đàn ông ngưỡng mộ, và xem nàng như là mục tiêu cao vời vợi cần phải chinh phục. Long cũng rất thích Kiều Nhi, chỉ có điều Long cảm thấy mình với không tới nên trước nay chưa từng bắt chuyện với cô.
Long nhìn Kiều Nhi rồi nói:
- Cho anh xin lỗi, vừa rồi anh mãi nghĩ mấy chuyện quá...
Kiều Nhi đứng dậy chỉnh lại bộ quần áo xô lệch, rồi quay sang nhìn Long nói:
- Có phải về chuyện của tác giả Kim Sơn không?
Long gật đầu ngạc nhiên:
- Phải, sao em lại biết được việc này vậy?
Kiều Nhi hơi thấp giọng tỏ vẻ chẳng vui vẻ gì mà nói:
- Tổng biên tập chỉ thị cho tôi lần này, phải cùng với anh hoàn thành chuyện ấy. Trần Đức Long, anh có biết là anh vừa mới kéo tôi chết theo anh rồi không...
Long lại gãi đầu gãi tai mà xin lỗi thêm lần nữa, Kiều Nhi cũng chẳng thèm để ý đến anh mà đã lập tức quay đầu đi thẳng, bỏ lại Long tiếp tục đứng tần ngần ở một chỗ.
Hết giờ, Long rời nhiệm sở trở về nhà, chuẩn bị bữa ăn tối và ăn một cách thật nhanh chóng. Sau khi hoàn thành việc lặt vặt cá nhân, Long bắt đầu lên mạng truy tìm tiểu sử và tung tích cá nhân của Kim Sơn, hay nói cách khác là anh phải tìm hiểu mọi thông tin liên quan đến ông Luân và phân tích ngay trong đêm nay, để chuẩn bị cho ngày mai tiếp tục đến nhà ông ta thuyết phục ông ta. Nhưng trước hết thì anh cũng cần phải tìm hiểu lý do chuyện lần này xảy ra khiến ông Luân từ bỏ viết bài, có phải là do liên quan đến chuyện gì trong quá khứ hay không.
Reng reng!
Chợt điện thoại từ trong túi quần anh vang lên, số điện thoại lạ.
Long nheo mày tự nhủ, không biết giờ này lại có ai muốn gọi anh đây, nhưng anh chỉ thoáng nghĩ qua trong đầu như vậy thôi. Anh nhanh tay nhấn nút trả lời:
- A lô!
Từ đầu dây bên kia liền có tiếng con gái vọng lại:
- Trần Đức Long!
Long không biết đầu dây bên kia là ai, nghe qua thì giọng nói rất quen nhưng anh vẫn phải hỏi lại:
- Ai vậy? Có phải Kiều Nhi không em?
Giọng nói bên kia chính xác là của Kiều Nhi, cô nhanh chóng trả lời xác nhận:
- Phải, là tôi đây...
Long trả lời:
- Đêm khuya như vậy em gọi anh có việc gì không?
Kiều Nhi bên kia đầu dây cười rất thích thú nói:
- Anh có rảnh không, tôi có một chuyện muốn nhờ anh, anh xuống nhà đi. Tôi đang đợi ở dưới nhà anh rồi...
Long thở dài một hơi liền cúp máy. Xem ra đêm nay anh lại phải thức trắng một đêm để tìm kiếm thông tin bù đắp lại. Cũng không biết tại sao cô nàng Kiều Nhi này nửa đêm nửa hôm lại mò đến nhà anh làm cái gì không biết.
[br]
[br]Long bước xuống dưới nhà, mở cửa ra thì đã thấy Kiều Nhi siêu vẹo bước đi lệch lạc trực như sắp ngã. À thì ra là cô ta đang say rượu, cô ta vừa say rượu lại còn có vẻ gì đó rất bực tức nữa.
[br]
[br]Long hắng giọng gọi:
[br]
[br]- Sao, cô gọi tôi có chuyện gì vậy?
[br]
[br]Kiều Nhi siêu vẹo lí nhí nói được một câu:
[br]
[br]- Anh...
[br]
[br]Thì liền bổ nhào về phía Long gục vào người anh mà lịm đi, Long hơi hốt hoảng, nhưng cũng nhanh chóng đỡ cô ta lên nhà, đặt cô ta lên chiếc giường nằm ngủ duy nhất của mình. Xong việc anh liền thở phào một hơi rồi tự chửi rủa:
[br]
[br]- Cô hết chỗ ngủ rồi hay sao? Nhà tôi trở thành cái nhà công cộng từ khi nào vậy...
[br]
[br]Nói xong anh liếc xéo qua nhìn Kiều Nhi một cái, nhìn cô đang say sưa ngủ ngon mà trông rất xinh đẹp. Có lẽ nếu vớ phải kẻ cơ hội nào đó thì hẳn là phải nhân lúc này cô đang ngủ say mà giở trò đồi bại, thế nhưng Long không phải hạng người như vậy, anh chỉ liếc qua một chút rồi đem chiếc chăn mềm trong góc giường đắp lên người cô. Sau đó lại quay lại bàn vi tính, tiếp tục công việc tìm kiếm thông tin về ông Luân.
[br]
[br]***
[br]
[br]Đào Văn Luân, sinh năm 1966, xuất thân trong một gia đình nhà giáo, bố là giáo viên, mẹ cũng là giáo viên. Ông lấy vợ năm 24 tuổi, và có hai đứa con, nhưng đến năm 36 tuổi thì không hiểu vì lý do gì mà lại bỏ vợ. Người vợ đó của ông ta sau này cũng đi biệt xứ không rõ tung tích...
