- Cô đang chờ ai vậy?
- Tôi...có chờ ai đâu?
- Ông Mạnh đi chưa về nên cô thấy cô đơn à? Tôi đến nói chuyện với cô nhé?
- Tôi định đi ngủ sớm đây, bà cũng ngủ sớm đi...Khanh giả lả, chợt linh tính khiến cô thấy bất an, cô bước đến đóng cửa. Bất thình lình bà Châu tóm lấy tay cô, móng tay sắc nhọn quặp vào da thịt Khanh:
- Cô liệu hồn mà giữ mồm giữ miệng, nếu không tôi dư sức khiến cô phải câm miệng.
Khanh gạt tay, xô bà ta ra:
- Bà muốn gì?
Bà Châu bị cú xô mạnh khiến bà chới với ngã nhào xuống sàn. Khanh quay lưng vào phòng thì bị đánh một cú trời giáng vào đầu, cô đau đớn quay lại thì thấy tay bà Châu đang cầm bức tượng đồng đặt ở hành lang. Khanh thấy mắt mình hoa lên rồi tối sầm.
- Cô làm cái gì thế?
Lãm chạy đến nhìn Khanh nằm gục dưới sàn đầu bê bết máu. Bà Châu buông bức tượng xuống, thở hắt.
- Nó chết chưa?
Lãm lật mặt Khanh:
- Chưa, còn thở...sao cô lại đánh nó?
Bà Châu quắc mắt nhìn Lãm:
- Chứ anh bảo tôi đứng yên nhìn nó cướp đoạt tất cả sao, mọi thứ chúng ta đang có, nhà cửa, công ty, tài sản. Anh nhớ lại đi, lúc chúng ta còn là những đứa bụi đời, có khác gì những con chó không? Không, tôi thà chết chứ không thể như vậy nữa. Anh phải giúp tôi, chúng ta chung một mục đích, chỉ cần anh giúp tôi, anh vẫn sẽ giàu có, sung sướng như bây giờ.
Bỗng, điện thoại reo, chiếc di động của Khanh, là Phi. Gọi mãi không được Phi nhắn:
- Tao đến trước cửa rồi.
Bà Châu cầm điện thoại đọc tin nhắn. Lãm nói:
- Được rồi! Cô ở đây canh chừng con này. Tôi xuống lừa thằng kia lên.
Nói đoạn gã đi xuống. Còn bà Châu đứng nhìn Khanh, cô vẫn còn hơi thở thoi thóp. Một ý nghĩ lóe lên, bà cầm lấy bức tượng giơ lên định kết liểu luôn Khanh. Bà tiến đến, từng bước, từng bước, định sẽ giáng một cú chí mạng vào đầu...
Bà Châu trợn mắt, một bàn tay đưa lên nắm lấy tay bà, con Khanh tỉnh dậy sao? Không, bàn tay đầy máu đó, trước mắt bà là khuôn mặt đó, khuôn mặt của Liên với đôi mắt tuyền một tròng đen lạnh lẽo, ma quái. Mái tóc xõa dài, chiếc váy trắng đẫm máu. Cô ta, từ từ đứng dậy, dí sát mặt vào mặt bà, bà Châu rú lên, khuôn mặt đó, bà đã nhìn thấy và nó ám ảnh bà bao nhiêu năm qua, là khuôn mặt Liên lúc chết, dập nát, trông ghê tởm đến mức bà tưởng như ngất đi. Bà thét lên, vùng dậy, bỏ chạy trong cơn hoảng loạn. Cái bóng áo trắng đó, lơ lửng, lướt theo bà. Bà Châu ríu cả chân, vấp ngã hết lần này đến lần khác, bà muốn chạy ra khỏi nhà, nhưng bà nhìn thấy trước mặt mình là cây đàn dương cầm. Thì ra bà đang ở trong căn phòng đó. Cơn ác mộng hằng đêm đã thành sự thật trước mắt. Quay nhìn phía sau, cô ta đâu? Cánh cửa dẩn ra hành lang tối om, chẳng thấy gì. Bà vẫn ngồi bệt dưới sàn thở hổn hển. Căn phòng vắng lặng, lạnh lẽo, chỉ có bà trong bóng tối, màn ánh trăng mờ hắt vào qua những cánh cửa. Chợt đâu đó trong không gian tĩnh lặng vang lên tiếng cười của trẻ con.
- Vậy là từ nay chị có em gái rồi, chúng ta sẽ sống cùng nhau trong căn phòng này, em thấy phòng chúng ta có đẹp không?
Cô bé có mái tóc đen dài, cười thật tươi, cô bé giơ tay.
- Bé Châu, nắm tay chị nào, chúng ta cùng đi chơi.
- Chị Liên, chị sẽ không bỏ em hay chê em xấu chứ?
[br]
[br]- Không, chị sẽ bên cạnh em, cùng chơi với em, em là em gái chị mà.
[br]
[br]Bà Châu nhìn theo hai đứa bé gái vui vẻ nắm tay nhau nhảy chân sáo, đi xa dần... Rồi bên tai bà nghe vang lên điệu nhạc, bản Moonlight Sonata của Beethoven...bên cây đàn có hai cô thiếu nữ đang ngồi.
[br]
[br]- Đây này Châu, nốt này phải đàn như thế, như thế... em phải đặt hết tâm hồn của mình vào bản nhạc, thế mới hay được.
[br]
[br]- Thôi chị Liên ạ! Em không thể đàn hay được như chị đâu. Sao thế nhỉ?
