gì chú!
Ông Luân thở dài nói:
- Thôi được rồi, cậu về đi, nay mai bản thảo sẽ được gửi đến, không cần cậu phải cất công đến tận đây đâu!
Long vui sướng cười nói:
- Chú đã đồng ý viết lại?
Ông Luân gật đầu, rồi đứng dậy xoay người biến mất. Long thở phào một hơi, xem ra cái thanh kiếm treo trên đầu của anh từ phía tổng biên tập đã được gỡ xuống rồi. Nếu như ông Luân đã đồng ý, vậy thì anh cũng không cần phải thuyết phục ông ta thêm nữa. Long chỉ chào hỏi ông Luân vài câu cho có lệ, rồi cũng quay đầu đi thẳng.
Trở về nhà, anh lập tức bấm máy gọi điện cho Kiều Nhi. Bên kia lập tức có âm thanh trả lời:
- A lô!
Long vui mừng nói:
- Tôi đã thuyết phục được ông ta viết tiếp, cô không cần phải đi gặp cái gã Đào Ngọc Lâm nữa đâu!
Kiều Nhi nghe đến đấy liền quát lên trong điện thoại:
- Không phải tôi đã nói rằng anh đừng nên đi gặp ông ta sao?
Long khó hiểu định hỏi lại Kiều Nhi rằng tại vì sao anh không thể làm như vậy, nhưng đầu dây bên kia đã tắt máy.
Chỉ độ chừng ba mươi phút sau thì đã thấy Kiều Nhi xuất hiện ở trước cửa nhà anh, hung hăng mở cửa vào, lao thẳng về phía anh cho anh dính một cái bạt tai như trời giáng.
Long thất thanh kêu lên thì bị Kiều Nhi ném một xấp tư liệu vào mặt anh rồi nói:
- Anh xem đi, đây là toàn bộ hồ sơ về ông ta mà tôi lấy được từ tay Đào Ngọc Lâm. Anh vừa khiến ông ta chuẩn bị giết thêm một mạng người rồi đấy anh có biết không?
- Giết thêm một mạng người?
Long thảng thốt kêu lên, nhìn chằm chằm vào đống tư liệu trên tay rồi bắt đầu mở ra đọc.
Đào Văn Luân, có tiểu sử mặc bệnh thần kinh vào năm hai mươi tuổi nhưng sau này đã được chữa khỏi. Những việc ấy không hề có ở tư liệu trên mạng vì nó đã được che giấu một cách kĩ lưỡng. Mười năm trước con trai Đào Văn Luân bị suy hô hấp, hen suyễn mà chết cũng là vì lỗi lầm của chính ông ta, hay nói cách khác chính ông ta đã gián tiếp gây nên cái chết của Đào Kiến Quốc. Ông ta nghĩ rằng lọ thuốc xịt hen suyễn của Đào Kiến Quốc là một thứ thuốc độc, và khi nhìn thấy con trai lên cơn hen suyễn ông ta nổi cơn thần kinh giật mất lọ thuốc ấy khiến cho anh ta phải chết. Việc này được người nhà giấu nhẹm đi không cho ai biết, sau cùng bà vợ ông ta là Cơ Thị Hoài đã phải bỏ đi. Chỉ còn lại người con trai cả là Đào Ngọc Lâm cũng cuốn gói khỏi nhà sau sáu tháng.
Điều đáng chú ý đến nhất ở đây, chính là việc nhà văn tâm thần ấy sau này đã đào xác của chính con trai mình lên, để thực hiện cái là kế hoạch tạo quỷ của ông ta, nhằm cho việc phục vụ mục đích viết sách để đạt được nổi tiếng, cần phải có một con quỷ phục tùng giống như trong quỷ kiều. Chính việc này đã dẫn đến việc Đào Ngọc Lâm bỏ nhà ra đi, bỏ lại người cha tâm thần ở trong chính căn nhà cũ kĩ ấy.
Long đọc xong một hồi, nhưng vẫn chưa hiểu tại sao Kiều Nhi lại nói rằng sẽ có thêm một mạng người chết. Kiều Nhi liền giải thích rằng:
- Có phải Quỷ Kiều phần một đã từng nhắc đến cách chế tạo con quỷ đời đầu như thế nào có đúng không?
Long gật đầu nói:
- Đúng! Nhưng nó thì có liên quan gì?
Kiều Nhi nói:
- Chính Đào Ngọc Lâm đã giải thích cho tôi biết, mỗi khi ông ta viết sách, hoặc muốn thực hiện mục đích nào đó của cuốn sách khiến nó thực sự nổi tiếng. Thì cần phải có một con quỷ đúng với những gì ông ta viết sách được sáng tạo ra thật sự, để cho những tình huống ấy được ứng với ngoài đời thực...
[br]
[br]Long lắp bắp nói:
[br]
[br]- Vậy ý của cô có phải là, nếu như bây giờ ông ta viết phần tiếp theo, có nghĩa là sự xuất hiện của con quỷ thứ hai. Cũng đồng nghĩa với việc ông ta sẽ chế tạo ra một con quỷ nữa, con quỷ thứ hai sẽ xuất hiện cùng với lúc bộ truyện được sáng tác?
[br]
[br]Kiều Nhi gật đầu nói:
[br]
[br]- Đúng thế!
[br]
[br]Long lắc đầu không cho là đúng nói:
[br]
[br]- Kiều Nhi, cô bị làm sao vậy? Những điều hoang đường như vậy mà cô cũng có thể tin sao?
[br]
[br]Kiều Nhi nói:
[br]
[br]- Tin, tôi tin chứ sao lại không? Đào Ngọc Lâm không thể nói dối, bởi vì anh ta...
[br]
[br]Kiều Nhi nói đến một nửa liền dừng lại không tiếp tục nói thêm, bởi vì Đào Ngọc Lâm đã thực sự xuất hiện từ lúc nào, anh ta thản nhiên đứng bên cạnh cô. Rồi quay sang nhìn Long và nói:
[br]
[br]- Cô ấy tin bởi vì, chính mắt tôi đã trông thấy ông ta tạo ra con quỷ!
[br]
[br]Kiều Nhi lắp bắp nói:
[br]
[br]- Anh, anh ở đây từ khi nào vậy?
[br]
[br]Đào Ngọc Lâm cười nói:
[br]
[br]- Từ khi em lấy xong tập tài liệu ấy, là anh đã đi theo em ngay rồi! Kiều Nhi, em nghĩ mình đủ khôn ngoan đến như vậy sao? Em nghĩ anh không thể nhìn ra mục đích của em là gì ư?
[br]
[br]Kiều Nhi lúc này đột nhiên chuyển thái độ, khoanh tay thản nhiên nói:
[br]
[br]- Được rồi, bị anh đoán trúng rồi. Nhưng chuyện giữa chúng ta cũng đã xong, tôi cũng đã đạt được mục đích của tôi, anh còn có thể làm gì được nữa chứ!
[br]
[br]Đào Ngọc Lâm tỏ vẻ ranh mãnh, chợt đứng trước mặt Kiều Nhi vuốt ve khuôn mặt xinh đẹp của cô rồi nói:
[br]
[br]- Nếu anh đoán không lầm, thì em thích cậu ta có phải không?
[br]
[br]Đào Ngọc Lâm chỉ tay về phía Long rồi hỏi, Kiều Nhi hai má chợt nóng bừng, giãy nảy lên nói:
[br]
[br]- Anh nói cái gì, tôi vì sao phải thích anh ta?
[br]
[br]Đào Ngọc Lâm cười ha ha nói:
[br]
[br]- Xem ra anh đoán trúng thật, thật sự em rất thích anh ta, bởi vì nếu không em sẽ không thể tỏ thái độ như vậy.
[br]
[br]Đào Ngọc Lâm dừng một chút rồi lại nói tiếp:
[br]
[br]- Vậy em nghĩ sao? Nếu như cha anh, cái ông nhà văn điên khùng ấy, bắt đầu chế tạo con quỷ thứ hai thì cũng là lúc người mà em thích phải gặp nguy hiểm?
[br]
[br]Kiều Nhi tỏ vẻ dỗi hờn nói:
[br]
[br]- Anh ta gặp nguy hiểm thì sao cơ chứ? Nhưng vì sao anh ta lại gặp nguy hiểm?
[br]
[br]Kiều Nhi vẫn hỏi. Đào Ngọc Lâm tiếp tục trả lời:
[br]
[br]- Bởi vì nếu ông ta muốn chế tạo con quỷ thứ hai, tất nhiến sẽ chọn người có tố chất tốt nhất để tạo nên nó. Mà dĩ nhiên anh bạn đây đáp ứng đủ điều kiện ấy...
[br]
[br]Kiều Nhi chợt quay đầu nhìn Đào Ngọc Lâm rồi hỏi:
[br]
[br]- Là những điều kiện gì?
[br]
[br]Đào Ngọc Lâm tự đắc một hồi, rồi tự tiện bước vào trong nhà của Long, ngắm nhìn một hồi rồi nói:
[br]
[br]- Căn nhà khá đẹp, rất giống với phong cách của ông ta, có thể là vì điều này nên ông ta đã chọn cậu ta!
[br]
[br]Kiều Nhi tức giận nói:
[br]
[br]- Anh thôi cái kiểu nói cợt nhả ấy đi, hãy giải thích rõ mọi chuyện đi!
[br]
[br]Đào Ngọc Lâm lại cười khanh khách một hồi, rồi chợt thu lại nụ cười nghiêm giọng nói:
[br]
[br]- Được rồi, anh không thèm đùa với em thêm nữa. Ông ta chọn cậu ta chỉ vì một lý do duy nhất, là vì cậu ta đã bước vào trong căn nhà ấy, và đã bị con quỷ đời đầu chọn là người tiếp theo để kế tục. Anh đoán sẽ nhanh thôi, chỉ dăm hôm nữa là cậu ta sẽ phải chết. Con quỷ tiếp theo xuất hiện thì cũng là lúc con quỷ đầu tiên phải chết, đó chính là quy luật theo Quỷ Kiều!
[br]
[br]Kiều Nhi nói:
[br]
[br]- Làm sao anh biết được việc ấy?
[br]
[br]Đào Ngọc Lâm nói:
[br]
[br]- Vì anh đã đọc hết các bước tạo nên ba con quỷ, nên đã biết trước được việc này!
[br]
[br]Đào Ngọc Lâm nói xong, Kiều Nhi vẫn đứng chôn chân một chỗ, hai ngón tay trỏ của cô cứ bứt bứt vào nhau, trán cô nhăn lại suy nghĩ với hai hàng lông mày cau có.
[br]
[br]Đào Ngọc Lâm chợt véo mũi Kiều Nhi một cái rồi nói:
[br]
[br]- Em xem, còn nói là không thích cậu ta. Vậy cái bộ dạng khuôn mặt của em lúc này là như thế nào...
[br]
[br]Kiều Nhi lí nhí lí nhí trong