[br]
[br]Những thông tin liên quan đến ông Luân cứ liên tục xuất hiện, Long phải cố sức đọc rồi tìm kiếm, đến cuối cùng anh cũng đã có thể phát hiện ra một chi tiết có liên quan.
[br]
[br]Con trai thứ hai của ông Luân, năm mười hai tuổi đã bị chết, từ đó ông Luân lâm vào bấn loạn và bắt đầu sáng tác những bộ tiểu thuyết kinh dị làm mưa làm gió.
[br]
[br]Long nhớ lại cái lần cuối cùng mà anh gặp ông Luân, thì thấy ông ta có vẻ đang rất tiều tụy. Liệu có khi nào chính vì lý do này khiến ông Luân suy nghĩ và muốn bỏ dở không tiếp tục sáng tác? Long nghĩ đến vấn đề chỉ có thể là ở chỗ này, đây sẽ là điểm mấu chốt để anh có thể thuyết phục ông Luân viết tiếp hay không bộ tác phẩm nổi tiếng, Quỷ Kiều...
[br]
[br]Đọc xong những luồng thông tin ấy, Long liền cựa mình ngửa đầu cho thoải mái, chuẩn bị đi ngủ. Thì thình lình một cái anh giật thót mình, vì Kiều Nhi từ lúc nào đã đang đứng ở sau lưng của anh.
[br]
[br]- Cô... cô làm cái gì vậy?
[br]
[br]Long thoáng hoảng hốt vì giật mình liền hỏi.
[br]
[br]Kiều Nhi lúc này mới lười nhác đáp trả:
[br]
[br]- Tôi đang ngủ mà tự dưng đói quá nên dậy, nhà anh còn cái gì ăn không?
[br]
[br]Long gật đầu, lúc này anh cũng hơi đói. Trong tủ lạnh còn một chút đồ ăn, anh nhanh chóng đem chế biến thành một vài món đơn giản rồi đặt xuống bàn ăn. Kiều Nhi tròn mắt xoa tay, mũi hơi khịt khịt nhấc tay đánh giá:
[br]
[br]- Tôi không ngờ đàn ông như anh lại có thể nấu ăn ngon đến như vậy!
[br]
[br]Long chép miệng nói:
[br]
[br]- Cô không biết những đầu bếp nổi tiếng đều xuất thân là đàn ông à?
[br]
[br]Kiều Nhi thoáng nhếch môi phản ứng không cho là đúng, tuy nhiên cô nhanh chóng ngồi xuống bàn ăn, cầm đũa lên rồi nói:
[br]
[br]- Mời anh ăn cơm!
[br]
[br]Rồi chẳng chờ Long trả lời, đã đem thức ăn ngon lành thả vào miệng nhai đều thật đã. Cái miệng nhỏ xinh của Kiều Nhi đôi lúc chu lên trông rất đáng yêu, Long chỉ thoáng gằn lòng mình lại, ngồi xuống rồi cũng bắt đầu ăn. Trong khi ăn, Long chợt hỏi:
[br]
[br]- Kiều Nhi, sao cô lại uống say đến mức như vậy?
[br]
[br]Kiều Nhi vừa ăn vừa bất mãn nói:
[br]
[br]- Còn không phải vì anh sao?
[br]
[br]Long hơi ngạc nhiên hỏi lại:
[br]
[br]- Vì tôi?
[br]
[br]Kiều Nhi gật đầu tỏ vẻ thản nhiên nói:
[br]
[br]- Đúng, là vì anh! Anh khiến tôi phải đi thuyết phục cái lão già Kim Sơn đó. Vì thuyết phục cái lão già đó mà tôi phải uống rượu cùng với con trai ông ta đến say mèm...
[br]
[br]Long kinh ngạc vui mừng nói:
[br]
[br]- Con trai ông ta? Cô biết con trai ông ta sao?
[br]
[br]Kiều Nhi nói:
[br]
[br]- Đương nhiên, anh không biết sao? Con trai ông ta là kiến trúc sư Đào Ngọc Lâm, hết sức nổi tiếng đấy...
[br]
[br]Long chợt dừng đũa, anh đặt cái bát lại vô bàn ăn rồi chạy đến bên bàn máy tính, nhìn đến thông tin liên quan đến ông Luân. Phải, đúng thực là ông ta có một người con trai tên Đào Ngọc Lâm, nhưng điều khiến Long không ngờ rằng Đào Ngọc Lâm ấy lại chính là kiến trúc sư Đào Ngọc Lâm nổi tiếng hiện nay. Điều này có thể nói là hết sức trùng hợp, nếu không phải chính miệng Kiều Nhi khẳng định, có lẽ Long cũng không cho là chuyện này có khả năng xảy ra.
[br]
[br]Kiều Nhi đang ăn liền ngừng lại hỏi:
[br]
[br]- Sao vậy? Chẳng lẽ anh lại ngạc nhiên đến thế à...
[br]
[br]Long gật đầu, ngồi xuống bàn ăn từ tốn nói:
[br]
[br]- Tôi chỉ không ngờ mà thôi! Vậy cô đã thăm dò được chút thông tin gì chưa?
[br]
[br]Kiều Nhi gật đầu nói:
[br]
[br]- Đào Ngọc Lâm là con trai cả của nhà văn