con quỷ bị chôn sâu ngàn năm.
Ứng nghiệm với câu nói ấy của Pha ngừm, quả nhiên con quỷ chỉ bị chôn sâu ngàn năm trước khi bị ông Luân, lão nhà văn Kim Sơn điên khùng đào nó lên phục vụ cho mục đích nổi tiếng của mình.
Trời dần đến hừng dương, cái thung lũng âm u dần lộ ra trong ánh mặt trời đỏ. Thung lũng này không quá lớn, chỉ độ chừng vài trăm mét mà thôi, và người ta có thể dễ dàng nhìn thấy ở giữa thung lũng là một cái ụ đá rất to, to bằng một cái gian nhà dần xuất hiện dưới những tán lá. Vì đúng vào cái góc ánh sáng mặt trời chiếu sớm nên người ta mới có thể dễ dàng nhìn thấy cái ụ đá ấy. Bằng không để bình thường có thể nhìn ra được nó là rất khó, vì nó đã lấp đằng sau những tán lá cây rậm rạp.
Long cảm thán:
- Quả đúng với câu nói khi ánh dương đầu tiên tới là lúc bia mộ hiện. Thì ra nó còn có ý này...
Ba người tiếp tục hướng về phía tảng đá kia bước nhanh, trong lòng Long liên tục có cảm giác bồn chồn không yên. Anh cảm giác như mình sắp được giải thoát, lại có cảm giác như rằng mình sắp bước vào một thứ gì đó còn mơ hồ hơn gấp nhiều lần, rằng mọi chuyện không chỉ có đơn giản như vậy.
Long bước chầm chậm, đi cạnh cô gái. Qua một thời gian ở chung với cô ta, Long đã biết được cô gái này tên là Ithanavong, cô du học cao đẳng ba năm ở một trường kinh tế ở Việt Nam.
Ithanavong là cháu ngoại duy nhất của Suriyavong, năm cô lên mười thì bố mẹ cô đã chết hết. Nên cô chỉ còn biết ở chung với Suriyavong trong căn nhà ở Luông Pha Băng.
Ithanavong chưa có chồng, cô năm nay mới ngoài hai mươi lăm tuổi và đang làm tại một công ty du lịch. Khi Suriyavong gọi cô về để cô phiên dịch cho Long, là khi ấy cô vẫn còn đang hướng dẫn viên cho một đoàn du lịch để thăm cố đô Luông Pha Băng.
Trong thời gian chờ đợi Suriyavong tìm kiếm lối vào mộ huyệt, Long lại càng trò chuyện nhiều hơn với Ithanavong hỏi về cuộc sống của cô. Anh cảm thấy Ithanavong có rất nhiều điểm tương đồng với Kiều Nhi, ngoài tính cách vui vẻ, thì nụ cười của Ithanavong có vẻ hao hao giống Kiều Nhi rất nhiều khiến Long càng thêm cảm mến.
Khi hai người trải qua nhiều chuyện xảy ra gần nửa tháng này, Long đã có chút cảm giác gì đó với Ithanavong mà không nói rõ được.
Kịch!
Khi hai người đang trò chuyện tương hợp, thì đột nhiên cái tảng đá bia một nứt đôi ra. Một cái lối đi đen kìn kịt lộ ra ngoài và Suriyavong hét lên gọi hai người.
Long lập tức quay đầu nhìn về phía ấy, rồi sau đó bước đều tới quan sát theo lời Suriyavong.
Ông ta bắt đầu hối Long đem chiếc máy tính laptop cầm theo mở ra, và bắt đầu viết câu truyện.
Chiếc máy chiếu cũng được đồng thời bật lên, cùng với đó là năm bức tranh được bày quanh. Suriyavong nhẫn nại chờ đợi, rồi liên tục nhắc Long rằng khi nào trong đầu anh nảy ra ý tưởng rằng quỷ kiều xuất hiện, là người nào thì phải lập tức nói ra ngay.
Long gật đầu nghe theo và bắt đầu sáng tác.
Những dòng chữ màu đen dần xuất hiện trên trang bản thảo word, dòng chữ uốn lượn như những thước phim sống đang chậm rãi chảy ra. Khi tích truyện quỷ kiều thứ hai hết thúc, quỷ kiều đời thứ ba, con quỷ thứ ba được tạo nên bởi thế hệ con cháu của chetchoang, cũng là lúc con quỷ thứ hai xuất hiện lôi kéo người xấu số.
Càng viết mồ hôi của Long càng chảy đặc, và dường như anh có cảm giác mình sắp chạm tới rồi, rất gần, và gần hơn nữa tới diện mạo con quỷ tiếp theo. Dòng chữ tiếp tục xuất hiện, rồi đến một lúc cuối cùng lại dừng lại ở dấu ba chấm...
Long quay đầu lại nhìn Suriyavong và nói:
- Tôi nghĩ đến đoạn này, rằng Naktha sẽ xuất hiện...
Suriyavong ra ý hỏi ở đâu, Long chỉ lấm lét nhìn ra sau lưng. Anh không nghĩ rằng những điều ấy chỉ vừa mới lóe lên trong đầu, và hiện thực thì đúng là như vậy. Vì từ khi nào, sau lưng anh con quỷ Naktha đã đang đứng nhìn anh, nó nhe nhởn cười mắt trắng dã mở to đầy vẻ thích thú. Cứ như nó đã đứng ở đó từ rất lâu rồi quan sát cả ba người vậy.
Suriyavong rú lên, đọc kinh phạn chú ngữ xua đuổi con quỷ. Naktha lại biến mất, còn Long lại tiếp tục viết, càng viết anh càng có cảm giác Kiều Nhi đang ngồi cạnh mình, và khi quay sang thì quả nhiên là cô ấy đang ngồi nhìn anh, nét mặt Kiều Nhi hết sức đáng sợ. Môi cô khô héo trắng nhởn, khuôn mặt hốc hác lộ trơ xương, ánh mắt đen thẫn thờ nhìn Long nài nỉ van lơn. Long có thể nghe thấy tiếng thì thầm của cô "Long, chết cùng với em..."
Tiếng thì thầm im bặt cũng là lúc Kiều Nhi biến mất.
Long gạt mồ hôi thấm đẫm rồi viết tiếp, mộ huyệt mở ra, máy chiếu phim chậm rãi chiếu quanh nhưng không hề xuất hiện con quỷ.
Cả thung lũng lại chìm vào tối đen như mực, khoảng thời gian nó có thể đón ánh sáng duy nhất là lúc hừng đông, khi mặt trời ló dạng chiếu vào bia mộ. Còn lại khoảng thời gian khác trong ngày, nó bị vách núi che khuất khiến cho tối đen bầu trời của nó toàn là vách đá. Khiến cho quang cảnh âm u ở nơi này không bao giờ có thể dứt được.
[br]
[br]Long viết đến nỗi áo anh đã thấm đẫm mồ hôi, chưa bao giờ anh cảm thấy việc sáng tác là một chuyện cực hình đến như vậy.
[br]
[br]Suriyavong kiên nhẫn chờ đợi, ông ta chờ cho tới khi dòng chữ nhắc tới con quỷ đời tiếp theo xuất hiện. Vì khi ấy tất cả lũ quỷ sẽ lộ diện, và đó là lúc chúng yếu nhất. Chỉ cần ông bắt được Naktha, thì trò chơi lời nguyền dành cho kẻ chế tạo quỷ sẽ chính thức chấm dứt.
[br]
[br]Từ trong lòng bia mộ, Suriyavong đã lấy ra được một chiếc hũ, chiếc hũ ấy vốn là thứ nhốt con quỷ Naktha trong suốt một ngàn năm trôi qua. Thế nhưng sau khi Đào Văn Luân thức tỉnh Naktha bằng cách chế tạo quỷ chính bằng thân xác Đào Kiến Quốc, thì lớp phong ấn của đại tư tế đã bị mất đi tác dụng.
[br]
[br]Suriyavong cần thiết phải chính tay Đào Ngọc Lâm phong ấn lại Naktha thì mới có thể giải lời nguyền này được. Mà khi con quỷ đời tiếp theo xuất hiện, cũng là lúc Naktha yếu nhất. Khi ấy ông ta có thể lợi dụng cơ hội Naktha suy yếu để dùng kinh phạn kéo lại hồn phách bị giam cầm từ chỗ Naktha, cho Đào Ngọc Lâm hoàn hồn sống lại.
[br]
[br]Lách cạch!
[br]
[br]Tiếng bàn phím cuối cùng cũng dừng lại, chỉ thấy Long đang mở to đôi mắt sợ hãi, miệng lắp bắp run run. Anh liên tục lắc đầu, Ithanavong thấy vậy liền hỏi:
[br]
[br]- Anh đã tìm ra được con quỷ kế tiếp rồi sao?
[br]
[br]Long gật đầu, sắc mặt lấm lét nhìn Ithanavong rồi nói:
[br]
[br]- Là cô...
[br]
[br]Anh trỏ vào màn hình, và đằng sau cái dấu ba chấm kết thúc một chuỗi suy luận kinh hoàng trong tuyến truyện, là cái chốt cuối cùng bằng một cái tên, Ithanavong...
[br]
[br]Long khiếp sợ quay sang nhìn Suriyavong, thì thấy khuôn mặt ông ta hết sức điềm tĩnh. Dường như ông ta đã đoán biết trước được chuyện này.
[br]
[br]Chỉ thấy ông ta tiếp tục chờ đợi, và quả nhiên chỉ một lát sau thôi. Những con quỷ dần dần hiện lên trong máy chiếu, chúng đồng loạt quay đầu nhìn về phía Ithanavong với vẻ đầy ranh mãnh.
[br]
[br]Kiều Nhi bước đi đầu tiên, cô lững thững bước đi như mất hồn phách, cô đưa tay đến định chụp vào đầu của Ithanavong thì chợt cả thân người của cô bị hút lui lại. Long chỉ thấy Suriyavong từ lúc nào đã nâng lên cái hũ cổ, mở miệng hút tất cả cá linh hồn quỷ vào trong đó.
[br]
[br]Linh hồn của Đào Ngọc Lâm cũng xuất hiện trong máy chiếu, nét mặt