nói chuyện chơi thôi. Thật ra Khanh muốn hỏi con bé để hiểu thêm về những chuyện từng xảy ra ở đây. Con bé còn nhỏ, hỏi khéo một tý nó sẽ nói ngay.
- Sao em có vẻ sợ chị vậy? Nhìn chị đáng sợ lắm hả?
Con Hai ngật ngật, rụt rè:
- Nhìn chị giống cô Liên...
- Ừ, chị chỉ hao hao giống khuôn mặt thôi. Cô Liên tóc dài đen mà. Mà nghe nói cô Liên lúc còn sống đẹp lắm, hiền lắm, sao em sợ.
Con bé ngước cặp mắt sợ hãi nhìn Khanh.
- Từ hôm chị tới nhà này đến nay, đêm nào em cũng thấy...
- Thấy gì?
- Hôm chị đến, đêm đó, gió thổi mạnh lắm, mèo kêu to nữa, em nằm trong phòng mà cứ nghe tiếng cánh cửa đập với tiếng mèo kêu rợn hết cả người. Em chạy ra xem cửa nẻo thế nào, lúc đứng trên lầu nhìn xuống thì em thấy...một người mặt áo trắng, xõa tóc dài đi từ cửa chính băng qua phòng khách rồi lên cầu thang lên lầu, em sợ quá vội chạy nấp sau tủ đựng đồ sứ thì thấy cô ta lại tiếp tục lên phòng cô Liên, mà cô ta không đi đâu chị, chân cô ta cứ lơ lững trên nền nhà, em còn nhìn thấy ngực áo cô ta đầy máu.
- Em có nhìn thấy mặt cô ấy không?
Khanh ngắt lời, chợt con bé run bắn lên.
- Em nhìn thoáng thấy, mặt cô ta...khủng khiếp lắm...đầy máu...không phải là mặt người...đáng sợ lắm...Em chợt nhớ đến chuyện cô Liên ngày trước bị rơi từ trên lầu xuống vỡ sọ, thân thể dập nát, máu me bê bết. Em sợ quá vội tìm đường chạy về phòng đóng cửa, vừa vào thì em nghe tiếng đàn, rồi một lúc sau là tiếng cô Châu hét lên...nhưng em không dám ra nữa, đến lúc cậu Lãm vào gọi em mới dám ra...
- Em cũng nghe thấy tiếng đàn nữa hả?
- Mấy đêm nay đêm nào cũng nghe thấy, đêm nào chú với cô cũng bật đèn sáng rực cả nhà lên, nhưng cứ đúng 12h đêm là cây đàn lại phát ra tiếng nhạc. Đêm qua chú chạy lên nhưng rồi chẳng thấy gì.
- Vậy mà ông ấy không nói cho mình biết chuyện này. Khanh lẩm bẩm.
- Em sợ lắm chị ạ! Nhà này có ma thật rồi. Lúc trước em có nghe nói nhưng không tin. Xung quanh đây thường đồn là thỉnh thoảng có một cô gái mặc váy trắng đứng một mình ngay góc đường phía kia kìa, chổ cây dương cuối vườn nhìn ra đó, có lần có người thấy vậy ngừng lại hỏi thăm thì cô ta ngẩn mặt lên, người đó giật mình sợ hãi đến mức chỉ biết phóng xe bỏ chạy, người ta nói mặt cô gái đó bị bẹp dí, nát bét, nhìn thấy bê bết máu me, kinh khủng lắm. Em nghe cũng rờn rợn nhưng không tin, vậy mà đêm đó em thấy thật. Chắc em không dám ở đây nữa, sáng giờ em định nói với cô nhưng cô cứ bận suốt. Mà tối nay chị ngủ ở đây, chị sẽ nghe thấy thôi. Thôi, em vào dọn dẹp sớm đây. Trời sắp tối rồi!
- Sao cô Liên lại ngã lầu vậy? Em biết không?
- Nghe nói là cô ấy tự tử nhảy từ trên ban công phòng cô ấy xuống, chổ góc vườn cô ấy ngã xuống giờ chú xây cái hồ sen đấy!
Bóng tối ngả dần xuống những gốc cây, những bông hoa cũng nhòe đi màu sắc rực rỡ ban ngày. Khanh nhìn những đóa sen vươn cao, đang tỏa hương nhè nhẹ. Cô ngẩn đầu, từ chổ này đúng là ngay phía dưới ban công của căn phòng kì lạ đó. "Cao thật! Hèn gì mà..." Chợt, một luồng điện như xẹt ngang qua tâm trí Khanh, cô ôm đầu, có một hình ảnh mơ hồ nào đó hiện lên trong trí nhớ, là...cô nhìn dãy hàng rào cao bện dày lá thường xuân trước mặt, chổ này có một cái cổng nhỏ dẩn ra ngoài. Cô khụy xuống lờ mờ nhớ lại những đoạn ký ức, vết sẹo trên đầu chợt đau nhức. Trong đầu cô chợt hiện lên chiếc váy trắng rơi từ trên cao xuống cùng tiếng thét khủng khiếp, chiếc váy đó rơi phịch trước mặt cô, lúc đó đang đứng sau một bụi hoa, thân hình đẫm máu đó, khuôn mặt biến dạng cùng hai mắt trợn trừng nhìn cô, tay cô ta đưa về phía cô như cầu cứu rồi chợt buông xuôi. Vũng máu loang tanh tưởi, cô nhìn lên, trên ban công có một khuôn mặt nhìn xuống, cô ôm chặt đầu, khuôn mặt đó là...