[br]
[br]- Chắc là vì em chưa yêu ai. Nên không hiểu được. Bản nhạc này viết dành cho những người đang yêu nhau mà.
[br]
[br]- Thảo nào, chị hay đàn cho anh Mạnh nghe. Hôm lễ đính hôn của hai người, lúc chị đàn bài này, em nhìn thấy anh ấy nhìn chị đắm đuối lắm, thật ngưỡng mộ tình yêu hai người quá!
[br]
[br]- Rồi em cũng sẽ gặp một người yêu em!
[br]
[br]- Em đâu có đẹp như chị, lại không giỏi như chị...
[br]
[br]- Lại thế nữa rồi. Ai bảo thế? Chị thấy em rất đẹp, lại lanh lợi thông minh mà
[br]
[br]Tiếng đàn vang lên xoáy vào tai vào óc, càng vào hồi cuối càng dữ dội, quá khứ, hiện tại như một dòng thác ào đến cuốn lấy bà Châu. Bà gào lên:
[br]
[br]- Dừng lại, dừng lại đi...
[br]
[br]Tiếng đàn vẩn không ngừng lại mà ngày càng dồn dập, bà đau đớn gào thét, máu từ tai từ mũi bà chảy ra ướt cả bàn tay đang ôm lấy đầu. Bà ngất đi...
[br]
[br]...
[br]
[br]- Thì ra em yêu Mạnh?
[br]
[br]- Vâng, và anh ấy cũng yêu em! Vừa rồi chị cũng thấy rồi đấy. Anh ấy vào phòng em, đòi ở lại với em, em không thể che giấu tình cảm của mình được nữa chị ạ! Chúng em yêu nhau thật sự.
[br]
[br]Liên mở to mắt sững sờ, trời đất như quay cuồng dưới chân cô:
[br]
[br]- Hai người...
[br]
[br]- Em xin lỗi đã không nói với chị sớm, đến lúc nãy anh ấy vào ôm lấy em, em mới nhận ra tình cảm thật sự của mình... Chúng em đã...
[br]
[br]Liên bịt tai gào lên
[br]
[br]- Đừng nói nữa, đồ phản bội...
[br]
[br]Liên đứng phắt dậy nhìn Châu giận dữ:
[br]
[br]- Là cô, cô quyến rũ anh ấy, tôi tin anh Mạnh không bao giờ phản bội tôi. Tôi sẽ hỏi anh ấy cho rõ chuyện này...
[br]
[br]- Chị cứ đi mà hỏi. Thái độ của Châu từ sợ hãi chuyển sang thản nhiên khiến Liên ngạc nhiên. Rồi anh ấy sẽ kể cho chị nghe chúng tôi yêu nhau như thế nào, có những đêm chúng tôi ngồi trò chuyện đến sáng, hay anh ấy sẽ kể cho chị nghe anh ấy thích tôi hôn anh ấy như thế nào? Rằng anh ấy chán đến phát ốm những trò nhõng nhẽo đỏng đảnh của chị. Anh ấy nói với tôi rằng tôi mới là người mang lại hạnh phúc cho anh ấy, anh ấy sẽ cưới tôi...
[br]
[br]"Bốp" Liên giang tay tát vào mặt Châu.
[br]
[br]- Im ngay, đồ phản bội, tôi chưa từng đối xử tệ với cô, gia đình này xem cô như con. Vậy mà cô dám cướp chồng của chị mình. Cô đúng là một con bụi đời đầu đường xó chợ không hơn không kém, nếu không nhờ tôi xin ba mang cô về, thì cô đã chết đói rồi.
[br]Châu bị cái tát bất thần nên không kịp tránh, Châu ôm mặt, ánh mắt ánh lên tia lửa, cô ta gào lên:
[br]
[br]- Chị dám đánh tôi, chị là cái thá gì mà dám sỉ nhục tôi?
[br]
[br]Châu lao tới nắm tóc Liên, bất thần, Liên hoảng hốt lùi lại. Châu giờ như lên cơn điên lao tới xô mạnh vào cô...
[br]
[br]- Á..Á...Á...Á... Liên ngã nhào ra ngoài lan can đang đầy gió...
[br]
[br]...
[br]
[br]- Châu, chị xin em, kéo chị lên, kéo chị lên đi...chị sợ lắm!
[br]
[br]Gương mặt Liên tái nhợt, tay cô cố níu lấy song của thành lang can, người cô đong đưa trong không trung như một chiếc lá mong manh chực rơi. Cô nhìn cô em gái đứng bên trên van vỉ thảm thiết, cô biết, nếu rơi xuống, chỉ có cái chết thảm khốc ghê gớm đang chờ. Châu, đáp lại cô bằng ánh mắt lạnh như băng. Trông mặt cô ta giờ đối với Liên giống như một thần chết đang muốn đoạt mạng cô. Nhưng cô vẫn cầu xin Châu, mong mỏi cô ta còn vương chút tình thương của con người. Châu ngồi xuống, thật chậm, như một con thú vờn mồi, thích thú quan sát sự tuyệt vọng và cái chết đang xảy ra ngay trước mắt. Gương mặt tuyệt nhiên không một chút cảm xúc.
[br]
[br]- Chị xin em... Châu ơi! Cứu chị!
[br]
[br]- Chị biết không, tôi ghét chị lắm! Chị lúc nào cũng tỏ ra hơn tôi. Tại sao tôi phải kéo chị