống như muốn trốn tránh, như một đứa trẻ đang nói dối sợ bị phát hiện.
[br]
[br]Chợt có tiếng kêu thảng thốt phía sau. Bà Châu đã đứng phía sau tự lúc nào, trông bà trắng bệch như sắp ngất, chiếc giỏ trên tay rơi xuống, bà luống cuống cúi xuống nhặt, miệng cứ liên tục lẩm bẩm như kẻ điên: "Không thể nào...không thể nào..."
[br]
[br]- Kìa bà, bà vào sớm thế, tối qua bà bảo trưa nay mới vào mà?
[br]
[br]Bà Châu như không nghe thấy gì, chỉ nhìn chăm chăm vào Khanh, cô cũng giương mắt nhìn lại, lạ thật, cô nhìn thấy trong mắt bà ta là sự sợ hãi kỳ lạ, Khanh đứng dậy bỏ đi về phòng. Lúc đi lướt qua người đàn bà cô cảm thấy người bà ta co lại, run rẩy.
[br]
[br]Vừa đến cửa phòng, Khanh thấy Tuấn đã đến tự lúc nào, mắt cô sáng lên, cô vội kéo Tuấn vào góc cuối hành lang.
[br]
[br]- Anh có mang theo không? Khanh xòe tay, Tuấn đưa tay vào túi lấy ra một bao nhỏ. Khanh vội vàng ngồi thụp xuống mở bao lấy một điếu, Tuấn cũng ngồi xuống, tiếng hộp quẹt zippo bật tách một cái, Khanh hít một hơi rồi tinh nghịch phà khói vào mặt Tuấn, hắn nhăn mặt quay đi.
[br]
[br]- Em thôi đi!
[br]
[br]Tuấn đứng dậy nhăn nhó.
[br]
[br]- Lát anh đưa em về nhé, ở đây chán chết mẹ! Khanh nhìn Tuấn
[br]
[br]- Khỏe chưa mà đòi về, hay về rồi lại lăn đùng ra?
[br]
[br]- Em ở đây mới chết sớm đó, đợi tý em vào thay quần áo rồi về với anh, tối nay còn đi làm. Cô rít một hơi, lại cảm thấy muốn nhún nhảy, muốn say sưa, Khanh nheo mắt phà một làn khói lên trời.
[br]
[br]...
[br]
[br]Tuấn vừa chở Khanh ra khỏi hẻm nhà cô thì bỗng...một chiếc xe máy rồ ga lao thẳng vào hai người.
[br]
[br]KÉ...É...ÉT
[br]
[br]Hai chiếc xe máy thắng gấp, lốp bánh xe miết một đường dài như tóe khói để lại trên mặt đường những vết đen. Tuấn loạng choạng, đâm xe vào lề. Khanh hết hồn la trời, mặt cô đập vào lưng Tuấn tối tăm mặt mũi. Chưa kịp định thần đã nghe tiếng Tuấn gào lên:
[br]
[br]- Đ..M..Mày muốn gì hả thằng chó?
[br]
[br]Khanh giật mình nhìn khuôn mặt giận dữ của gã đàn ông vừa lao xe vào, là Phi.
[br]
[br]- Tao muốn đâm chết mẹ mày đi, cái thứ như mày sống làm gì...
[br]
[br]Mặt Phi đỏ phừng phừng, lao đến nắm cổ Tuấn, một cú đấm như trời giáng khiến Tuấn lảo đảo ngã dúi xuống cỏ, Phi nhanh quá khiến hắn không kịp tránh, Tuấn thấy mắt mình tối sầm lại, máu từ mũi chảy ra, cơn đau làm Tuấn choáng váng, nhưng cũng làm hắn điên lên. Hắn bật đậy, lao đến trả đòn, nhưng chỉ để Phi đánh thêm vài cú nữa. So với Phi, hắn chỉ là một tên thư sinh. Khanh lao vào chặn Phi lại.
[br]
[br]- Mày điên à, thằng kia? Tự dưng kiếm chuyện nữa hả?
[br]
[br]Hai thằng đàn ông say máu, gườm gườm nhìn nhau, Phi gạt tay Khanh.
[br]
[br]- Mày còn đi theo nó là có ngày mày chết Khanh ơi!
[br]
[br]Giọng nó có mấy phần tha thiết, Tuấn đưa tay vịn xe cố đứng vững.
[br]
[br]- Phi, mày là thằng chó đẻ, mày là thằng bụi đời mất dạy, cái thằng kia...
[br]
[br]- Tao bụi đời, tao chó đẻ, cũng không đốn mạt khốn nạn như mày, bán đứng bạn bè, người yêu, mày là thằng chó, tao dùng sức lực để nuôi thân, còn mày, kiếm ăn trên thân xác đàn bà, thằng chó...
[br]
[br]- Phi, mày im đi... Khanh la lên.
[br]
[br]- Mày chưa nhận ra bộ mặt chó của nó hay sao mà còn theo nó. Phi chỉ vào mặt Tuấn. Nó lừa mày bao nhiêu lần? Bán mày cho bao nhiêu thằng, mày còn chưa sáng mắt lên hay sao?
[br]
[br]Mắt Phi vằn lên giận dữ. Khanh nhìn nó, cô buông từng tiếng!
[br]
[br]- Tao nói với mày bao nhiêu lần rồi, chuyện thân tao, kệ tao!
[br]
[br]- Mày...Phi đỏ mặt tía tai.
[br]
[br]- Mày về lo rước con bé Xíu kìa, ở đây kiếm chuyện tào lao, Khanh quay người về phía Tuấn. Chợt thằng Phi nhào tới nắm chặt cánh tay cô.
[br]
[br]- Mày đi đâu?
[br]
[br]- Tao đi làm, trể rồi.
[br]
[br]- Mày không được đi với thằng chó đó nữa.
[br]
[br]Khanh gạt tay hắn ra, lạnh lùng.
[br]
[br]- Mày chẳng là cái gì của tao hết.
[br]
[br]Cô leo lên xe Tuấn, hắn ta biết chẳng đánh lại Phi, ở lại chỉ khiến ăn thêm vài đòn chí mạng nữa nên vội rồ ga phóng đi sau khi buông lời hăm he:
[br]
[br]- Rồi tao giết mày, thằng chó!
[br]
[br]Phi căm tức nhìn theo Khanh. Hắn ta cảm thấy bất lực, thấy hắn là một thằng đàn ông vô dụng. Mặc kệ dân xung quanh và người đi đường đang đứng ngó nghiêng hiếu kỳ nãy giờ. Phi gào lên như một thằng điên, đạp hất chiếc xe đổ xuống đường trong cơn giận dữ.
[br]...
[br]
[br]Tại biệt thự Ngọc Liên. Bà Châu uể oải bước xuống lầu, nhà vắng ngắt, từ khi Thiên Kim, con gái duy nhất của ông bà đi lấy chồng, rồi theo chồng sang Mỹ, ngôi