Khanh, khuôn mặt đó khiến ông hoảng hốt khi vừa nhìn thấy, ông ngỡ rằng Liên của ông vẩn còn, cô quay về bên ông, ở cạnh ông. Ông như chìm đắm vào một giấc mơ, rồi ông đi tìm, và tìm ra Khanh. Trong giây phút nhìn thấy Khanh ngồi ở quầy bar, ông biết mình lầm, cô gái này, không phải cô ấy, không phải Ngọc Liên của ông. Nhưng sao lại giống đến như vậy? Phải chăng số phận trêu đùa ông, khi khiến ông nhớ lại và dằn vặt. Hay số phận muốn ông gặp cô gái này vì một nguyên do nào đó chăng?
Chiếc taxi ngừng trước cổng, Khanh loạng choạng dìu ông Mạnh ra khỏi xe. Đêm đã khuya. Cô ngẩn lên nhìn cánh cổng to lớn, nặng nề trước mặt. Khanh ngần ngại khi ông Mạnh nhờ cô đưa về nhà, cô đã gợi ý đưa ông đến nơi khác, nhưng ông cứ thản nhiên bảo tài xế chạy về đây.
- Nhưng, nếu bà ấy nhìn thấy cháu thì sao? Cô vẩn ngượng nghịu mỗi lúc xưng hô.
- Ai?
- Vợ chú.
- Không sao. Ông Mạnh khẽ nhếch mép. Bà ấy không nói gì đâu.
...
Căn biệt thự rộng lớn, vắng lặng, Khanh ngơ ngác nhìn quanh. Vừa đưa ông Mạnh lên phòng ông đã nằm xuống ngủ như chết. Khanh ngồi cạnh một lúc rồi quẹt điếu thuốc hút. Bổng, cô dừng lại, lắng nghe, có tiếng đàn vang lên trong đêm, Khanh chợt rùng mình, là tiếng đàn đó, giai điệu đó. Cô đứng dậy nhìn quanh, tiếng đàn đó từ đâu đến trong ngôi nhà rộng lớn này? Hay cô đang say rượu? Không, hôm nay cô uống không nhiều, để đến nổi không phân biệt được thực và hư. Khanh đứng dậy mở cửa bước ra ngoài, cô nhìn hành lang dài rộng, hơi choáng ngợp trước sự to lớn của căn biệt thự. – Nhà gì mà to thấy ớn! Khanh nhủ thầm, cố nhìn trong đêm. Chợt, Khanh thấy ở chân cầu thang cách cô khoảng mười bước chân có một cô gái đang đứng, cô ta đang định bước lên, Khanh cất tiếng:
- Cô gì ơi...!
Cô gái đó vẩn điềm nhiên đi tiếp, dường như cô ta chẳng nghe thấy gì. Khanh định mở miệng gọi lần nữa thì cô ta đã đi rất nhanh lên trên, Khanh vội bước theo và cô nhận ra cứ mổi bước chân lên từng bậc thang là tiếng đàn nghe càng rõ. Bóng áo trắng của cô gái thấp thoáng trước mắt, ẩn hiện trong màn đêm, rất chậm rãi, nhưng sao Khanh mãi không theo kịp. Đến khi cô ta đến cuối hành lang, chợt một cánh cửa mở ra, cô gái dừng lại như chờ đợi. Khanh chợt như lạnh buốt sống lưng, quen quá, chẳng phải đây là cảnh tượng cô thường nhìn thấy trong mơ, cô gái áo trắng, tóc dài, tiếng đàn, cô đang ở đâu thế này? Xung quanh cô là dãy hành lang dài hun hút, che lấp bởi bóng đêm, và chỉ có cô với bóng hình kia, cô gái kì lạ đó chợt như quay nhìn cô, khuôn mặt khuất sau mái tóc đen nhìn không rõ nhưng Khanh vẩn nhìn thấy một ánh nhìn u uất. Rồi, cô ta bước vào, phía sau cánh cửa. Khanh nắm chặt tay, nhận ra tay mình đổ đầy mồ hôi lạnh. Cô cắn chặt môi, bước theo... Căn phòng rộng, đầy gió, đầy tiếng đàn, ánh trăng xuyên qua khung cửa mở toang, Khanh run rẩy nhìn về nơi phát ra tiếng đàn, cây dương cầm to lớn, chân cô từ từ tiến đến nơi đó, nơi cô gái đang cúi mặt xuống những phím đàn. – Mình đang nằm mơ, nằm mơ... Khanh lẩm bẩm, cũng như mọi đêm, cô sẽ thức dậy. Khanh tiến đến gần hơn, gần hơn, cô nhìn thấy cả những nếp gấp trên áo của cô gái. Chợt, tiếng đàn ngừng bặt, cô gái từ từ ngẩn mặt lên nhìn Khanh, mắt Khanh mở to, như muốn lồi ra khỏi tròng vì kinh hoàng...
Gió đập giũ những tấm màn cửa điên cuồng, rồi tiếng nhạc lại tiếp tục vang lên...