Khanh đi tìm ông Mạnh nhưng không thấy. Gọi điện thì mới biết ông có việc với một đối tác quan trọng nên sẽ về trễ.
- Cháu cần gặp chú ngay! Cháu có chuyện muốn nói!
- Chuyện gì vậy?
- Chuyện quan trọng lắm! Gặp chú cháu mới nói được...
- Bây giờ chú không thể về được, chú sẽ tranh thủ về gặp cháu ngay khi xong việc, thế nhé.
Khanh buông máy, thẩn thờ, lòng cô rối bời. Cô phải làm sao? Chợt, cô cầm máy, gọi cho Phi, bây giờ người cô tin được chỉ còn Phi, nó chưa từng làm hại cô, là người luôn lo lắng cho cô. Bên kia máy tiếng chuông réo dài như bất tận, bắt máy đi Phi...Khanh thầm kêu lên.
- Alo...giọng nói vang lên quen thuộc khiến cô thở phào.
[br]
[br]- Tao, Khanh nè, mày đang ở đâu, đến chổ tao có việc gấp lắm,...
[br]
[br]- Có chuyện gì vậy, mày bị đánh ghen nữa hả? Giọng Phi châm chọc...
[br]
[br]- Thằng quỷ, tao không giỡn đâu, tao nhớ lại rồi, nhớ tất cả, mày còn nhớ lúc nhỏ có lần tao được cha tao chở đi chơi rồi gặp tai nạn không? Tao nhớ lại chuyện lúc đó rồi.
[br]
[br]...
[br]
[br]Khanh không ngờ, phía ngoài cữa, một bóng người đang lấp ló, nghe trộm tất cả. Là Lãm, gã quan sát Khanh từ lúc cô ngồi nói chuyện với con bé Hai, rồi đi theo cô ra vườn, nhìn thấy Khanh mặt thất thần chạy vội về phòng hắn cũng bám theo.
[br]
[br]Bà Châu đi đi lại lại trong phòng, lòng bứt rứt không yên. Bà vừa gọi cho bà Sáu gù nhưng không được, chẳng ai bắt máy. Mãi một lúc sau mới có giọng một người lạ lạnh lùng bảo bà đừng gọi nữa, bà Sáu gù đã chết hồi đêm qua, bà Châu sững sờ, vừa mới cách đây vài hôm bà Châu còn nói chuyện được với bà ta, vậy mà...chợt bà nhớ đến lời cuối cùng bà ta nói:
[br]
[br]- Âu cũng là nghiệp báo, là nghiệp báo thì phải trả...
[br]
[br]Bà Châu mím chặt môi. Không! Bà không tin, bà không thể ngồi yên mà chịu, cho dù là ai, là cái gì cũng không thể lấy mất những thứ bà đang có, bà đã mất bao nhiêu công sức, thời gian để có được như ngày hôm nay.
[br]
[br]Lãm bật cửa lao vào, gã rít lên:
[br]
[br]- Chết rồi, lần này chết cả lũ, cả tôi với cô, thì ra con Khanh đó nó..
[br]
[br]- Nó làm sao?
[br]
[br]- Cô nhớ cái ngày hôm đó, có một đứa bé gái đứng dưới lầu không, lúc con Liên ngã từ trên xuống, con bé đó, là con Khanh.
[br]
[br]Bà Châu nghe như sét đánh ngang tai, phải vội ngồi xuống giường cho khỏi ngã, bà lắp bắp...
[br]
[br]- Cái gì? Sao anh biết...?
[br]
[br]- Tôi vừa nghe nó nói điện thoại với thằng bạn của nó.
[br]
[br]- Trời ơi! Sao anh bảo đã giải quyết con bé đó rồi?
[br]
[br]- Thì lúc đó, tôi đuổi theo nó đến góc đường thì nó bị xe tông phải, bị thương nặng, hôn mê bất tỉnh, lúc nó vào bệnh viện tôi cũng đến tận nơi xem tình hình như thế nào thì biết là nó bị tổn thương não, không còn nhớ gì hết. Tôi theo dõi nó đến mấy năm sau cũng chẳng thấy có chuyện gì, rồi gia đình nó đột ngột chuyển đi đâu chẳng rõ, cứ tưởng là nó chẳng nhớ lại, nào ngờ...nó lại chính là con Khanh. Lãm vò đầu bứt tai.
[br]
[br]- Anh là đồ ăn hại. Bà Châu kêu lên.
[br]
[br]- Chuyện xảy ra lâu quá rồi. Giờ nó có nói ra chưa chắc đã có ai tin, chúng ta có thể nói là nó muốn vu khống.
[br]
[br]Bà Châu ôm đầu suy nghĩ, bà đứng dậy:
[br]
[br]- Cô đi đâu đó?
[br]
[br]Bà chẳng trả lời. Trong đầu bà đang có nhiều suy tính. Bà đi tìm Khanh.
[br]
[br]Khanh nhấp nhổm trong phòng, tay giữ điện thoại, cô chờ Phi đến, nó bảo sẽ đến ngay. Chợt, cô giật nảy mình. Bà Châu đứng trước cửa phòng, nhìn cô bằng ánh mắt sắc lạnh, chợt cô nhớ tới hình ảnh chiếc váy trắng đầy máu, tim cô đập dồn. Bà ta cất tiếng: