anh ta ngơ ngác mụ mị. Đến khi Suriyavong hút hết hồn phách quỷ vào trong hũ chỉ còn lại hồn phách của anh ta, anh ta mới có thể tỉnh lại. Hồn của Đào Ngọc Lâm khôi phục linh trí, đảo mắt nhìn quanh. Anh ta chợt nói:
- Tôi đang ở đâu vậy? Sao tôi không có cảm giác gì hết vậy...
Suriyavong cất tiếng giải thích, linh hồn Đào Ngọc Lâm chăm chú lắng nghe. Rồi một lát sau anh ta gật đầu hiểu ý.
Đào Ngọc Lâm nhìn Long và nói:
- Tôi đã có cách chấm dứt lời nguyền hoàn toàn, không cần phải phong ấn lũ quỷ. Mọi người đi theo tôi...
Hồn Đào Ngọc Lâm nói xong liền dẫn đường đi vào trong, ba người sáu mắt nhìn nhau, rồi cuối cùng cũng bước theo. Riêng Suriyavong không hiểu Đào Ngọc Lâm định làm gì, nhưng vẫn hết sức tin tưởng nghe theo. Còn Long và Ithanavong thì lại có suy nghĩ hoàn toàn khác, bọn họ thấy hành động của hồn Đào Ngọc Lâm hết sức kì lạ.
Tại sao anh ta lại muốn ba người bọn họ vào trong mộ huyệt, đây là một câu hỏi cần phải có lời giải. Một Đào Ngọc Lâm bị Naktha khống chế là nô lệ, sẽ không thể nào đáng tin được. Có trời mới biết giờ đây anh ta có phải là chính mình hay không.
Thế nhưng Long và Ithanavong vẫn phải đi theo Suriyavong để chứng thực điều này, ngoài việc để theo dõi sát hồn phách Đào Ngọc Lâm. Long cũng muốn tận mắt chứng kiến xem anh ta có thật sự có cách để hóa giải lời nguyền hay không, và nếu có thì anh ta sẽ làm thế nào?
Khi ba người vừa bước vào trong mộ huyệt, thì đột nhiên cánh cửa đá của mộ huyệt đóng sầm lại, khung cảnh bên trong chợt tối om.
Ba người đột nhiên lâm vào cảnh giác, còn không gian thì lập tức có tiếng cười lanh lảnh vang lên.
Long lùi lại phía sau, nắm lấy tay Ithanavong hối cô gọi cho Suriyavong tìm cách.
Trong động quật tối đen không nhìn thấy rõ thứ gì, chỉ thấy giọng của Đào Ngọc Lâm quát vang lên nói:
- Sau khi tao chết bao nhiêu lâu, thì cuối cùng tao cũng có thể sống lại, đế quốc bồn man sẽ sống mãi...
Long kinh hãi:
- Đế quốc bồn man sao? Đào Ngọc Lâm anh nói vậy là có ý gì...
Giọng cười của Đào Ngọc Lâm vẫn vang đều, trong động quật chợt vụt sáng lên những đốm lửa lập lòe xung quanh, có ba cái quan tài bằng đá đen lần lượt được dựng đứng sát vào vách đá. Và Suriyavong thì đang bị bất tỉnh nằm trong một cái quan tài đá.
Long nhìn kĩ thì cũng thấy, Ithanavong cũng đang nằm trong một cỗ quan tài đá và bất tỉnh. Khi anh nhìn sang bên cạnh thì lại thấy người mà anh nắm tay lại là Kiều Nhi.
Hồn của Đào Ngọc Lâm cất giọng nói:
- Trần Đức Long, mày không ngờ phải không? Không ngờ rằng mình sẽ chết ở đây?
Long không hiểu chuyện gì đang diễn ra, liền hỏi:
- Đào Ngọc Lâm, tại sao vậy?
Hồn Đào Ngọc Lâm nói:
- Trần Đức Long, có vẻ như mày không hề biết rằng thân phận của mày, kì thực mày chính là truyền nhân của đại mục sư, mày có mang dòng máu ấy. Và việc tao lừa cho Suriyavong tin rằng tao là truyền nhân của cái thằng khốn nạn đã tống khứ hồn tao nhốt lại, cũng chính là nằm trong sự sắp đặt mà tao toan tính ban đầu...
Long quát lên:
- Đào Ngọc Lâm, anh nói cái gì, tại sao tôi không hiểu được?
Đào Ngọc Lâm cười khanh khách nói:
[br]
[br]- Nếu tao nói Chetchoang kì thực là kiếp trước của tao thì sao?
[br]
[br]Long giật mình thảng thốt, sau câu nói này của Đào Ngọc Lâm, thì anh bắt đầu ý thức được một sự sắp đặt tài tình đến đáng sợ.
[br]
[br]Rằng việc anh xuất hiện ở đây ngày hôm nay, là để phục vụ một mục đích sâu xa nào đó mà Đào Ngọc Lâm đã toan tính từ trước, rằng việc đến ngọn phuhoat này để giải lời nguyền cũng nằm trong sự sắp xếp của Đào Ngọc Lâm.
[br]
[br]Và rằng Đào Ngọc Lâm chính là vị quân vương tàn bạo kiến lập nên vương triều bồn man ngàn năm trước, đang sống trở lại bởi lời nguyền của quỷ. Và Đào Văn Luân cũng chỉ là một quân cờ nằm trong sự sắp xếp của ông ta.
[br]
[br]Hồn Đào Ngọc Lâm tiếp tục giải thích:
[br]
[br]- Đào Kiến Quốc chết, kì thực cũng chính là sự sắp xếp của tao khiến Đào Văn Luân phải giết nó. Thực ra Đào Ngọc Lâm thật sự đã bị tao giết chết từ hồi bé rồi, và hồn phách này đã bị tao chiếm giữ lẫn cả ký ức nên Đào Văn Luân không thể hay biết được, tao đã khiến lão ta phải phát điên và thực hiện theo kế hoạch của tao...
[br]
[br]Long dần hiểu ra mọi chuyện, thì ra kể từ lúc ông Luân phát hiện ra cuốn bí kíp tạo quỷ, thì cũng là lúc Chetchoang đoạt hồn sống lại. Nhưng anh vẫn chưa thực sự hiểu tại sao Đào Ngọc Lâm phải làm một cú lừa ngoạn mục như vậy để làm gì? Để dẫn dụ tất cả đến đây để giết? Nhưng tại sao anh ta lại phải giết mọi người ở đây?
[br]
[br]Hồn Đào Ngọc Lâm như đoán được suy nghĩ của Long, nó liền trả lời:
[br]
[br]- Để làm gì ư? Chúng mày chỉ tin những cái truyền thuyết vớ vẩn. Naktha đâu chỉ là con gái của tao, đâu chỉ là sản phẩm từ cuộc tình loạn luân của tao với em gái. Mà cô ấy còn chính là người đàn bà của tao, vương hậu bồn man...
[br]
[br]Long chợt có cảm giác tởm lợm muốn buồn nôn, Chetchoang này của thực là một kẻ bệnh hoạn, không những làm chuyện trái luân thường với em gái, mà một sự thật không ngờ là tên hoàng đế tởm lợm này còn làm chuyện ấy với chính con gái mình rồi giết đi.
[br]
[br]Long gào lên:
[br]
[br]- Mày muốn gì?
[br]
[br]Hồn ma Đào Ngọc Lâm, không phải nói là hồn ma của Chetchoang mới đúng. Vì thực ra hồn của Đào Ngọc Lâm thật sự đã không còn từ lâu rồi.
[br]
[br]Hồn ma Chetchoang nói:
[br]
[br]- Tao muốn hồi sinh cho cô ấy sống lại giống như tao, để tiếp tục mối tình dang dở của bọn tao. Tao yêu cô ấy rất nhiều...
[br]
[br]Long kỉnh tởm nói:
[br]
[br]- Yêu nên giết ư? Làm gì có chuyện nực cười như vậy...
[br]
[br]Hồn ma Chetchoang nói:
[br]- Có những nguyên nhân mày không thể hiểu được, lúc ấy là cô ấy tình nguyện hy sinh để tao có thể kiến lập vương triều bồn man. Vì đại cục nên tao không thể làm khác, còn bây giờ sau ngàn năm, tao muốn cô ấy phải sống lại để tiếp tục mối tình với tao...
[br]
[br]Hồn ma Chetchoang chỉ vào cỗ quan tài đang chứa Ithanavong rồi nói:
[br]- Cô ta phải chết thì hồn của Naktha mới có thể nhập, mày phải tự tay giết chết cô ta. Tao sẽ tha chết cho Kiều Nhi và cho chúng mày chung sống với nhau...
[br]
[br]Long nắm chặt tay cay đắng hỏi ngược lại:
[br]
[br]- Nếu tao không làm thì sao?
[br]
[br]Hồn ma Chetchoang nghiêng đầu cười nói:
[br]
[br]- Không làm thì tự tay tao sẽ làm, đến lúc ấy thì tao sẽ giết tất cả!
[br]
[br]Long cắn chặt răng suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng anh vẫn quyết định lựa chọn nghiêng về Kiều Nhi hơn. Anh sẽ phải giết Ithanavong để đổi lấy mạng sống của cả hai người.
[br]
[br]Anh nhìn Chetchoang rồi nói:
[br]
[br]- Mày sẽ không lừa tao chứ?
[br]
[br]Chetchoang hơi nghiêng đầu nói:
[br]- Tao lừa mày thì có ích gì, hơn nữa tao lại có thể giết mày bất cứ lúc nào. Mày yên tâm đi, Kiều Nhi sẽ vẫn còn sống. Quỷ kiều là do Naktha điều khiển, cô ấy muốn giết ai thì trời mới cản nổi...
[br]
[br]Chethoang nói xong, thì hồn ma Naktha cũng liền xuất hiện, trái ngược với vẻ đáng sợ lúc trước. Thì hồn ma Naktha lúc này lại rất thùy mị nết na, trông qua hết sức xinh đẹp. Thậm chí so sánh giữa Kiều Nhi và Naktha, thì Naktha còn có nét đẹp sắc sảo hơn gấp nhiều lần. Tuy vậy, khi nhìn thấy nét mặt Naktha thì Long lại tưởng tượng đến việc kinh tởm mà Chethoang làm nên không sao có thiện cảm được.
[br]
[br]Anh cắn răng buông tay Kiều Nhi, rồi bước đến