Lơ mơ trong cơn say, ông Mạnh nhìn thấy Khanh ngồi bên cạnh nhìn ông cười dịu dàng, ông giơ tay nắm lấy tay Khanh thì ông giật mình, không, không phải Khanh, mái tóc dài đen nhánh đó, màu áo trắng dịu dàng, nụ cười, ánh mắt đó. Là cô ấy. Ông giật mình, ôm đầu ngồi dậy nhìn quanh ngơ ngác tìm Khanh, căn phòng chẳng có ai. Bỗng, ông sững người, có tiếng gì vậy? Ông tưởng mình nghe lầm. Bản nhạc đó, đã bao nhiêu năm ông chẳng nghe, giờ lại vang lên trong căn nhà này, ai đang đàn? Bà Châu à? Ông tự hỏi. Không! Từ ngày chuyện khủng khiếp đó xảy ra, bà ấy chẳng lại gần căn phòng trên đó chứ đừng nói đến chuyện ngồi đàn trong một đêm khuya thế này. Ông vội chạy ra, hối hả bước gấp gáp lên những bậc thang. Đến nữa đường ông nghe thấy tiếng thét kinh hãi của bà Châu. Vội lao đến ông Mạnh nhìn thấy Lãm đang cuống cuồng đỡ bà Châu đi ra khỏi phòng, bà bây giờ mềm nhũn như một cái xác không hồn, ông Mạnh nhìn thấy trên mặt tên Lãm còn vương sự sợ hãi mà ông chưa từng thấy trước đó. Tiếng đàn vẫn còn, ông nhìn vào cánh cữa phòng đang mở toang, còn có ai trong đó? Bước vào, tim ông Mạnh như thắt lại, ông chới với kêu lên:- Ngọc Liên!
Cô gái dừng lại, đầu vẫn cúi xuống, ngón tay vẫn đặt lên phím đàn. Ông Mạnh như không tin vào mắt mình, là mơ hay tỉnh, ông đưa bàn tay run rẩy ra chạm vào cô gái miệng lẩm bẩm: - Là em... sao..., Liên...
Khuôn mặt ngẩn lên nhìn ông, dịu dàng, đúng là ánh mắt đó, từ lâu ông ngỡ đã mất đi rồi. Chợt trong một khắc, ánh mắt đó trở nên vô hồn. Cô cất tiếng hỏi:
- Chú gọi ai vậy?
Ông Mạnh giật mình, trước mắt ông, đang ngơ ngác nhìn ông, là Khanh.
Bà Châu nằm mê man cả ngày, đến chiều mới hồi tỉnh. Vừa mở mắt ra, bà nhìn thấy gương mặt con bé Hai.
- Cô tỉnh rồi! Con bé kêu lên.
- Bà giương cặp mắt ngơ ngác còn hốt hoảng nhìn quanh, bà đang ở trong phòng của mình.
- Cậu Lãm đâu? Bà yếu ớt hỏi
- Cậu...
Con Hai chưa nói dứt lời thì Lãm sồng sộc lao vào phòng. Nhìn thấy bà Châu đang nói chuyện với con Hai, gã quát:
- Mày ra ngoài cho tao nói chuyện.
Con bé lủi thủi đi ra ngoài. Lãm đứng chống nạnh nhìn bà Châu:
- Tỉnh rồi à? Gã hất hàm.
- Tối qua...giọng bà run rẩy... anh có nhìn thấy chị Liên không? Trời ơi! Nhà này có ma thật, cô Sáu nói đúng, chị ta quay về đây để trả thù chúng ta...
[br]
[br]- Im ngay! Lãm đưa tay bịt miệng bà Châu. Cô cứ quang quác cái mồm, lão Mạnh nghe được thì tong. Ma cỏ cái gì. Lão Mạnh dẩn gái về nhà thì có. Nó đang ở trên phòng lão kia kìa.
[br]
[br]- Hả? Bà Châu ngẩn người.
[br]
[br]- Đ...M.. cô cứ tin lời mấy con mụ đồng bóng đó rồi có ngày...
[br]
[br]- Nhưng...rõ ràng anh cũng thấy chị ta...
[br]
[br]- Chị nào...không có chị nào hết, cái con ma mà cô thấy là một con điếm mà lão Mạnh dẩn về đú đởn, Đ..M... lão ta lúc này tiến bộ phết... sắp xuống lỗ rồi mà còn... Lãm nghiến răng... Còn cô nữa, gã quát, chưa gì mà đã rú rít inh ỏi lên, may mà chưa nói ra cái gì...
[br]Bà Châu thần người.
[br]
[br]- Tại nhìn thấy mặt chị Liên nên em...
[br]
[br]Lãm ngồi xuống, nhíu mày:
[br]
[br]- À, mà cũng lạ. Lãm nói tiếp. Cũng chả trách cô sợ đến vậy, lão tìm đâu ra con nhỏ giống cô ta thật, làm lúc tối tôi cũng hoảng. Sao lại có người giống người đến vậy. Lại còn ngồi đàn...lão ta định làm gì vậy? Hay...
[br]
[br]Bà Châu chợt tỉnh người, nhớ ra đứa con gái trong bệnh viện.
[br]
[br]- Là con bé đó...
[br]
[br]Ông Mạnh đứng lặng lẽ bên cây đàn, tay ông khẽ chạm vào lớp gỗ quý đen bóng. Khanh đứng bên cạnh, mắt nhìn chăm chăm vào khung hình, trong đó, một cô gái có gương mặt giống cô như đúc.
[br]
[br]- Cô biết đàn bản nhạc đó à? Ông Mạnh hỏi Khanh.
[br]
[br]Khanh ngơ ngác nhìn ông. Đầu cô trống rỗng. Đêm qua đã xảy ra chuyện gì, cô chẳng nhớ. Cô chỉ còn lơ mơ nhớ lại là cô nghe tiếng đàn, rồi cô đi đến căn phòng này, sau đó, sau đó... cô nghe tiếng ông